Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

CHƯƠNG 383: THẬT NGỌT NGÀO 4

/497


CHƯƠNG 383: THẬT NGỌT NGÀO 4

Trần Diệc Nhiên khóe môi giật ... một cái, "Có phải em đã đọc tiểu thuyết, xem phim quá nhiều rồi?"

"Không phải..." Điềm Tâm đầu nhất thời đầy hắc tuyến.

"Vậy làm em thất vọng rồi?" Trần Diệc Nhiên thân thủ ôm chầm nàng, nhẹ nhàng bên cạnh lỗi tai nàng cắn một cái, sau đó ôn nhu nói: "Anh không có ai đến quấy rầy anh, các cách hợp lại với bạn gái cũ, lại không thích mang ý chí chiến tranh, nên em thật vọng đúng không?"

"Làm sao có thể, em cứ nghĩ như vậy!" Điềm Tâm rụt đầu của mình lại, nhìn Trần Diệc Nhiên nghiêm túc nói: "Thực ra em không nghĩ ra, người tốt như vậy, tại sao anh và cô ấy phải chia tay, nếu là em, nói gì cũng sẽ không tay người muốn rời khỏ em."

"Điềm Tâm..." Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, ôm cánh tay nàng ra sức giữ lấy, cúi đầu cọ cọ gò má mềm mại của cô nói: "Anh không phải ở trong mắt mọi người, tất cả đều hoàn mỹ..."

"Tại sao vậy chứ, thế nhưng em nghĩ anh tốt rồi..." Điềm Tâm không hiểu ngẩng đầu, nhìn hắn.

Trần Diệc Nhiên trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó thở dài một hơi, nắm tay của Điềm Tâm, dọc theo đường nhỏ của khu vườn trò chơi, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ngả và anh... Biết nhau khi du học, khi đó chúng ta là bạn học cùng lớp, cũng đều người ở Z Thị, nên cũng có rất nhiều đề tài giống nhau, chỉ là thời gian du học, mỗi ngày ngoại trừ đi học, còn làm viêc, ngay cả cuối tuần cũng ở lại trình báo cáo, tham gia các phỏng vấn, thời gian ở cùng cô ấy quá ít, thật sự là quá ít, với lại sau đó... Anh phải về nước, cô ấy còn ở lại nước ngoài, đại khái là anh không giữ được an toàn cho cô ấy, cho nên cuối cùng cô lựa chọn chia tay..."

Điềm Tâm đưa bàn tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh của mình nắm thật chặc bàn tay to của Trần Diệc Nhiên, an tĩnh nghe anh kể về chuyện quá khứ, cuối cùng, chần chờ hỏi: "Vậy anh cũng cô ấy chia tay... Chẳng không đau lòng sao? ?"

"..." Trần Diệc Nhiên lặng lẽ cúi đầu, nhìn cặp mắt tròn xoe của Điềm Tâm, ánh mắt của cô trắng đen rõ ràng, cho tới nay không che dấu chút nào tình cảm của mình, anh không nhớ không biết từ lúc nào bắt đầu , đã để tâm rơi vào con ngư sáng sủa trong suốt đấy:"Có lẽ là quá ít thời gian chúng ta ở chung với nhau, có lẽ là bởi vì thời gian ở nước ngoài, có thể tìm thấy một người cùng nước quá khó khăn, đại khái khi đó tình cảm của anh đối với cô ấy, phức tạp hơn..."

Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi, sau đó sờ sờ đầu Điềm Tâm nói: "Điềm Tâm... Dù sau này trong mắt em anh có nhiều khuyết điểm, dù là em ghét anh sẽ có thời gian không cần anh ở bên cạnh nửa, thế nhưng em phải biết, anh đối với em tình cảm thực sự là nghiêm túc, anh thật sự là muốn cùng em ở chung với nhau cả đời."

"Ừ... Ta biết..." Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên nghiêm túc như vậy nói chuyện, đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, cô nhịn không được hít mũi một cái, hướng về phía Trần Diệc Nhiên lộ ra một nụ cười điềm đạm tuyệt mỹ nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ không ghét bỏ anh."

"Em đấy..." Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi câu lên một độ cung đẹp mắt, hắn thân thủ nhéo nhéo gương mặt béo mập của Điềm Tâm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Tiểu Ngả và con trai của cô ấy biến mất, sau đó cúi đầu nhìn Điềm Tâm nói: "Em chừng nào thì cũng sinh cho anh một đứa bé đây..."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


/497