NGHE NÓI NGƯƠI LÀ NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH

Chương 3: Cô Có Một Bí Mật Nhỏ

/12


CHƯƠNG 3: Cô Có Một Bí Mật Nhỏ


Cắm hoa về lại chỗ cũ xong, Dịch Đề dứt khoát đem cửa hàng đóng lại, một lần nữa quay lại bên trong phòng, liền nhìn thấy một cái đầu Slime Monster đang giữ nguyên động tác duỗi một cái xúc tua ra, không nhúc nhích.

Dịch Đề: "..." Nó là đang làm cái gì vậy? Kết nối tín hiệu đến hành tinh khác sao? Nếu nói chuyện có thể quấy rầy đến nó hay không?

Vì vậy cô yên tĩnh đợi ở bên cạnh một lát.

Năm phút đồng hồ sau.

Dịch Đề rốt cuộc đã mất kiên nhẫn, ho nhẹ , cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

"Giữ nguyên động tác."

"A?" lúc này cô mới nhớ ra lúc nãy khi rời đi, hình như thuận miệng nói câu "Đừng lộn xộn", kết quả hắn thật sự vẫn một mực không nhúc nhích đến tận bây giờ? Dịch Đề buồn cười, lần đầu tiên cô cảm thấy tên tiểu tử này... Khục, có chút đáng yêu.

"Tôi nói đừng lộn xộn, không có nói anh không được cử động, chính là... Nói như thế nào đây? Tóm lại, chính là đừng lấy đồ đạc trong phòng ra nghịch ngợm, với lại đừng xuất hiện ở trước mặt người lạ..." Sau khi nghe Dịch Đề giải thích xong, từ đáy lòng Cecil cảm thán: "Ngụ ý trong câu nói của người Địa Cầu thực  phức tạp." Mấy câu ngắn ngủn, mà lại bao gồm một đống ý nghĩa ở bên trong.

"... Cứ cho là thế đi." Cô hình như trong lúc vô tình đã thừa nhận thói xấu của người Trái Đất?

"Ọc ọc—— " Trong bụng truyền đến âm thanh lớn nhắc nhở Dịch Đề, cô vỗ vỗ xuống cái trán, giật mình nhớ ra vì dọn nhà, mà cả ngày hôm nay cô hầu như chưa ăn gì, trách không được tại sao lại đói bụng như vậy.

Tuy rằng đồ vật trong phòng bếp và tủ lạnh đều đã được dọn dẹp ổn thỏa, nhưng hôm nay cô thật sự không có hơi sức đâu nấu cơm, vì vậy quyết định lục đống đồ ăn vặt trong tủ lạnh lấy ra một túi bánh bích quy cùng một cái bánh ngọt. Ngồi lên ghê sa lon, cô cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi , rồi sau đó xé túi bọc, bắt đầu "Sột soạt" ăn. Không phải là cô ngược đãi người ngoài hành tinh, không cho nó ăn cơm, mà là lúc mới tới tên tiểu tử này đã nói "Tôi đã ăn thử đồ ăn của con người, có thể ăn, nhưng cho dù ăn cái gì cũng không lấy được chút năng lượng nào".

Rất trùng hợp lúc này, trên TV đang chiếu chương trình ẩm thực.

Dịch Đề nhìn các món ăn đang tỏa ra khí nóng trên TV, lại nhìn bánh bích quy nhân kem dâu trong tay mình bỗng nhiên cảm thấy ăn không nổi. Có lẽ cái này chính là loại cảm giác bị hành hạ trong truyền thuyết.

"Con người thật đúng là ưa thích ăn các loại mùi vị." Vừa dùng một chút xúc tua leo lên trên ghế sa lon, Slime Monster vừa nói.

"Hả?" Dịch Đề không có quay đầu lại mà trả lời: "Nói vậy thì Cecil anh có thể nếm được mùi vị sao?"

"Theo thí nghiệm thực tế chứng minh,người ở tinh cầu Thản Nạp Tinh các giác quan bất luận là vị giác, thị giác, thính giác, hay khứu giác đều vượt xa người Địa Cầu."

Dịch Đề yên lặng nghiêng đầu: "..." tên này dù nhìn thế nào đều thấy hắn chỉ có mắt với miệng, vậy mà dám nói a!

Có lẽ do ánh mắt hoài nghi của cô quá rõ ràng, Cecil nói tiếp: "Đây cũng không phải là hình dạng thật của tôi, chẳng qua dưới tình huống mất đi một phần lớn năng lượng, bất đắc dĩ mới sử dụng để tự vệ."

"Thật sao?" Dịch Đề nghe không hiểu được lời nói không đạt chuẩn của đối phương, nhưng có thể hiểu đại khái chút ít ý của tên tiểu tử này, vì vậy đưa bánh bích quy trong tay qua "Muốn nếm thử mùi vị không?"

Slime Monster suy nghĩ một lát, rồi sau đó vươn một cái xúc tua, quấn lấy cái bánh bích quy ở trong tay Dịch Đề, liền một ngụm nuốt xuống.

Dịch Đề cảm thấy mình hoàn toàn có thể lý giải động tác của tiểu tử này—— không có răng liền ăn nhanh như vậy? !

"Vị như thế nào?"

"Rất ngọt, không giống cái lúc trước tôi đã ăn."

"Lúc trước anh đã từng ăn sao?" Dịch Đề  nghĩ người bình thường sẽ không ai có khả năng bình tĩnh mà cho nó đồ ăn, cho nên hỏi: "Anh lấy đồ ăn ở đâu ra?"

"Ở một nơi có tên là 'Thùng rác', bên trong có rất nhiều đồ ăn nhân loại ở nơi nào đặt vào. Nhưng mùi vị đều rất chua, còn có chút thối, khẩu vị của người Địa Cầu thật sự rất đặc biệt."

Dịch Đề: "..." Đừng tùy tiện bôi đen người Trái Đất như vậy được không nào? !

Thì ra mọi chuyện là vậy, có lẽ bọn họ gặp nhau đúng là không phải ngẫu nhiên, vì vậy nên khi cô lật tìm trong thùng rác mới gặp được người ngoài hành tinh a...Tại sao đột nhiên xuất hiện loại cảm giác đồng tình này?

Nói cho cùng, cũng do Dịch Đề rất dễ mềm lòng, lần nữa nằm sấp xuống. Cô đưa cái túi tới trước mặt đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn ăn nữa hay không?"

Dịch Đề cứ như vậy cùng một người ngoài hành tinh chia ra ăn hết một túi bánh bích quy cùng một cái bánh ngọt. Vô cùng kỳ diệu là cô cảm thấy bánh bích quy cũng không phải khó ăn như trước. Có thể là bởi vì chương trình ẩm thực đã chấm dứt, cũng có thể bởi vì có người ăn cùng .

Đơn giản nhét đầy bao tử, cô cảm thấy cổ họng hơi khô, vì vậy đứng lên chuẩn bị ra tủ lạnh lấy ít nước, thuận tiện hỏi: "Anh có muốn uống... Đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy? !"

"Cái gì?"

"Vấn đề không phải là 'Cái gì'! Anh..." Dịch Đề nhìn chăm chú vào bạn học Slime Monster, cảm thấy cả người đều không ổn. Nguyên nhân là do, bánh bích quy cùng bánh ngọt mới vừa rồi bị nó ăn, giờ chúng đang lơ lủng trong bụng Thạch Lam cầu nhìn giống như đang dạo chơi đáy biển miễn phí.

"Tuy rằng tôi có thể nhấm nháp mù vị đồ ăn của con người, nhưng không thể tiêu hóa." Lời của Cecil so với lúc vừa mới đến tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn còn chút cứng nhắc, bình tĩnh nói: "Đừng để ý, một lát nữa chúng nó sẽ bị chảy ra ngoài."

Không để ý mới là lạ?

Dịch Đề nhịn không được hỏi: "Vậy anh còn ăn nó làm gì?"

"Bởi vì cô mời tôi ăn." Cái người ngoài hành tinh có suy nghĩ kỳ quái này lại  trả lời như thế, "Đối với ý tốt của bạn bè, không thể dễ dàng từ chối."

"... Anh lại học được cái ý nghĩ kỳ quái này trên địa cầu ?"

"Không, đây là nguyên tắc của tôi."

"..."

Dịch Đề ngẩn người, đột nhiên nghĩ rằng, cái người đến từ hành tinh khác này, bản tính có lẽ rất ôn nhu. Lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mà bàn tay của mình đã sờ lên đầu của đối phương, giống như khích lệ trẻ nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu vuốt ve.

"A, thật xin lỗi, không để ý nên..." coi nó thành trẻ con nhân loại.

Nhưng sao đột nhiên nhiệt độ cơ thể của tên này lại nóng lên như vậy? Chẳng lẽ lại thẹn thùng?

Dường như biết được suy nghĩ của cô, Thân Thạch Lam cầu cảng nóng hơn yên lặng trượt trên mặt đất, rồi lần nữa hướng phía dưới ghế sô pha chui vào. Nhưng bi kịch ở chỗ, giờ phút này bên trong thân thể của nó có bánh bích quy và bánh ngọt đang nổi lơ lửng, vì vậy cho dù nó cố gắng thế nào, thì hơn một nửa cơ thể chứa vật thể rắn vẫn bị cắt lộ ra bên ngoài, làm thế nào cũng không thể chen vào được.

Dịch Đề: "... Phốc!"

Cecil: "..." Chui vào, chui vào, chui vào...

Một lát sau, những cái bánh bích quy cùng nửa khối bánh ngọt kia quả nhiên từ trong thân thể Cecil "bài tiết" ra ngoài, mà hắn cũng thuận lợi chui vào gầm ghế sô pha, thật lâu không có ý định đi ra. Còn những vật bị "bài tiết" kia một chút cũng không ẩm ướt, hoàn toàn không giống như đã bị ăn qua. Nhưng mà Dịch Đề cũng sẽ không ăn lại những thứ đó, cô bỏ chúng vào cái túi bánh đã hết, để lát nữa bỏ vào thùng rác.

Sự thật chứng minh, người ngoài hành tinh thật sự không thích hợp dùng đồ ăn nhân loại.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày kế tiếp, nguyên nhân chủ yếu do chuyển chỗ ngủ mới nên Dịch Đề tỉnh lại rất sớm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong cô liền đi chăm sóc hoa cỏ trong cửa hàng. Lúc trở lại trong phòng, Cecil cũng đã xuất hiện ở trên ghế sa lon, đang dùng xúc tua lật xem mấy tờ báo cũ như thấy được mùi ngon.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Xem tin tức."

"Tin tức a..." Dịch Đề suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có muốn dùng máy tính hay không?" Dù sao cũng so với báo chí cũ có ích hơn.

"Có thể chứ?" Cecil nghe được rất vui mừng.

"Chỉ cần không làm hư là được."

Nguyên bản cô chỉ có một cái laptop, nhưng sau khi dọn nhà cô phát hiện trong phòng ngủ có một chiếc máy tính để bàn mới, vị trí sắp xếp cũng hợp lý. Mà các thiết bị điện hay đồ gia dụng trong nhà cũng đều rất tốt. Nói thật sau khi chuyển vào, Dịch Đề đối với lý do bà lão đem tài sản tặng lại cho mình càng thêm tò mò.

Dịch Đề đem laptop để trên bàn trà, sau đó mở ra kết nối vào mạng truyền hình trong phòng rồi đem nó giao cho Cecil. Bản thân thì đi đến phòng bếp, chuẩn bị nấu bát mì cho bữa sáng.

Trong khi đợi nước sôi, Dịch Đề thất thần nghĩ

Lại nói tiếp, cô thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải quản lý cửa hàng bán hoa, lúc nhỏ ngược lại từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà... Có lẽ, cái này là cái được gọi là "Vận mệnh" đi.

Kỳ ra ngoài bí mật rất lớn là "Nuôi dưỡng người ngoài hành tinh", cô còn có một bí mật nho nhỏ.

Nói tới bí mật này, sẽ phải ngược dòng thời gian tìm hiểu cô lúc còn rất nhỏ.

Bởi nguyên nhân cha mẹ sớm qua đời, Dịch Đề hầu như do anh trai một tay nuôi lớn. Tuy rằng cha mẹ có để lại tài sản, nhưng căn cứ nguyên tắc "Không thể để miệng ăn núi lở", anh trai ngoài phải chăm sóc cô, mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc. Mà cô bởi vì không muốn làm gánh nặng cho anh trai, nên từ nhỏ đã nỗ lực học cách làm việc nhà, thậm chí còn trồng rất nhiều loại rau ăn trong sân nhà.

Rồi sau đó, cô phát hiện ra một điều —— mình vô cùng am hiểu cách trồng rau.

Dù không có ai dạy cô, cô vẫn trông ra được rau ăn so với những ngừơi khác trồng còn ngon hơn, mà không có bất kỳ lý do gì.

Sau đó cô lại phát hiện, không chỉ có rau ăn, mà trong cả việc chăm sóc thực vật để chúng phát triển khỏe mạnh cố cũng rất có thiên phú.

Nhưng mà, cái này mặc dù nói là bí mật, nhưng thật ra cũng không có gì lớn, dù sao cũng có rất nhiều người hiểu rõ việc trồng trọt. Mà cô, một là không thể để cho chúng nó đột nhiên lớn nhanh, hai là không thể để cho chúng nó lớn lên thật lớn, ba là không thể để cho chúng nó phát triển biến dị kỳ quái, chỉ là so sánh với những người khác trồng thì khỏe mạnh hơn một chút mà thôi. Đều nói "Trồng trọt là kỹ năng trời cho của loài người", cô cũng nhiều lắm chỉ là có thiên phú tương đối sớm lại tương đối tốt, căn bản không đáng tự hào.

Rồi sau đó, nguyên nhân bởi vì chuẩn lên tiểu học nên Dịch Đề cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc thực vật như trước, liền đem sự kiện kia ném ra sau đầu. Kỳ thi Đại Học, cô vốn định đăng ký học nghành nông nghiệp chuyên nghiệp, nhưng anh trai Dịch Thiệu không đồng ý nói "Cho em hai lựa chọn: Một, ngoan ngoãn ở trong nhà để anh nuôi. Hai, tìm một công việc phù hợp với phụ nữ để cho anh yên tâm công tác", nghĩ đi nghĩ lại, cô cuối cùng lựa chọn ghi danh trường sư phạm.

Tên kia tuy rằng vô cùng gia trưởng, nhưng lời nói cùng hành động của hắn tất cả đều suy nghĩ bảo hộ cô, nói cho cùng, anh trai là người đối với cô tốt nhất trên thế giới, có một không hai.

Chỉ là có chút dính người... Không đúng, là cực kỳ dính người, lúc nào cũng muốn đem cuộc sống giúp cô toàn bộ xử lý, điểm này khiến cho người ta có chút đau đầu.

Khục, tóm lại, vận mệnh không thể tùy ý mà nắm được, bảy quẹo tám rẽ, cô cuối cùng lựa chọn cuộc sống liên quan đến thực vật.

Cho nên nói, thật đúng là trùng hợp.

"Ục ục" âm thanh nước sôi đã cắt đứt suy nghĩ của Dịch Đề, cô vội vàng tập trung đem hết thảy tinh thần đặt vào việc nhét đầy cái bao tử lên trên hết.

Khi cô bưng bát trở về trong phòng , lại gặp được một màn làm cho người ta khiếp sợ —— cái tên này rõ ràng đem một cái xúc tu cắm vào USB máy tính!

Nó cho là mình là USB sao? !

Không đợi cô nói cái gì , nó đột nhiên đem xúc tu rút ra, rồi sau đó cả người dường như hòa tan, mềm oặt nằm trên ghế sa lon,hoàn toàn biến thành một bánh nướng  mềm nhũn.

"Này, Anh không sao chứ?"

Dịch Đề vội vàng chạy tới, hơn nữa vô thức lấy chiếc đũa trong tay đem đối phương gắp lên...bắt đầu nhìn...

/12