Ngọc Lâu Xuân

Chương 1

/52


Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở.

Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở.

Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng.

(*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành…

Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ.

Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống.

Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người.

Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm.

Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này.

Sơ Niệm đứng dậy sau ba lần quỳ lạy, hơi hơi giương mắt, nhìn về dáng người đứng hàng đầu đang dẫn dắt những người phía sau hành lễ. Đó là cha chồng của nàng, Đại Ngụy quốc công đời thứ tám – Từ Diệu Tổ. Nhưng vào trường hợp như ngày hôm nay, ông lại mặc một thân áo choàng đen thêu chỉ vàng, đầu đội mão đạo sĩ, cùng với chiếc trường bào tím đỏ, kết hợp lại, dường như cực kỳ quái dị. Nhưng chẳng có ai quay đầu ghé mắt nhìn ông, chỉ tập trung vào mẫu thân của ông là Tư quốc thái. Ai ai đều biết, Từ Diệu Tổ thời tuổi trẻ cũng mặc giáp trụ chiến bào thay Đại Sở nam chinh bắc chiến, được xưng là Ngọc Diện tướng quân, từng lập được nhiều chiến công hiển hách. Nhưng khi tới tuổi trung niên, bỗng nhiên ông lại bắt đầu luyện đan tu tiên. Mười mấy năm gần đây lại càng trầm mê vào đó, không thể rứt ra, còn lấy hiệu là Vô Lượng chân nhân, hàng năm tại vị bế quan tu hành trong Huyền Diệu Quán ở núi Nam. Nếu không có chuyện đại sự long trọng như hôm nay, thì đừng mơ tưởng đến chuyện thấy bóng dáng ông xuất hiện trong quốc công phủ.

Giọng trầm bỗng du dương của quan ti lễ còn tại bên tai, ánh mắt Sơ Niệm rời khỏi cha chồng của nàng, từ từ dời xuống lưng một nam nhân khác đứng sau ông. Đôi mắt đẹp vốn dĩ trong suốt bỗng dưng bao phủ một tầng bóng tối, khóe môi hơi mím chặt, vẻ mặt lại lạnh lùng.

Mặc chính phục bằng lụa xanh ngọc, thắt lưng đeo miếng ngọc đời Lương chỉ có trong bảo khố, dáng người cao ngất thẳng tắp, khổng vũ hữu lực (có sức có lực), xem ra đang lúc tráng niên. Không phải ai khác, chính là con trai cả – Từ Nhược Lân của Đại Ngụy quốc công đời thứ tám Từ Diệu Tổ. Thế lực Từ gia, trong lúc hoàng quyền thay đổi chẳng những không bị tước phế, ngược lại còn cao hơn một tầng, chính là nhờ vinh quang của vị trưởng tôn này.

Từ Nhược Lân so với Sơ Niệm thì lớn hơn mười hai tuổi. Sơ Niệm xưng hô với y, hẳn phải là đại bá (anh chồng). Chẳng qua, y không phải do Quốc công phu nhân Liêu thị sinh ra, khi lên bảy tuổi mới được phụ thân mang về Quốc công phủ, mẹ đẻ của y thậm chí ngay cả cái thiếp thất cũng không bằng. Cho nên nghiêm khắc mà nói, thì địa vị của y chẳng bằng con vợ kế, đây chính là lí do vì sao những cháu trai đồng lứa của Từ gia đều lót chữ “Bang” làm tên đệm, chỉ mình y là ngoại lệ, tên là Nhược Lân. Mà hôm nay, sở dĩ y có thể tách khỏi mọi người đứng sau Từ Diệu Tổ, cũng bởi vì tại đây, trong thời đại tân hoàng quyền, gia tộc họ Từ cần đến gương mặt mà cả dòng tộc từng không dung đó, thậm chí khi một ai đó nhắc tới tên y thôi cũng khiến cho mọi hơi thở phải đè nén, ai cũng nhìn theo ánh mắt y mà hành động.

Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, kỳ thật chỉ như cái khố mà thôi. Khi cần thì treo, khi không cần thì, ngay cả miếng giấy chùi đít cũng không bằng.

Suốt ba năm sống góa bụa trong Quốc công phủ, Sơ Niệm đối với những chuyện này sớm đã lĩnh ngộ sâu sắc. Khóe môi mím chặt, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bộ dạng phục tùng thu liễm, mắt nhìn chăm chú vào mẹ chồng – Liêu thị đang đứng trước người. Bà ấy mặc một bộ váy gấm vàng nhạt, sau lưng chi chít những hoa văn tối màu vốn là những chữ vạn được thêu nối tiếp bằng chỉ màu xanh đen, nhìn lâu, cũng có chút hoa mắt, nhưng nàng vẫn không dám ngước mắt nhìn lên.

Nàng có cảm giác, Từ Nhược Lân từ lúc bước vào gian hoa đường này, tầm mắt của y như có như không mấy lần vô tình xẹt qua chính mình, thậm chí còn có chút trắng trợn không kiêng dè gì. Nàng đương nhiên hiểu được trong ánh mắt y có ẩn ý gì, nhưng trước sau vẫn nghiêm mặt trơ ra không biểu cảm gì, trong ánh mắt còn lạnh lùng và trầm tĩnh hơn —— đây là dáng vẻ mà nàng nên có. Về điểm này, trong ba năm nay, đa số thời gian, nàng, người-chưa-mất trong Quốc công phủ này vẫn làm rất tốt.

~~~~~ http://greenhousenovels.com~~~~~

Nghi lễ chúc thọ dài dòng rốt cuộc cũng gần kết thúc. Sau khi mọi người quỳ lạy một lần cuối cùng, đứng dậy trong tiếng đạp giày xột xoạt, cùng nhìn về phía Tư quốc thái lúc này đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ đàn hương, nín thở chờ bà lên tiếng. Tiếng nhạc dừng lại, cả hoa đường đứng đầy chật người như vậy, giờ phút này lại yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả một tiếng ho khan cũng không có.

Tư quốc thái năm nay bảy mươi, tóc trắng như tuyết, tướng mạo tròn tròn phúc hậu, sắc mặt cũng hồng nhuận. Lúc này, bà đảo mắt liếc qua một đám con cháu trong dòng tộc đang chen chúc xếp hàng trước mặt, thoáng gật đầu xong, bà cất lời nói: “Ngụy quốc công phủ, từ đời thứ nhất năm Tín Đức vương, truyền thừa cho đến hôm nay, đã là tám đời. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, may nhờ phước đức của tổ tiên, ta sống đến ngày nay, có thể nhìn đến quốc công phủ lại được ban phát thánh ân, con cháu cũng có tiền đồ bất phàm, hôm nay còn có thể tề tụ xum họp như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy an ủi vô cùng. Cách đối nhân xử thế của Tổ tiên ông bà cha mẹ như thế nào, cũng đều phải nghĩ cho con cháu. Hôm nay ta cũng không nói nhiều, chỉ mong các ngươi đều có thể nhớ kỹ lời dạy của tổ tiên Từ gia, thành người tài năng hiền đức, phải biết làm người con tận hiếu đạo, không chỉ phụng dưỡng áo cơm, mà còn phải giữ gìn thiện tâm, hành xử hợp đạo lý, như thế mới là người con hiếu thực sự. Càng phải ghi nhớ không được kiêu căng mà gây họa, không làm bôi nhọ danh dự của gia đình.”

Mọi người cùng hô lên dạ vâng, rồi lại quỳ lạy tạ ơn dạy bảo.

Tư quốc thái mỉm cười gật đầu, nói: “Như thế ta cũng bớt được sầu lo.” ☆ Chương 1.2

Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Tư quốc thái mỉm cười gật đầu, nói: “Như thế ta cũng bớt được sầu lo.”

Dù sao cũng đã cao tuổi, mặc dù tinh thần nhìn còn vững vàng mạnh mẽ, nhưng phải chống đỡ suốt cả buổi lễ như vậy, bà đã sớm có chút mệt mỏi. Quốc công phu nhân Liêu thị cai quản việc trong nhà hoàn tất việc chào hỏi, liền dùng mắt ra hiệu cho đại a đầu Kim Chẩm bên người Quốc thái, Kim Chẩm hiểu ý, tiến đến nâng Quốc thái đi vào thay quần áo.

Tư quốc thái vừa đi, người Từ gia tụ tập ở đại đường cũng liền đứng dậy, đều chiếu theo thứ tự mà tán đi. Qua mấy canh giờ nữa, chờ trời sập tối, tiệc chúc thọ sẽ đúng hạn mà khai, đến lúc đó tự nhiên lại là một phen cảnh tượng linh đình khác.

Sơ Niệm đứng dậy theo Liêu thị, vừa mới nhấc mắt, liền nhìn thấy đứng ở bên trái phía trước cách nàng không xa, Từ Nhược Lân xoay người lại, trên khuôn mặt quen thuộc kia mang theo nụ cười như có như không, một đôi mắt trong veo đen như mực tàu rơi xuống trên mặt y, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức kín đáo dời mắt, nhìn về phía Liêu thị đang quay lại nói chuyện với mình.

Liêu thị tuổi hơn bốn mươi, gương mặt dài nhọn, gò má hơi cao, nhưng nhờ bảo dưỡng rất tốt cho nên thoạt nhìn cũng không thấy già. Hiện giờ đang nhìn vào Sơ Niệm thì thầm: “Quả nhi hôm nay đi theo lão thái thái, đến tối muộn thì đến đưa về viện của con đi.”

Quả nhi là con gái của Từ Nhược Lân, năm nay tám tuổi, từ nhỏ đã mồ coi mẹ, vì Từ Nhược Lân vẫn chưa tái giá, nên lúc trước vẫn đi theo Liêu thị. Hai năm đầu khi Từ Nhược Lân đi theo Bình vương tạo phản ở phương bắc, Quốc công phủ sợ bị liên lụy, nên trục xuất y khỏi từ đường. Lúc ấy Quả nhi mới có năm tuổi liền thành củ khoai lang phỏng tay, trong Quốc công phủ cũng không ai muốn dính dáng đến. Thậm chí Liêu thị còn tính toán định gửi nàng cho am ni cô nuôi nấng, cuối cùng bị Tư quốc thái ngăn cản, cho ở lại bên cạnh chính mình. Nhưng bà tuổi đã cao, nếu muốn tự mình nuôi dưỡng dạy dỗ, tinh lực dù sao cũng hữu hạn, còn giao cho nha đầu bà tử bên người trông coi, lại sợ trong nhà to lớn bên dưới có nhiều người hỗn tạp sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho nàng. Thế là Sơ Niệm đón nàng đến bên cạnh mình, vẫn nuôi cho tới hiện tại. Trong tháng tư Bình vương tiến vào chiếm giữ Kim Lăng xưng đế, đủ loại quan lại run run rẩy rẩy nẳm phủ phục tại chỗ để nghinh đón. Từ Nhược Lân cách xa Từ gia mấy năm cũng trở về nhận tổ quy tông. Liêu thị liền muốn đón Quả nhi về, không ngờ Từ Nhược Lân lại nói một câu: “Quả nhi cùng với nhị thẩm của nó tình như mẹ con, được dạy dỗ cũng tốt vô cùng. Trước đó đã giao cho nàng, hiện giờ cũng cứ như vậy đi.” Đúng là vì một câu nhẹ nhàng như vậy của y, Quả nhi liền không dọn đi, vẫn đi theo Sơ Niệm.

Nghe thấy tên Quả nhi, trong mắt Sơ Niệm rốt cục cũng hiện vẻ dịu dàng, nàng nhỏ giọng nói: “Dạ rõ. Nếu không còn chuyện gì khác, con dâu xin quay trở về.”

Liêu thị khẽ gật đầu, thấy nàng xoay người muốn đi, như bỗng nhiên nghĩ tới, lại nói: “Tiệc chúc thọ buổi tối, nếu con muốn đi, thì dẫn cả Thuyên nhi cùng theo, cả ngày buồn chán ở trong phòng cũng không nên.”

Sơ Niệm dừng bước, cung kính nói: “Con cảm ơn ý tốt của mẹ. Nhưng Thuyên nhi một khoảng thời gian trước vì bệnh mà chuyện học hành bị rớt lại, hiện giờ đã khỏe lại, con nghĩ nên đốc thúc nhiều mới tốt. Vả lại nếu con đến, nhóm tiểu cô bọn họ nói chuyện cũng câu thúc, nên không đi thì hơn.”

Liêu thị trong lòng vừa ý, nói: “Như thế cũng tốt, con cố gắng dạy dỗ Thuyên nhi thật tốt, sau này tiền đồ của nó, cũng là phúc khí của con. Ngày hôm trước trong cung có ban xuống vài món đồ, để ta cho người lấy một ít đưa qua đó.”

Sơ Niệm nói tạ ơn, xoay người đi ra hoa đường.

~~~

Đường đệ Từ Bang Hanh của chi thứ hai Từ gia muốn tranh thủ cơ hội đến gần trước mặt Từ Nhược Lân lôi kéo làm quen. Từ Nhược Lân không để ý tới hắn nói gì, khóe mắt thế nhưng vẫn chú ý đến nàng đứng giữa đám người cho đến khi bóng dáng nàng rời đi, thấy nàng từ đầu đến cuối lại không hề liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng khó chịu, mày hơi hơi nhíu lại. Từ Bang Hanh thấy thần sắc của y không tốt, tưởng rằng chính mình đã chọc tới y, không dám nói nữa, ngượng ngùng ngậm miệng.

Đại a đầu Xích Tố cùng Vân Bình đang đứng chờ bên dưới bậc thềm bên ngoài, nhìn thấy Sơ Niệm đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón, cùng theo con đường quen thuộc thường ngày đi về phía Trạc cẩm viện. Trên đường đi Sơ Niệm lên tiếng hỏi chuyện Từ Thuyên, Xích Tố nói: “Nhị thiếu phu nhân, mới vừa rồi Thuyên nhi quỳ lạy xong đi ra, khóc nháo không chịu quay về, bỏ chạy một mạch, nô tỳ sợ hắn va chạm đâu đó, nên đã nói Đinh ma ma đi theo rồi.”

Từ Thuyên là ba năm trước đây, khi lên bốn tuổi được cho tới làm con thừa tự, giờ rất khá, nay bệnh nặng mới khỏi, bản tính tản mạn dần dần bộc lộ. Ngày thường đã không mấy nghe lời, hôm nay đương nhiên hắn lại càng không chịu nghe lời Sơ Niệm đi về sớm.

Sơ Niệm ừ một tiếng, nói: “Tiểu hài tử khó tránh khỏi mê chơi, khó được hôm nay lại là ngày náo nhiệt như vậy, cứ để hắn đi thôi, chỉ là đến khi trời tối, các ngươi nhớ đưa hắn trở về.”

Mấy người họ đi xuyên qua hành lang có mái hiên giăng đèn kết hoa trùng trùng lớp lớp, một nhóm các nha hoàn vú già ăn mặc loè loẹt ở phía đối diện nhìn thấy Sơ Niệm, đồng thanh chào “Nhị thiếu phu nhân”. Đến khi đi vào Trạc Cẩm viện, chái nhà hướng đông phía sau của quốc công phủ, bầu không khí liền trở nên yên ắng vắng vẻ, tường trong tường ngoài, tựa như hai thế giới khác.

Trạc cẩm viện là lúc trước Quốc công phủ chuẩn bị đại hôn cho trưởng tử đích tôn Từ Bang Đạt mà cố ý dành ra, diện tích rất lớn, bên trong cũng có hoa và cây cảnh um tùm, con đường nhỏ cong cong uốn lượn, cũng không khác gì những trạch viện khác trong quốc công phủ, chỉ là thiếu nam chủ nhân, tự nhiên tựa như một cái đầm nước tĩnh lặng, nhìn chẳng thấy chút sức sống. Trong viện, lúc này một nha đầu thô sử đang quét dọn dẹp mớ lá cây rơi đầy đường nhỏ, Đinh Hương nghe thấy động tĩnh biết đoàn người Sơ Niệm đã trở về, cuống quít vứt cái chổi chạy ra nghênh đón.

Sơ Niệm vào phòng, vì tiết trời khô nóng, Xích Tố, Vân Bình trước tiên là hầu hạ nàng thay ra bộ chính phục mặc vào lúc sáng sớm, rửa mặt rửa tay sạch sẽ xong, thay cho nàng chiếc áo xanh lam bên trong lót lụa trắng nàng từng mặc, nửa mới nhưng chưa cũ, nhất thời liền mát mẻ rất nhiều. Vân Bình một bên đứng gấp kiện xiêm y gấm vóc màu ráng chiều, một bên nói: “Nhiều năm không thấy phu nhân mặc màu sắc đẹp như vậy. Đáng tiếc chưa được một ngày, lại phải áp vào đáy hòm.”

Sơ Niệm mặc dù đã qua kì chịu tang, nhưng ngày thường mặc quần áo, cũng chỉ hai ba loại màu sắc mộc mạc như vậy. Hôm nay vẫn là do Tư quốc thái cố ý phái nha đầu đến truyền lời, nên nàng mới ăn mặc tươi sáng hơn một chút.

Xích Tố nhìn Sơ Niệm, thấy nàng mi dài nhăn lại, thần sắc mệt mỏi, hiểu rõ chuyện trong lòng nàng, muốn khuyên giải vài câu, liền cười nói: “Coi ngươi nói đó, một bộ xiêm y thì tính cái gì. Nhị thiếu phu nhân trời sinh đã có dung mạo như vậy, chớ nói trong phủ, đó là toàn thành Kim Lăng sợ cũng không có cô nương nhà ai có thể lấn lướt được…” Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nàng nhớ đến tình cảnh hiện giờ của phu nhân, như hoa thì sao, bây giờ chỉ sống một mình trong thâm viện thủ tiết, giống như nhánh hoa đơn độc không người thưởng tức, dù đẹp cũng để làm gì? Vội ngậm miệng không nói tiếp.

Cả hai người các nàng đều là nha đầu hồi môn do chính mình mang theo từ Tư gia, trước nay cũng chỉ hầu hạ mình mình. Mấy năm nay cũng may có các nàng ở bên người bầu bạn, cũng thiệt tình đối đãi. Sơ Niệm tự nhiên sẽ không trách cứ các nàng lắm miệng, quay về qua thần nhân, thoáng cười.

Vân Bình chờ tiểu nha đầu đem chậu đồng rửa mặt thu dọn đi khỏi, quay đầu lại nhìn cửa, thấy không có người ở gần, nhịn không được liền nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, Từ đại gia lâu ngày không thấy, lần này trở về thật sự càng có vẻ anh hùng khí khái hơn. Những người trong phủ này, hiện giờ người nào thấy hắn mà không cung kính đâu? Liền ngay cả thái thái, cho dù trong lòng hận đến cắn răng cắn lợi, nhưng trên mặt cũng. . . . . .”

Sắc mặt Xích Tố khẽ biến, cuống quít nhìn về phía Sơ Niệm, thấy đôi mày nàng vừa giãn ra giờ lại nhíu lại, lập tức lên tiếng ngắt lời nói: “Đang tốt đẹp nói chuyện người ta làm cái gì! Chúng ta thì cứ qua ngày tháng của chính mình là được rồi!”

Vân Bình mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng đành phải ngừng lại, lên tiếng trách chính mình lắm miệng, rồi vội đi pha trà không đề cập tới.


/52