Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 145 - Chương 145

/146




Thượng Quan Minh Tuyên cũng nhẹ gật đầu, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy nam nhân trung niên trước mắt này rất thân thiết, cảm giác thân thiết phát ra rất tự nhiên!

Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt giới thiệu Thượng Quan Minh Tuyên xong, cũng không muốn giới thiệu mình, Thượng Quan Lưu Phong mặt dày cười ha hả đi lên phía trước: “ Xin chào, Hiên Viên thiếu chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta là phụ thân của Nguyệt nhi.

Trời ạ, là Hiên Viên thiếu chủ, là Hiên Viên Triệt của đệ nhất gia tộc sao, nhất định là vậy, dù sao cũng chỉ có mình hắn có họ Hiên viên, tuyệt đối không thể sai được.

Xem ra lần này mình đến đúng lúc rồi, cho dù hắn không sống ở Nhật Nguyệt đại lục được nữa thì hắn tin rằng ở nơi này nếu dựa vào Hiên Viên thiếu chủ thì có thể vực dậy lần nữa.

Thượng Quan Lâm cũng cuống quít đi lên trước, khẩn trương nói: “Xin chào, Hiên Viên thiếu chủ, ta là Thượng Quan Lâm, là muội muội của nàng, ngài có thể gọi ta là Lâm Nhi. Vừa đến đã bấu víu quan hệ, Thượng Quan Tây Nguyệt rất khinh thường hành vi của nàng, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, bởi vì nàng biết phụ thân của mình không phải loại người để người khác đè đầu cưỡi cổ!

Thượng Quan Lâm cũng hi vọng để lại ấn tượng tốt cho Hiên Viên Triệt, tuy rằng nàng không hiểu rõ Hiên Viên Triệt, nhưng nhìn thấy thái độ của phụ thân đối với hắn, dù có ngốc nàng cũng hiểu rõ, người này tuyệt đối không đơn giản, nếu nịnh nọt thì sẽ không sai.

Không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt lại tìm được chỗ dựa tốt như vậy, xem ra sau này phải lợi dụng nàng ta thật tốt.

Thấy mắt Thượng Quan Lâm xoay tròn, sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại không biết nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, không khỏi khịt mũi coi thường, lười nói nhảm với nàng ta.

Phụ thân của Nguyệt nhi? Hiên Viên Triệt kích động lặp lại, không phải chứ, phụ thân chính hiệu như hắn còn đang ở đây vậy mà lại có một người khác nhận bừa, điều này khiến hắn rất kinh ngạc.

Nhưng lúc này Hiên Viên Triệt mới nhớ tới lúc còn chưa nhận lại Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng có một phụ thân trên danh nghĩa, mà nghe giọng điệu của Nguyệt nhi, hình như Thượng Quan Lưu Phong cũng không biết Nguyệt nhi không phải nữ nhi ruột của hắn!

Đã như vậy, thì cùng đến sơn trang làm khách đi, nhiều người cũng náo nhiệt một chút. Lúc này Hiên Viên Triệt còn chưa biết chuyện trước đây của Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu hắn biết, chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy.

Nhưng... Hiên Viên thiếu chủ, chỉ có hai chiếc xe ngựa, làm sao đây! Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn hai chiếc xe ngựa, nàng cũng không muốn ngồi chung với những người đạo đức giả này, nàng sợ sẽ bị lây nhiễm.

Thượng Quan Lưu Phong nghe thấy vậy, vội vàng khoát tay áo: Không sao không sao, Nguyệt nhi, các ngươi ngồi chiếc xe ngựa này, ta và Hiên Viên thiếu chủ ngồi chiếc xe ngựa phía trước là được rồi, ha ha. Nói xong liền đứng ở bên cạnh Hiên Viên Triệt.

Thật đúng là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, cuối cùng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hiều cái danh ngôn chí lý này, quả nhiên nói không sai, giống y như loại người không biết xấu hổ như Thượng Quan Lưu Phong.

Con mắt nào của hắn nhìn thấy người ta muốn ngồi cùng hắn, thật đúng là biết nhân cơ hội lôi kéo, xem chừng đang nghĩ xem lát nữa lên xe ngựa nên nịnh nọt thế nào đi!

Thượng Quan Tây Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn một, liền dời mắt đi, bởi vì nàng sợ mình sẽ nôn ra, lúc nhìn thấy cục thịt mỡ híp mắt cười nịnh nọt thì nàng liền muốn nôn.

Hiên Viên Triệt sững sờ, sau đó kịp phản ứng lại, hắn thản nhiên nói: Không cần, ngươi và vị Thượng Quan cô nương, Tiểu Ngôn, Bích Ngọc ngồi chung đi, đám người Nguyệt nhi sẽ ngồi cùng xe ngựa với ta, ta còn có một số việc muốn hỏi bọn họ.

Hiên Viên Triệt cự tuyệt không lưu tình làm khuôn mặt của Thượng Quan Lưu Phong đỏ bừng, hắn lúng túng xoa bàn tay, miễn cưỡng vui cười nói: Đã vậy thì Lâm Nhi, chúng ta lên chiếc xe ngựa này đi! Thượng Quan Lưu Phong vừa nói xong, liền chạy lên xe ngựa như một làn khói, hắn cảm thấy mình rất mất mặt, làm lớn chuyện sẽ thành trò cười!

Thấy Thượng Quan Lưu Phong đã đi lên mà Thượng Quan Lâm vẫn đứng bất động tại chỗ, diễn(d@fnnlle3[;quysdonn nàng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng nàng nói giúp mình để có thể lên ngồi cùng Hiên Viên thiếu chủ, nhưng ai ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm nhìn nàng lấy một, chỉ lo thì thầm với Bách Lý Thần.

Thượng Quan cô nương, sao vậy, sao còn không lên xe ngựa? Hiên Viên Triệt thấy kỳ quái hỏi, dù thế nào thì đây cũng là muội muội trên danh nghĩa của Nguyệt nhi, hắn nên đối xử với nàng tốt một chút mới đúng!

Hiên Viên thiếu chủ, ngài gọi ta là Lâm Nhi được rồi, gọi cô nương lạnh nhạt quá, ta và đại tỷ tỷ là tỷ muội ruột mà. Thượng Quan Lâm lại nhắc đến tên của Thượng Quan Tây Nguyệt thêm lần nữa, hi vọng Hiên Viên Triệt có thể nể mặt Thượng Quan Tây Nguyệt mà nhìn mình với con mắt khác.

Chuyện này. . . Hiên Viên Triệt do dự, nói thật, nếu không phải xem Thượng Quan Lâm là muội muội của Nguyệt nhi thì hắn đã không thèm để ý đến nàng, bởi vì từ khuôn mặt của nàng có thể thấy nàng không phải là một người an phận, nói không chừng mang về còn gây ra chuyện, nhưng nàng lại là muội muội Nguyệt nhi, cho nên...

Nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Triệt, Thượng Quan Tây Nguyệt tiến lên ngắt ngang lời hắn: Thượng Quan Lâm, đừng nói nhảm nữa, Hiên Viên thiếu chủ sẽ không gọi ngươi như vậy, bởi vì hắn và ngươi không quen.

Làm ơn đi, muốn kêu phụ thân ta gọi ngươi là Lâm Nhi, mơ mộng hão huyền, không biết tự lượng sức mình, ngươi có tư cách gì chứ. Thượng Quan Tây Nguyệt cứ nhìn Thượng Quan Lâm như vậy, vẻ chế giễu trong mắt rất rõ ràng.

Lúc đầu Thượng Quan Lâm đang mong đợi mình có thể thân cận với Hiên Viên thiếu chủ một chút, nhưng lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt giội một thùng nước lạnh, dập tắt mong chờ của nàng, Thượng Quan Lâm cố gắng che giấu khuôn mặt ác độc của mình, hai tay nắm thật chặt, vất vả lắm mới áp chế được tâm trạng của mình, nàng hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cứng ngắc: Đại tỷ tỷ, sao ngươi có thể làm như vậy chứ, hơn nữa ta hỏi Hiên Viên thiếu chủ, sao ngươi lại có thể trả lời thay hắn được, ngươi làm như vậy là không tôn trọng Hiên Viên thiếu chủ.

Ý khích bác rất rõ ràng, Thượng Quan Tây Nguyệt, trước mặt Hiên Viên thiếu chủ ngươi có tư cách gì mà chen miệng vào? Ngươi cũng không nhìn thử xem mình là ai, lời nói của Hiên Viên thiếu chủ mà ngươi có thể trả lời thay được sao, ngươi như vậy là không tôn kính hắn!

Không sao, ý của Nguyệt nhi là ý của ta!

Vốn nghĩ rằng Hiên Viên Triệt sẽ nổi giận, dù sao thân là Thiếu chủ nhất định sẽ rất sĩ diện, nhưng hôm nay mặt mũi của hắn lại bị người khác chà đạp, cho nên hắn nhất định sẽ nổi giận với Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhưng nàng lại không nghe thấy bất cứ lời nói tức giận nào, ngược lại còn nghe được một câu nói dung túng, Thượng Quan Lâm không dám tin.

Ý của Nguyệt nhi là ý của ta!

Quan hệ giữa Thượng Quan Tây Nguyệt và Hiên Viên thiếu chủ tốt đến như thế sao, nhưng không sao, chờ nàng vào được Hiên Viên phủ thì Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ phải đứng sang một bên, với miệng lưỡi của nàng còn sợ không chinh phục được Hiên Viên Triệt sao?

Thượng Quan Lâm nghĩ rất hay, trong đầu cũng tự tưởng tượng ra thảm trạng ngày sau của Thượng Quan Tây Nguyệt, mà mình thì như nữ vương đứng ở trước mặt của nàng, nghĩ đến đã cảm thấy giải được hận!

“ Được rồi, không có chuyện gì nữa thì mọi người mau lên xe ngựa đi, Thượng Quan cô nương, ngươi đi cùng cha ngươi đi.

Câu nói cuối cùng của Hiên Viên Triệt đã phá vỡ mộng đẹp của Thượng Quan Lâm, nàng cúi đầu ủ rũ đi đến xe ngựa bên cạnh. Ai, phí nhiều miệng lưỡi như vậy cũng đều vô dụng.

Tiểu thư, vậy chúng ta cũng lên trước. Tiểu Ngôn, Bích Ngọc đi theo sau lưng Thượng Quan Lâm.

Thượng Quan Lâm đang nhấc chân chuẩn bị lên xe ngựa, quay đầu lại thấy Tiểu Ngôn, Bích Ngọc ở sau lưng mình, nàng vốn đang tức giận, bây giờ thấy hai tỳ nữ này thì liền nổi giận đùng đùng, giọng điệu của nàng không mấy thân thiện: Các ngươi tới đây làm gì, ra đằng sau đi. Nàng vốn không nghe thấy Hiên Viên Triệt nói để Tiểu Ngôn, Bích Ngọc ngồi chung với bọn họ.

Nhị tiểu thư, chúng ta cũng ngồi chiếc xe ngựa này. Bích Ngọc nhìn Thượng Quan Lâm, rất kinh ngạc vì sao nàng lại nói như vậy.

Cũng ngồi chiếc xe ngựa này? Làm sao có thể!

Mình là một thiên kim tiểu thư, hai người này chỉ là nô tỳ không có địa


/146