Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 4 - Chương 4

/80


Edit: Shin

Nhờ vào nghỉ hè mà Kiều Ngôn Hi có nhiều thời gian hơn để xử lý chuyện trong nhà, tuy rằng đã qua ngày mùa. Nhưng trong viện, chuyện này nọ xảy ra cũng không thiếu, cô dùng thời gian 1 tuần giải quyết xong toàn bộ bài tập, cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cô sẽ có thêm một chút thời gian làm việc khác, giảm bớt ít nhiều gánh nặng cho bà

Mùa hạ ở vùng ôn đới có khí hậu gió mùa, mưa nhiều, cực kỳ thích hợp cho thực vật sinh trưởng.

Sân nhà họ Kiều rất lớn, diện tích bị cỏ dại bao phủ cũng rất lớn, hầu như ngày nào bà nội Kiều cũng phải ở trong sân cuốc sạch cỏ. Mỗi lần Kiều Ngôn Hi nhìn thấy bà nội khom lưng cầm cán cuốc dãy cỏ đều cảm thấy xót xa.

Vốn dĩ bà phải được an nhàn, nhưng bà nội lại...

Bà nội, trời nắng thế này, bà nghỉ một lát đi! Kiều Ngôn Hi đi đến bên bà nội, vừa lấy tay nhổ cỏ vừa khuyên bà.

Không được, mùa mưa tới rồi, cỏ sẽ sinh trưởng rất nhanh Bà nội Kiều vừa lau trán vừa nói. Ai u, Hi Hi, chuyện này không cần cháu làm, mau về phòng làm bài tập đi, để bà làm được rồi.

Bà nội, cháu làm xong cả rồi. Cháu đã nói bao nhiêu lần, cháu phải phụ giúp bà mà Kiều Ngôn Hi không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhổ cỏ.

Cháu gái ngoan, nghe lời bà, bà nội không cần cháu làm, cháu học cho tốt vào là được, sau này còn chăm sóc bà nữa, trăm ngàn lần không được giống ba cháu, là kiếp trước bà tạo nghiệp nên mới sinh ra thứ nghiệt tử đó. Kiều bà nội nói xong nói xong liền rơi nước mắt.

Bà nội đừng khóc, cháu biết rồi, cháu quay về học tập, cháu khẳng định sẽ thi đậu đại học để bà nở mày nở mặt, bà nội đừng khóc. Kiều Ngôn Hi vừa nhìn thấy bà nội khóc, có chút bối rối không biết làm sao, vừa ngốc nghếch khuyên bảo vừa đứng dậy, làm bộ đi về học bài.

Aiz, vẫn là Hi Hi biết điều, ba mẹ cháu thật có phúc. bà nội cảm thán, xoa xoa đầu Kiều Ngôn Hi, sau đó cúi người tiếp tục dãy cỏ.

Kiều Ngôn Hi trở lại phòng, nhìn ba gian nhà ngói cũ nát, bởi vì đã lâu, thủy tinh chẳng còn sáng ngời, mờ nhạt và đục ngầu, khung cửa bởi vì lau rồi không sơn phết mà xuất hiện dấu hoen gỉ đen nhẻm.

Mặt đất vẫn là bùn đất, ba đã từng hứa sẽ giúp bà trám lại, nhưng điều đó vẫn xa xa không hẹn.

Toàn bộ căn phòng như một người già đang hấp hối, không có chút sức sống, rách nát không chịu nổi. chỉ dựa vào một chút sức lực cuối dùng để đứng thẳng. Sẽ có ngày lâm vào cảnh dầu hết đèn tắt, bất quá hiện tại là đang kéo dài hơi tàn thôi. Tựa như một cô gia.

Ngồi vào bàn học, mở sách ra đọc một chút, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lật sách của cô. Kiều Ngôn Hi thích đọc sách, tính tình cô tuy hoạt bát, nhưng chỉ cần có một quyển sách ở trong tay, cô có thể ngồi yên một chỗ cả ngày, không nói lời nào, chỉ chuyên chú đọc sách.

Tiếu Linh trước kia là giáo viên, cũng có bằng đại học, sách đọc dĩ nhiên không ít. Kiều Ngôn Hi có thời gian sẽ lôi ra nghiền ngẫm, có thể xem như giết thời gian.

Về sau trong nhà xảy ra chuyện, Kiều Ngôn Hi lại thêm chuyên chú vào sách vở, dường như tìm kiếm một nơi ký thác tinh thần, mỗi ngày đều bỏ thời gian xem sách.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tận đến lúc Kiều Ngôn Hi có cảm giác đói bụng, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường đã cũ, hơn năm giờ rồi, bà vẫn làm việc trong sân.

Kiều Ngôn Hi buông sách, rời khỏi bàn học đi về phía sau viện, chuẩn bị nấu cơm.

Vì tiết kiệm tiền, nhà Kiều Ngôn Hi cơ hồ chưa bao giờ dùng khí gas nấu cơm, chỉ khi nhà có khách mới dùng gas xào với món, còn lại đều dùng bếp củi, cho dù là mùa hè.

Kiều Ngôn Hi ở sau vườn hái được vài quả cà tím và ớt, đặt vào bồn rửa, đem và tím và khoai tây cắt thành khúc. Nhóm lửa lên, đặt chảo, thêm dầu ăn, trước tiên cho ít hành tây, rán lên thật vàng trên ngọn lửa.

Tiếp theo cho khoai tây vào để xào, cách bảy tám phút sau, lại cho thêm ít cà tím, cuối cùng là ớt, một lát sau thêm ít muối, Kiều Ngôn Hi bận rộn xào nấu, một mâm cơm thơm ngào ngạt liền xuất hiện.

Đem đồ ăn cho vào bát, đậy lại, Kiều Ngôn Hi lại bới thêm ít cơm, sau đó chạy ra sân gọi bà nội.

Bà nội nhìn đứa cháu mới năm ngoái còn ngây ngô không hiểu chuyện, bây giờ đã có thể tự nấu cơm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Con bé giỏi giang như thế, nhưng nó chỉ mới mười một tuổi, con gái nhà người ta tuổi này còn đi chơi đùa cùng bạn đồng trang lứa, đứa nhỏ nhà mình lại phải làm những việc nặng nhọc.

Trong lòng một trận chua xót, người lớn gây ra lỗi lầm, lại để cho một đứa bé phải gánh, thật là khổ sở.

Nghĩ như vậy, bà cũng chẳng ăn cơm nổi, vội vàng ăn vài miếng rồi bà nhanh chóng dọn dẹp, cấp tốc đi ngủ.

Tiếu Linh như là muốn trốn tránh, từ lần trước trở về đến nay vẫn chưa quay lại, chỉ là thường xuyên nhờ người chuyển tiền, mong bà nội chăm sóc tốt cho Kiều Ngôn Hi.

Bà nội cũng biết cháu gái đang trong tuổi phát triển, dinh dưỡng cần được bổ sung tốt, tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để làm món ngon này nọ cho Kiều Ngôn Hi ăn.

Kỳ nghỉ hè của Kiều Ngôn Hi thật sự phong phú, giúp bà làm biết bao nhiêu là việc, thời gian nhàn hạ thì đọc sách, lâu lâu Doãn Manh Manh sẽ chạy đến nhiều chuyện một lần, nhưng để không làm phiền Kiều Ngôn Hi đọc sách, nên không phiền cô nữa.

Chỉ là nói đến chuyện học kỳ sau sẽ cùng Kiều Ngôn Hi đi học. Cô nhóc này rất năng động, không bao giờ chịu ngồi yên.

/80