Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 120 - Chương 110

/135


Ngực trái Quang Minh Chi Tử rõ ràng có một hình xăm Phi Phượng màu đỏ thắm lớn cỡ lòng bài tay, lông Phượng như mũ quan, móng vuốt giương cao, giống như đang nghểnh cổ cất tiếng. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồ án hình xăm giống như đúc với vòng tai trữ vật của Phượng Vũ!

Hoa văn này, chính là kí hiệu riêng biệt của Phượng gia, hơn nữa hình như chỉ có chi trưởng Phượng gia mới có tư cách có được. Lúc trước vẫn còn ở Lam Phong trấn thì Phượng Vũ chưa bao giờ thấy qua ở chi thứ hai nơi đó.

—— người này. . . . . . Thật là ca ca sao?

Liên tưởng đến cảm giác thân thiết vô cớ xông lên vào lần đầu tiên liếc thấy, hơn nữa hiện tại đã thấy được kí hiệu, Phượng Vũ đã tin bảy tám phần. Lại nhất thời không biết nên làm phản ứng gì mới phải, quen biết nhau? Thử dò xét? Hay cứ để cho Ngôn Ca Hành nói rõ nguyên nhân?

Quang Minh Chi Tử bắt được một cái tay Ngôn Ca Hành đang chọt chọt trước ngực hắn: Ngươi, biết lai lịch hình xăm này?

Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, trên lỗ tai nàng cũng có một đồ án giống vậy sao?

Theo ngón tay Ngôn Ca Hành chỉ, ánh mắt Quang Minh Chi Tử giống như ngưng kết lại, giằng co ở bông tai nho nhỏ trên vành tai của Phượng Vũ, thật lâu cũng chưa từng dời mắt. Vẻ mặt cũng biến hóa không chừng, cuối cùng, hắn trầm giọng hỏi: Làm sao ngươi biết ta có hình xăm?

Thật sự phải nói sao? Được rồi, ta thừa nhận, ta từng lặng lẽ nhìn lén qua ngươi tắm.

. . . . . . Nói thật ra! Quang Minh Chi Tử bị tên vô lại này trả lời mà hung hăng nghẹn họng một cái.

Đùa giỡn khốc ca thành công, Ngôn Ca Hành thấy đủ liền thu, thức thời nói: Được rồi được rồi, thật ra thì ta thật tò mò đối với Quang Minh Thánh điện, đã lén lút làm chút điều tra, trong lúc vô tình đào được vài chuyện thú vị, không nhịn được muốn chia sẻ với người trong cuộc. Không hơn.

—— quả thật đơn giản như vậy sao?

Phượng Vũ và Quang Minh Chi Tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra hai chữ không tin từ trong mắt đối phương.

Lập tức, Ngôn Ca Hành liền đã mở ra đề tài: Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết chân tướng trận biến cố trước kia sao?

Biết rõ hắn đang dời đi chú ý, Phượng Vũ cũng chỉ có nhận. Nếu như Quang Minh Chi Tử thật sự là ca ca của nàng, như vậy tất nhiên phải làm rõ ràng năm đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra: Cái này ngươi cũng biết?

Dĩ nhiên ~ ta ngao du Tát Lan Ca nhiều năm, gần như tất cả thế gia bí ẩn của bốn đại lục không muốn người biết, ta cũng biết hết không sai biệt lắm. Ngôn Ca Hành nở nụ cười tà ác cười một tiếng: Sáu năm trước khi ta biết được Quang Minh Thánh Điện đưa ra thái tử bị mất đi trí nhớ, tự nhiên không nhịn được lòng hiếu kỳ, muốn biết vì sao Thánh Tế tư lại sẽ tiến cử hắn tới kế vị. Thậm chí không tiếc vì thế mà gặp phải lời đồn đãi con riêng thậm chí là nam sủng.

Nghe tới những từ ngữ có tính chất ô nhục kia, ánh mắt Quang Minh Chi Tử trầm xuống, chưa phát tác, Phượng Vũ liền trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn. Động tác rất nhỏ lại kỳ diệu hóa giải cơn giận của hắn lập tức, làm vẻ mặt hắn hơi có vẻ nhu hòa.

Trước khi hai người chưa ý thức được, thì thiên tính huyết thống đã làm bọn họ lặng lẽ đến gần nhau.

Ngôn Ca Hành thu hết một màn này vào mắt, trên mặt xẹt qua vẻ nghiền ngẫm, trong miệng tiếp tục nói: Ta bỏ ra số tiền lớn mua bức họa của các hạ, lại phái người đi điều tra Thánh Tế tư gặp gỡ được ngươi ở nơi nào, lại phát hiện kết quả hết sức thú vị: vào trước khi các hạ xuất hiện tại Quang Minh thành, không có người nào thấy Thánh Tế tư chung đụng với ngươi. Thậm chí ngay cả tâm phúc của hắn, cũng sau khi ngươi vào thành rồi, mới biết sự tồn tại của ngươi. Mà đầu mối trước đó, bởi vì cắt đứt quá sạch sẽ, không cần suy tư thì cũng có thể suy đoán, nhất định là có người cố ý xóa sạch những đầu mối này.

Tại sao muốn xóa đi đây? Nếu như các hạ thật sự là tư chất tốt nhất, tiềm lực vô hạn, ưu tú đến nỗi khiến cho lão nhân kia vừa thấy mặt đã nhận định người thừa kế không phải ngươi thì không còn ai khác, vậy tại sao không thoải mái hào phóng chiêu cáo thiên hạ đây? Như vậy có thể thấy được, chuyện này tất có ẩn tình. Nên làm cho ta càng thêm tò mò tiếp tục tìm hiểu.

Cũng may cõi đời này không có tường nào gió không lọt qua được. Mặc dù phải mất rất nhiều trắc trở, ta vẫn đào ra được một chút manh mối, đưa chúng nó đặt chung một chỗ, cuối cùng ta đem hai người vốn không liên quan gắn lại với nhau.

Phượng Tường, thiên tài kinh hồng vừa xuất hiện ở Lam Phong trấn, còn chưa hoàn toàn bộc lộ tài năng, liền ly kỳ mất tích. Quang Minh Chi Tử, Thánh Tế tư đột nhiên chỉ định là người thừa kế, lai lịch bí ẩn, trí nhớ hoàn toàn không có. Nếu như không phải là có lòng, ai có thể liên hệ hai người hoàn toàn không liên quan với nhau? Ngay cả ta lúc mới vừa tra được thì cũng hết sức kinh ngạc đấy.

Ngưng mắt nhìn vẻ mặt trêu tức của Ngôn Ca Hành, Quang Minh Chi Tử mặt không thay đổi hỏi: Chứng cớ?

Theo như quy củ Phượng gia, con cháu đích tôn vô luận là nam hay nữ đều sẽ được trao tặng kí hiệu gia truyền. Nữ hài tử thì chạm khắc ở trên đồ trang sức đeo tùy thân, bé trai thì cần đâm vào da thịt, tỏ vẻ không quên tổ tiên. Dĩ nhiên, hình xăm có thể nói là trùng hợp, cho nên ngoài thứ đó ra, ta còn chứng cứ khác.

Ngôn Ca Hành bỏ một miếng tinh thạch trí nhớ vào trong tay Quang Minh Chi Tử: Đây chính là đầu mối ta bỏ ra giá tiền lớn thu thập được, hai vị từ từ quan sát, nếu có chỗ không rõ, hoan nghênh chỉ ra chỗ sai.

Quang Minh Chi Tử rót linh


/135