Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc!

Chương 4: Phải tránh xa các đại thúc kỳ quái.

/118


Có lẽ chưa từng phải đối mặt với trường hợp như vậy, nam hài sững sốt chừng mười giây mới phản ứng lại được, sau đó giống như mèo hoang bị giẫm phải đuôi nhảy người lên, cuốn cuồng nhặt áo choàng rơi trên đất che lên trên người mình.

Nhưng trong lúc vô tình hắn không chú ý tới nên đã giẫm chân lên áo choàng.

Chỉ nghe "Xoẹt xoẹt", "Áo choàng rách nát" đã trở thành ''Hai nữa áo choàng rách nát''.

''....'' Nam hài nhìn chăm chú vào mảnh vải rách trong tay, lại nhìn một nữa khác ở dưới chân, mạnh mẽ ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, một lát sau, mới thật cẩn thận ngẩng đầu lên.

''Phốc!'' Thang Mộ bật cười.

Nụ cười này chẳng những không xoa dịu được không khí, ngược lại còn làm cho nam hài sợ hãi run lên, liều mạng vùi đầu vào cánh tay, giống kiểu đà điểu chui vào cát.

''....'' Thang Mộ lúc này mới nhớ đến, bản thân mình hiện tại là cái mặt than!

Vẻ mặt không chút thay đổi mà lại phát ra tiếng ''Phốc''.... Ngựa đực Đại thần chết tiệt, đi chết đi! đi chết đi!

Cho dù bi thương trong lòng đã như nước sông cuồn cuộn chảy, trên mặt nàng vẫn không hề bận tâm như cũ, sau một lát nghẹn họng không nói được gì, Thang Mộ yên lặng lại lấy ra một cái áo choàng, ngồi xổm xuống đem bọc thân thể nam hài lại. Trong lúc làm động tác này, nàng chú ý tới chân của đứa nhỏ, Thang Mộ nghĩ nghĩ, từ trong túi ảo lấy ra một đôi ''Giày da có màu sắc kỳ quái'' cho hắn mang; giày hơi lớn một tí, nhưng dù sao cũng sẽ đổi lại nên cũng không sao cả.

Sau đó lại từ túi lấy ra một ít tiền vàng và một ít tiền bạc nhét vào túi tiền trong áo ngủ .

Làm xong hết mọi thứ, nàng khom người đưa tay về phía nam nhân vật chính nhỏ tuổi: ''Đi thôi''.

Nam hài không hề động đậy, Thang Mộ vẫn kiên nhẫn chìa tay ra, cho đến một lát sau, một bàn tay nhỏ nhắn mà mềm mại nhẹ nhàng đặt vào tay nàng, nàng thoả mãn khép tay lại, nắm đi.

Cho nên nàng thích nhất là nuôi động vật nhỏ, bọn nó ban đầu nhút nhát không dám đến gần, sau cùng lại chạy đến cắn lấy ống quần của ngươi để bồi dưỡng tình cảm, thực sự là rất tốt.

Trong lòng Thang Mộ ngập tràn ý nghĩ tốt đẹp nhưng lại không nghĩ rằng -- vị nam hài lặng lẽ đi theo bên người nàng thật sự là tiểu động vật vô hại sao?

Do có bản đồ trong đầu, khoảng chừng nữa ngày Thang Mộ đã thực thuận lợi dẫn theo nam hài tìm đến được trấn nhỏ kế tiếp. Để phòng ngừa phiền toái, nàng không sử dụng phương tiện giao thông, đương nhiên với thể lực của đứa nhỏ không thể nào chống đỡ đường xá thế này, cho nên phần lớn thời gian là Thang Mộ ôm hắn chạy.

Không thể không nói, Bàn tay bạc của Ngựa đực Đại thần thực sự bổ sung nhiều sức lực, cho dù chạy nữa ngày cũng không có cảm giác mệt mỏi gì.

Đến tận giữa trấn nhỏ tên Bonnie này, Thang Mộ mới dừng chân. Dù sao hiện tại nam chủ chính là nô lệ bỏ trốn, cai ngục cũng có gan ngược đãi hắn thì cho thấy không ai chú đến giá trị của hắn rồi. Cho nên hẳn là không có người chịu chạy xa như vậy để bắt hắn về -- cho dù là thực sự có người tới, Thang Mộ cũng nhất định thông qua bản đồ mà chú ý đến.

Sau khi đi vào trấn nhỏ này, trạm dừng đầu tiên của Thang Mộ là -- cửa hàng quần áo.

Quần áo của hai người cũng không gây chú ý lắm, cách thị trấn Bonnie này không xa chính là rừng Boddington, vì trong đó nguồn tài nguyên ma thú dồi dào nên khách nhân qua lại thị trấn nhỏ phần lớn là mạo hiểm giả (người đi mạo hiểm). Bọn họ ở đây sửa chữa trang bị, mua hàng tiếp tế hoặc là nghỉ ngơi thả lỏng, chủ tiệm ở trên trấn dám tự tin nói hắn trong hơn ba mươi năm buôn bán đã gặp mạo hiểm giả còn nhiều hơn uống rượu; thậm chí có người còn bị ma thú cắn tơi bời để mông trần chạy về, cho nên, hai người mặc áo choàng rách trước mắt này cũng không đáng để xem, không đáng để nhìn -- bất quá hai vị này nhìn qua chính là “quỷ nghèo’’, vẫn là đừng đòi hỏi quá cao, tránh cho hù doạ người chạy mất.

Cho nên chủ tiệm đại thúc thực bình tĩnh.

Mà thái độ của hắn cũng an ủi cảm xúc khẩn trương của Thang Mộ, nàng lại lần nữa cảm tạ chính mình vì không bán đi mất thứ rác rưởi trong túi.

Bởi vì môi trường như thế, các cửa tiệm trong trấn ngoại trừ bán mặt hàng chính ra, còn có thể mua phần lớn tài liệu ma thú cấp thấp, cửa tiệm này cũng không ngoại lệ, ngoại trừ bán ra cho thành thị ở phụ cận để đổi lấy chênh lệch giá, chủ tiệm ngẫu nhiên cũng sẽ đổi lấy ít da lông ma thú để tiến hành gia công, cho nên trong tiệm còn bày bán một ít áo khoác da ma thú, chất lượng so với da động vật thường thì bền hơn nhiều, giá so với quần áo thường cũng cao hơn rất nhiều.

Đương nhiên, vì bọn Thang Mộ là "quỷ nghèo'', chủ tiệm quyết định bỏ đi ý định chào hàng với bọn họ, điều này cũng phù hợp với ý nguyện của Thang Mộ, vì khi nàng nhìn đến mấy thứ gọi là quần áo cao cấp, so với quần áo thường không có gì khác nhau, không hề tăng thêm thuộc tính, so với trang phục trong túi ảo của nàng còn kém hơn nhiều lắm ... Đáng tiếc theo nguyên tắc của [Long chi cốc], nhân vật cấp 30 mới có thể mặc được trang phục thời trang, cho nên nàng chỉ có thể bỏ qua.

Căn cứ vào nguyên tắc "Một thì giữ một, không đem khách đẩy cho nhà khác'', chủ tiệm báo giá không quá đắt, hai người mỗi người hai bộ quần áo thu năm mươi sáu bạc. Chủ tiệm đại thúc cảm thấy mình quá tốt rồi, chỉ lấy bảy tám phần lời mà thôi, cho nên khi hắn nhìn thấy Thang Mộ vô cùng thoải mái từ túi tiền lấy ra một nắm bạc ước chừng năm mươi sáu bạc, muốn khóc lên -- Chết tiệt! Biết sớm thì phải chào bán mấy mặt hàng cao cấp rồi! Biết sớm thì sẽ khác nhiều rồi!

Sau khi dùng ánh mắt bi ai cực độ dõi theo hai người rời đi, hắn cảm thấy mình đêm nay sẽ hối hận đến mất ngủ cho nên dứt khoát đóng cửa sớm, đi đến quán rượu tìm muội tử Jenny mà mình yêu thích nhất, nếu có thể miễn phí thì rất tốt rồi.

Có loại vận động đổ mồ hôi gì đó rất thích hợp để xoá đi ưu sầu.

Các lực đều là tương hỗ lẫn nhau cho nên ưu sầu và gì gì đó cũng là hai mặt lợi ích.

Cho dù đã rời đi rất xa, Thang Mộ vẫn cảm thấy lưng mình bị ánh mắt quỷ dị của chủ tiệm đâm đau đau, nếu không phải bản đồ cho thấy biểu tượng của đối phương vẫn là màu lam -- đại biểu hắn không có ác ý gì nàng thật sự cho rằng đối phương muốn tấn công mình.

Mắt người có thể xảy ra vấn đề, hệ thống sẽ không bị lỗi được. Chuyện này chứng minh, vị chủ tiệm này hoàn toàn không có ý định tấn công bọn họ, như vậy nguyên nhân hắn nhìn chằm chằm bọn nàng là ...

Hắn là gay?

Thang Mộ khiếp sợ rồi!

Nàng còn nhớ rõ là vô số nam chủ ngựa đực đều bị kéo đi làm gay ... hoá ra bắt đầu dụ dỗ từ nhỏ như vậy sao?

Lại có thể xuống tay với đứa nhỏ như vậy! Tiết tháo ở đâu?!

Đại thúc gian ác! Nàng nhất định sẽ bảo vệ trinh tiết của nam chính!

Thang Mộ mặt không chút thay đổi nắm tay lại, sau lưng lửa bốc cháy hừng hực, lại hoàn toàn không chú ý đến nam hài bên cạnh nàng sống lưng cứng đờ. Rất dễ thấy được, so với vị đại thúc chủ tiệm thì vị nữ tính bên cạnh, mặt không chút thay đổi, hỉ nộ không biết, trên người thường xuyên toát ra các loại khí kỳ quái càng làm cho hắn cảm thấy quỷ dị hơn.

Sau đó, Thang Mộ mang theo nam chủ đi dạo một vòng quanh trấn, lấp đầy bụng hai người, rồi lại mua một số thứ cần thiết, cuối cùng đi đến khách sạn. Không thể không nói, vận khí của nam chủ chính là rất tốt, lúc này chính là mùa săn thú cao điểm, lượng người thật lớn, mà họ lại lấy được gian phòng cuối cùng. Tuy rằng nguyên nhân cũng có thể là do đây là gian phòng cao cấp nhất, giá tiền đối với người bình thường là quá đắt.

Trải qua việc đi dạo hôm nay, Thang Mộ đối với giá cả của thế giới này bắt đầu nhận biết được, nói ngắn gọn, một đống tiền vàng mà nàng mang theo trong túi có thể nói là đây cuộc sống hoàn toàn không có áp lực của đại phú hộ.

Nhưng mà miệng ăn núi lở là thói quen không tốt, bất quá là đều là chuyện sau này mới tính, việc cấp bạch bây giờ là ....

Thang Mộ tựa vào của phòng tắm, giơ hai tay tội ác về phía nam hài ở trong phòng: ''Tiểu quỷ, muốn tỷ tỷ tắm giúp ngươi không?'

/118