Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 8 - Chương 7

/80


Lâm Khải rửa mặt xong đi vào, hai người đang đối mặt mắt lớn trừng mắt nhỏ, cậu ta vẫy vẫy tay nói: Hai người đây là làm cái gì đó?

Lâm Lục Kiêu: . . . . . .

Nam Sơ: . . . . . .

Mắc mớ gì tới ông cụ nhà cậu.

Lâm Lục Kiêu đứng lên đi ra ngoài trước, Nam Sơ khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, thong thả đi theo phía sau.

Ba người lên xe.

Lâm ngốc nghếch ngồi vào ghế lái phụ trước, Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đúng lúc, anh cũng đang liếc nhìn cô, anh cao hơn, từ trên cao liếc nhìn xuống cô, hất cằm về phía cửa xe một cái, Nam Sơ vượt qua anh, mở cửa sau xe ngồi vào.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười, cũng ngồi vào theo.

Dọc đường đi hai người cũng không có nói chuyện, Nam sơ dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bị ánh đèn đêm đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ mê hoặc, còn Lâm Lục Kiêu thì đang nói chuyện câu được câu không với Lâm Khải, Lâm Khải cứ líu lo không ngừng giống như con chim sẻ nhỏ vậy, hình như cậu ta có một loại tình cảm ỷ lại vào Lâm Lục Kiêu.

Nam Sơ mở cửa sổ ra, gió ùa vào ù ù, cây cối ngoài cửa sổ lướt qua vun vút. Cô quay đầu, vừa khéo thấy Lâm Lục Kiêu đang nhìn mình, trong ánh mắt không để lộ ý tứ gì nhiều, cô không cho phép mình nghĩ quá nhiều.

Cô quay đầu lại, chợt nhớ tới năm năm trước lúc vào nhà anh ở.

Năm đó Nam Sơ mười sáu tuổi, ở trong nhà Lâm Lục Kiêu một tháng trời, thời gian đó anh có về nhà hai ba chuyến, mỗi lần đều ở lại một ngày rưỡi, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong đội của mình, như vậy xem ra hai người quả thật không tính là thân thiết.

Lúc đó, Lâm Lục Kiêu đã thuê một căn hộ đơn, ba phòng một sảnh. Ngoại trừ phòng ngủ, còn lại hai phòng kia đã bị anh sửa thành phòng sách và phòng chứa đồ linh tinh, quăng một đống đồ huấn luyện và dụng cụ tập thể hình ngổn ngang trong đó.

Nam Sơ không biết nấu ăn, ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, có lần lúc xuống lầu lấy đồ ăn đưa tới đúng lúc gặp anh trở về, cậu nhóc giao hàng thối lại mấy tờ tiền lẻ, Nam Sơ tùy tiện nhét đại vào trong áo khoác, vội vàng lẽo đẽo theo sau anh đi lên.

Lên lầu, Lâm Lục Kiêu thay giày, Nam Sơ cầm hộp cơm cà-ri trong tay, hơi khó xử, suy nghĩ một chút, vẫn đưa cho anh: Không biết hôm nay anh về, thôi thì anh ăn trước đi, em gọi thêm một phần nữa.

Lâm Lục Kiêu vứt chìa khóa vào ngăn tủ, cũng không thèm quay đầu lại, đi vào nói: Tôi ăn ở trong đội rồi.

À.

Nam Sơ ngồi vào bàn ăn cơm tối.

Lâm Lục Kiêu vào trong thay đồ, đôi mắt nhàn tản lướt một vòng xung quanh, mặc dù khả năng nấu nướng của cô nàng này là con số không, nhưng trong nhà vẫn rất sạch sẽ, không bẩn, khi đó anh cũng là một thanh niên choai choai không biết chăm sóc người khác, trò chuyện giao tiếp cũng tàm tạm, duy chỉ có lúc nhìn thấy giường ngủ thì ánh mắt trở nên sắc bén ngay lập tức.

Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bất cứ lúc nào, chăn mền nhất định phải được gấp thành một khối ngay ngắn như khối đậu phụ.

Bây giờ gấp cũng không thèm gấp, vứt một đống lộn xộn trên giường, giống như vừa đánh nhau một trận ầm ĩ trên giường vậy.

Trong nhà bật lò sưởi.

Lâm Lục Kiêu thay cái áo rộng rãi màu xám và quần dài màu đen, từ trong phòng ngủ đi ra, xách cô nhóc đang ăn cơm vào trong, ấn cô ngồi xuống mép giường.

Nhìn đi. Anh nói.

Khóe miệng Nam Sơ vẫn còn dính mấy hạt cơm.

Sau đó Lâm Lục Kiêu trải phẳng chăn ra, vừa trải vừa hỏi cô: Mẹ em không có dạy em gấp chăn à?

. . . . . .

Khi đó tầm vóc của Lâm Lục Kiêu chưa cường tráng như bây giờ, dáng người thanh thiếu niên, cao lớn hơi gầy, khuôn mặt cũng không rắn rỏi như bây giờ, mà mượt mà thanh tú, làn da trắng hơn bây giờ, vẻ mặt có hơi hư hỏng, tính tình cũng không có trầm ổn nhẹ nhàng như bây giờ, nói toạc ra là khi đó anh có hơi gàn dở.

Nhưng giọng điệu nói chuyện thì rất ôn hòa.

Anh khom lưng, lúi húi trước giường, hiếm khi kiên nhẫn: Trước tiên trải chăn ra, vuốt cho bằng phẳng, gấp lại một phần ba.

Gấp mặt bên kia qua đây, vuốt thẳng, gấp lại, sau đó dùng hai tay ấn xuống.

Khi đó hình như tóc anh cũng dài hơn bây giờ, dưới ánh đèn, mái tóc đen mềm mại, khiến cho người ta không kiềm chế được muốn sờ thử.

Anh cố ý làm chậm lại, chỉ chỉ góc chăn, Chỗ đó đó, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy, chỉnh sửa


/80