NHÀ CÓ “SÓI” ĐÓI

Chương 1: Trong nhà có một con sói xám lớn

/75


Chương 1: Trong nhà có một con sói xám lớn

"Như thế nào em vẫn còn chưa chịu dậy!!"

Một tiếng quát chói tai giận dữ kèm theo một tia bất đắc dĩ. Tô Y mắt nhập nhèm buồn ngủ nằm ngay đơ thành hình chữ K ở trên giường, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua vật thể cao lớn đứng bên giường. Thật là buồn ngủ! Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Hôm nay là Chủ Nhật mà, cho em ngủ thêm một chút.” Tô Y mơ hồ không rõ nói xong liền xoay người lại tiếp tục giả chết. Tối hôm qua xem anime boylove cao H kích động đến đêm khuya, thiếu ngủ nghiêm trọng, hôm nay nói gì cũng phải ngủ bù.

Tô Nhiên thấy bộ dáng đáng chết không chịu để tâm của cô liền muốn tức giận, xốc chiếc chăn màu bạc trên người cô ra, tùy tay lấy một quyển tập chí, vừa mới chuẩn bị đánh mông cô, nghĩ nghĩ lại luyến tiếc sợ cô đau, vì thế thay đổi một bịch khăn giấy đánh vào ót cô.

"Không phải em nói buổi trưa hôm nay mời anh ăn cơm hay sao?” Khó có được quỷ keo kiệt vắt chày ra nước này đột nhiên hào phóng mời cơm, vốn anh còn không dám tin thật vui mừng thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà đã đến 11 giờ, cô nhóc thần kinh tùy tiện nào đó thế nhưng còn vùi đầu ở trong phòng ngủ nướng!

Tô Y bị bịch khăn giấy đánh cho giật mình, thoáng chốc không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, giống như một con cá chết ưỡn lưng xoay người ngồi dậy. Một tay xoa xoa đầu tóc rối bù, một tay không ngừng hung hăng vỗ một cái lên đùi bản thân.

"A! Muốn mời anh ăn cơm! Em quên mất! Ha ha, anh đừng gấp, nếu đói bụng liền nhịn thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng ăn cái gì, để bụng một lát em dẫn anh đi ăn ngon!"

"Người nào sốt ruột! Anh chỉ không quen nhìn người nói chuyện không tính toán gì hết! Em sảng khoái chút đi, là một người không giữ chữ tín, không đầu óc, không nhân phẩm!" Tô Nhiên làm bộ khinh thường quở trách Tô Y xong liền xoay người bước ra khỏi cửa, vừa đi ra liền quay đầu lại nghiêm mặct chỉ trích Tô Y “Lần tới chú ý dùng từ, không phải “dẫn” mà là “mời”. Trong đó từ “mời” còn cố ý nhấn mạnh! = =

"Ra vẻ thanh niên có học vấn cái rắm gì!" Tô Y thật không có khí phách nhỏ giọng rầm rì, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo. Nhưng vừa cầm lấy chiếc váy ngủ màu trắng cô liền trợn tròn mắt, váy ngủ ở trong tay, vậy mặc trên người cô là cái gì?

"A!!"

Tiếng hét thảm này có thể dùng hai thành ngữ để hình dung: Khó nghe, cực kỳ bi thảm!

Thì ra tối hôm qua xem xong phim Tấm Ảnh Tiểu Hoàng, trên người nóng quá liền cởi váy ngủ ra. Bây giờ trên người cô chỉ có một cái áo dây lỏng lẻo cùng cái quần lót gợi cảm mà thôi.

"Tô Nhiên, cái đồ rùa nhà anh! Về sau không được tự tiện xông vào phòng của em, bằng không em sẽ mách mẹ nói anh là lưu manh. Anh nhìn lén em, anh không biết xấu hổ, anh bị bệnh!”

Tô Y vừa mắng xong, Tô Nhiên liền trở vào. Tô Y vội vàng lấy váy ngủ che khuất thân thể nhỏ bé đã sớm bị anh nhìn hết sạch, đèn tín hiệu màu vàng báo động khi gặp được sắc lang. Cái loại cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô làm cho Tô Nhiên buồn cười.

Chỉ là nhớ tới bộ dáng cẩu thả không quan tâm của cô đối với bản thân, liền không muốn cười cho cô xem. Vì thế Tô Nhiên như trước nghiêm mặt cực kỳ ghét bỏ lườm cô một cái, lại dùng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ nói: “Bộ dáng hình chữ nhật này của em có cái gì đẹp mắt, một chút bên trong cũng không có.”

"A a a! Em không phải hình chữ nhật! Dầu gì cũng được cái dáng cao!"

= =

Tô Nhiên nén cười đi về phòng của mình. Thật ra dáng người bảo bối ngốc nhà anh không có lép như vậy, dù cho cô thật sự là hình chữ nhật, anh cũng thích vô cùng.

Chỉ là làm cho anh luôn luôn khổ não chính là, cho tới bây giờ mẹ còn không cho phép anh nói với Y Y về thân thế của cô. Ngay cả anh cũng chỉ biết giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, mà cha mẹ ruột của Y Y lại bị mẹ anh giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói với


/75