Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 19 - Chương 19

/147




Nguyễn Thanh Tuyết đã phát hiện trạng thái Hoa Vũ Lâu không đúng, mặc dù tính tình Hoa Vũ Lâu lỗ mãng, nhưng đầu óc cũng thông minh, tiểu Chi cứu hắn hai lần ba lượt, lại vì hắn bảo vệ không tốt mà lâm vào hiểm cảnh, lần dẫn tiêu thi* này lại càng là hành động hết sức mạo hiểm, Hoa Vũ Lâu vốn đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn Luyện Khí kỳ, dưới kích thích liên tiếp, Hoa Vũ Lâu đang tính mạnh mẽ đột phá!

*xác cháy

Trước tiên không nói lên cấp dưới Cổ Thành* có lôi kiếp thể không, chỉ riệng việc gần chỗ này có đông đảo võ tướng và mấy người bọn họ, nếu như bị lôi kiếp tính toán bên trong, uy lực lôi kiếp như vậy sợ rằng Hoa Vũ Lâu không thể chịu nổi.

*cổ thành là tòa thành cổ xưa, lâu năm, tên của nó thì là thành Cổ Mạch.

Mà lúc này trên kính đầm, vẫn có một ít tu sĩ canh giữ, mặc dù không dám ở dừng lại bên bờ đầm Kính Hà, nhưng cũng không rời khỏi quá xa, đệ tử Mặc Đan Môn cũng nằm trong số đó.

Đây là cái gì? Lôi Vân sao? Trong bầu trời đêm đen nhánh , điện quang chớp lóe lóng lánh hết sức bắt mắt, Lôi Vân xuất hiện đã lập tức hấp dẫn lực chú ý của đám tu sĩ .

Hình như là Lôi Vân lên cấp , nhìn phương hướng thì ở gần đầm Kính Hà, chẳng lẽ Ngân Giao này sắp hóa rồng sao !

Uy áp không đủ, không giống Lôi Vân hóa rồng, không phải là có người lên cấp chứ!

Tu sĩ tu hành, không phải mỗi cảnh giới đều có lôi kiếp, Trúc Cơ ý nghĩa có thể Ngự Không phi hành, là một đường ranh giới đặc biệt, cũng là lôi kiếp đầu tiên mà tu sĩ phải trải qua.

Tu sĩ rối rít suy đoán, đệ tử Mặc Đan Môn cũng không kích động, nhìn phương hướng, rõ ràng ở đầm Kính Hà, có người lên cấp tức là có người còn sống, ba đệ tử Mặc Đan Môn trả có hi vọng quay về.

Mặc Vân cũng là kích động không thôi, phải biết, trong ba người có cả đệ tử duy nhất của Môn chủ, là nhân vật thiên tài của Mặc Đan Môn, nếu như xảy ra điều ngoài ý muốn gì, hắn cũng không biết bẩm báo cho Môn chủ thế nào.

Trong bầu trời đêm, Lôi Vân nhanh chóng ngưng tụ, từ từ ngưng tụ thành năng lượng khiến người ta kinh ngạc, tu sĩ nghi ngờ, lôi kiếp này tại sao ngày càng không đúng, càng tụ càng mạnh, chẳng lẽ đúng là lôi kiếp Ngân Giao hóa rồng ?

Trong cổ thành dưới đất , mặc dù cách xa mặt đất rất xa, nhưng đã có thể cảm nhận được uy áp nồng đậm.

Đi Vương Cung! Không có tiêu thi vướng chân vướng tay, hành động của bọn họ nhanh hơn không ít, lúc này Vương Cung cũng gần trong gang tấc. Vương Cung làm chỗ quan trọng nhất Cổ Thành, nhất định có trận pháp phòng ngự , những võ tướng này dây dưa không dứt, căn bản không có cách nào tránh ra cho Hoa Vũ Lâu một mình Độ Kiếp, chỉ có thể hi vọng lôi kiếp không tính toán những võ tướng này bên trong.

Cửa chính Vương cung cũng như cửa thành lớn đã mở ra, đến gần Vương Cung, mấy người lại gặp được một trở ngại khác, nữ thi không đầu và tu sĩ đó đang ở gần Vương Cung, hơn nữa tu sĩ kia rõ ràng không địch lại, lúc này mấy người tới gần Vương Cung, nữ thi đổi mục tiêu, tay cầm Phương Thiên Họa Kích vọt lên.

Lần này đúng là tiến lùi đều khó, hôm nay đến gần, mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ tu sĩ kia, rõ ràng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ Lạc Phong Tử, một tu sĩ Xuất khiếu kỳ cũng bị nữ thi đánh thành thê thảm như thế, huống chi người tiêu hao linh lực nghiêm trọng như bọn họ.

Giữa lúc tiến lùi đều khó, nữ thi kia lại đột nhiên chợt dừng lại, sau đó vọt tới phía bên phải Vương Cung, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta chắc lưỡi.

Sau khi bóng dáng của nữ thi biến mất, chỉ thấy trong góc cửa thành đột nhiên truyền tiếng vang , mấy người theo đề phòng bản năng , lại thấy một bóng người nhỏ bé quen thuộc xông ra rất nhanh, khuôn mặt bánh bao đáng yêu này không phải Long Tiểu Chi thì là ai.

Vào Vương Cung trước ! Không kịp giải thích nhiều, Long Tiểu Chi đẩy gạch đá trước người ra, chạy về phía cửa cung.

Hoa Vũ Lâu nhìn thấy Long Tiểu Chi thì hết sức vui mừng, nhưng linh lực trong cơ thể đã không thể đè xuống nữa, lúc này cũng không phải là lúc nói chuyện, mấy người đi vào Vương Cung rất nhanh , trước khi vào cửa, chỗ nữ thi xông đến lúc nãy đột nhiên truyền tới tiếng Hoa yêu Mẫu Đơn hoảng sợ thét chói tai. Nhan Như Liệt!

Mấy người còn đến không kịp suy tư ba chữ Hoa Mẫu Đơn này kêu có ý gì, trên đỉnh đầu, một lôi kiếp đã xuyên qua cát trắng chợt bổ xuống.

Sức mạnh khổng lồ của lôi kiếp khiến mảnh cát trắng hết sức rộng lớn trên đỉnh đầu cũng lấp lánh sáng lên, không gian dưới đất lập tức sáng ngời, rồi lại theo đà lôi kiếp rơi xuống mà từ từ ảm đạm.

Trong vương cung, Hoa Vũ Lâu đã cầm kiếm mà đứng, Độ Kiếp quá đột ngột, hơn nữa nhìn xem ra đã tính cả võ tướng chỗ cửa cung và mấy người Nguyễn Thanh Tuyết bên trong, linh lực trong người Hoa Vũ Lâu đã khô kiệt hơn phân nửa, Độ Kiếp như thế, chỉ sợ Cửu Tử Nhất Sinh*.

*trong mười phần, có chín phần chết một phần sống.

Trên trán Hoa Vũ Lâu đã thấm ra mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên Độ Kiếp trên con đường tu hành của hắn, sao có thể không căng thẳng, mặc dù vừa nãy đã tận dụng thời gian dùng Hồi Linh đan, nhưng cho dù là Đan Dược Cực Phẩm cũng không thể khiến cho linh lực tiêu hao khôi phục trong nháy mắt.

Khom lưng! Há mồm! Long Tiểu Chi nhanh chóng nhảy lên dưới chân Hoa Vũ Lâu, chưa từng thấy có cánh là hữu dụng như thế .

Hoa Vũ Lâu nghe tiếng cúi đầu, phát hiện


/147