Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 20 - Chương 20

/147


Trong lúc mọi người mệt mỏi, một hoa yêu Trúc cơ kỳ thế nhưng nhàn nhã khắc phù triện, việc này rõ ràng không hợp với lẽ thường, bởi vì mấy người Nguyễn Thanh Tuyết một khi tử vong, dựa vào tu vi của Y Vũ mà muốn tự mình thoát ra ngoài thì khó có khả năng, trừ phi, nàng ta đã có nắm chắc về việc rời khỏi.

Bởi vì góc độ, nên Long Tiểu Chi thấy không rõ chỗ Y Vũ đang vẽ phù triện, đang suy tư có cần bò đến trên cửa sổ hay không, ngoài cửa chính lại truyền tới tiếng xô cửa bang bang, còn có tiếng tiêu thi thê lương kêu khóc.

Lần này, không chỉ mình Long Tiểu Chi sợ hết hồn, Y Vũ cũng chấn động. Nhưng mà khiến Long Tiểu Chi kinh ngạc là, phản ứng đầu tiên của Y Vũ không phải là chạy trốn hoặc là đi thăm dò tình huống, mà là cúi đầu kiểm tra tay mình , tay Y Vũ hình như bị thương, quấn một vòng một vòng băng vải.

Tử điệp vô dụng! Y Vũ cúi đầu oán hận, sau đó, trầm tư một trận, rồi bấm pháp quyết phức tạp, trong gian phòng xuất hiện một người giống Y Vũ như đúc, chỉ là vẻ mặt dại ra, hiển nhiên không có tư duy tự chủ , thật giống như một con rối □□, mà sắc mặt Y Vũ cũng trắng không ít.

Điều khiển con rối kia đi khỏi, hình như Y Vũ vẫn chưa yên tâm, cởi băng vải trên tay, nhỏ vài giọt máu trên người con rối. Gần như đồng thời, tiếng va chạm ngoài cửa càng thêm điên cuồng.

Y Vũ nhanh chóng dùng một viên đan dược, nhưng miệng vết thương chỉ chậm lại, lại chưa biến mất.

Con mắt Long Tiểu Chi lóe lóe, thừa dịp Y Vũ bận rộn, tìm chỗ hẻo lánh, nhanh chóng lấy ra một chén cam lộ, sau đó nhảy vào. Hành động của Y Vũ còn có câu oán hận kia, không thể không khiến Long Tiểu Chi hoài nghi, Y Vũ động tay chân trên người mình, mới khiến tiêu thiđuổi theo mình không buông.

Cam lộ có một chút tác dụng tinh lọc, Long Tiểu Chi lại nhanh chóng dùng linh lực kiểm tra một lần, phát hiện trong người quả thật có một hơi thở kỳ lạ đang từ từ biến mất, nhưng hơi thở này vô cùng cổ quái, như có như không, giống như chỉ là ảo giác.

Y Vũ nhanh chóng điều khiển con rối đi ra cửa sau, thừa dịp tiêu thi tụ tập ở cửa trước, Y Vũ cửa sau của trận pháp phòng ngự , thả con rối ra ngoài, sau đó lại khởi động trận pháp lần hai.

Tiếng khóc kêu ngoài cửa cuối cùng yên lặng xuống, Y Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về phòng chế tạo phù triện.

Mà Long Tiểu Chi cũng không có rảnh rỗi, nhân lúc Y Vũ rời khỏi, nhanh chóng chạy vào trong phòng, nhảy lên bàn, rưới cam lộ mình vừa mới tắm rửa lên tài liệu Y Vũ dùng khắc phù.

Khắc phù triện càng phức tạp yêu cầu càng cao, chịu không được một chút tạp chất và sai lầm nào, nếu như chỉ là cam lộ đơn thuần có lẽ sự quấy nhiễu còn không quá rõ ràng, nhưng nếu Y Vũ thật sự thêm cái gì trên người mình, giờ sợ là sẽ gieo gió gặt bão.

Y Vũ về phòng rất nhanh , tiếp tục khắc họa phù triện. Long Tiểu Chi nhìn một hồi, phát hiện Y Vũ xác thực không phát giác linh mặc khác thường.

Sau một lúc lâu, đầu Y Vũ đã đầy mồ hôi, chắc là đến cực hạn, cũng may cuối cùng hoàn thành. Y Vũ như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lại hiện ra vui vẻ.

Y Vũ mang theo phù triện mở cửa phòng, không biết phía sau mình có một cái đuôi nhỏ đi theo .

Mục tiêu Y Vũ cũng là hoàng cung, hơn nữa cửa hàng nàng ta vốn đã ở gần hoàng cung. Long Tiểu Chi rất nhanh đã biết công hiệu phù triện kia , một đường đi tới, thông suốt, những võ tướng kia thế nhưng không đếm xỉa Y Vũ.

Mà khi đó, đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết cũng đã đến gần hoàng cung. Y Vũ ẩn núp, cũng không lập tức dựa vào gần cửa cung, mà là trốn sang bên phải, hình như kiêng kị điều gì.

Long Tiểu Chi nhìn thuận theo hướng nhìn của Y Vũ , liếc mắt thì thấy được nữ thi và tu sĩ đang giao đấu. Nàng mơ hồ đoán được Y Vũ đang chờ cái gì, nàng ta đang đợi mồi, chờ đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết hấp dẫn sự chú ý của nữ thi, thừa dịp loạn tiến vào hoàng cung.

Long Tiểu Chi lần nữa đào xuống dưới đất, nhanh chóng dựa vào gần hoàng cung, lặng lẽ ẩn núp đến gần Y Vũ, chờ đợi thời cơ.

Sau đó ngay lúc nữ thi đánh về phía mấy người Nguyễn Thanh Tuyết, nhanh chóng hất cam


/147