Nhật Ký Crush

Chương 27 - Gặp Cậu Đúng Lúc

/39


Bởi vì gặp cậu đúng lúc, nên tôi mới có thể lưu giữ tất cả kỉ niệm đẹp đẽ.

Tôi là một người rất may mắn, nhưng cũng là người khá xui xẻo.

Tôi may mắn vì đã gặp được cậu, người con trai làm thay đổi thói quen, sở thích, phá vỡ tất cả quy tắc, và trở thành ngoại lệ duy nhất của tôi. Vào thời điểm đẹp nhất của đời người này, gặp được một người để quan tâm, chú ý đối với tôi là cảm giác rất khó diễn tả. Tình cảm học trò ấy mà, nó vụng về, ngây ngô, nhưng chính là tình cảm chân thực nhất, xuất phát từ tận đáy lòng, khác xa với cái thứ tình cảm phù phiếm khi đã trưởng thành. Những kí ức đẹp đẽ và ngược lại, tôi đều ghi nhớ, chí cần có cậu ấy xuất hiện trong đó, dù chỉ một giây thôi tôi cũng nhớ. Kì lạ thật nhỉ... Thiết nghĩ, tôi trí nhớ kém như thế, chắc vì đầu dành để ghi nhớ những thứ về cậu ấy cả rồi:)) Đôi khi, bản thân cũng muốn đẩy hình ảnh cậu ấy ra khỏi tâm trí dù chỉ vài giây ngắn ngủi cũng được, nhưng lại không thể, giống như mỗi lần nhìn cậu ấy là một lần tự tay khắc ghi hình ảnh của cậu vào tim vậy. Nhưng dù gì cậu cũng là may mắn bé nhỏ thanh xuân đã ban cho tôi, tôi cũng không ngốc đến nỗi để cậu chạy mất, vì vậy nhất định sẽ đích thân khiến cậu phải nhớ đến tôi dù cho không thích tôi đi nữa:)))

Như đã nói, tôi may mắn khi gặp cậu, nhưng thật ra, nhiều khi tôi cũng tức chết đi được, sao có thể xui xẻo đến mức gặp được người như cậu. Có vẻ hơi sai, nhưng đó là sự thật. Ngoại hình cậu không đến nỗi tệ, nói trắng ra là khá đẹp:)) Chưa kể tính cách cậu khá trầm, lại ít nói, đúng kiểu boy lạnh lùng được nhiều đứa yêu. Chính vì vậy nên số lượng địch thủ của tôi nhiều VÔ SỐ KỂ, trong đó có nhiều người khá xinh đẹp, hát hay, lại học giỏi nữa, tỉ lệ lọt vào mắt xanh của cậu ấy rất cao, tiêu biểu là bạn thân tôi. Còn tôi chỉ được cái học giỏi, tính cách thì mạnh mẽ y con trai, chiều cao thì xấp xỉ cậu ấy(chưa kể tôi còn thích đi giày độn), phải chăng định mệnh sinh tôi ra để làm bạn với cậu?:)) Cậu cũng hay làm tôi buồn, tôi mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết đau cậu à: ) Chỉ cần một câu nói, một cử chỉ, một hành động vô tình của cậu đã đủ xé nát tình cảm của tôi ra làm trăm mảnh. Lúc đó, chỉ muốn hỏi ông trời sao có thể ném cục xui xẻo chết tiệt( cậu) vào một con dân sống lương thiện như tôi. Thật tàn nhẫn mà! Dù dụng ý của ông trời là gì đi nữa, dù tôi với cậu cuối cùng sẽ trở thành gì của nhau đi nữa, thì chắc chắn, chúng ta có duyên, vì có duyên nên mới gặp nhau:))) Vậy nên, duyên số này, tôi có thể tự tay nắm giữ, hoặc để mặc cho ông trời sắp xếp tất cả, người tính không bằng trời tính mà:)))

Đôi lúc có chuyện gì đó xảy ra giữa tôi với cậu, hay đơn giản chỉ là bản thân cảm thấy nhớ một người nào đó, tôi lại viết Nhật kí Crush, lục lại những chương trước, cảm thấy năm tháng trôi qua thật vội vã, mới đây tôi đã học với cậu được nửa học kì rồi, Nhật kí Crush cũng đã viết được đến chương thứ 29 rồi, không biết sau này tôi và cậu sẽ ra sao, quyển nhật kí này sẽ ra sao, nhưng nếu tình cảm tôi dành cho cậu vẫn luôn như thế, thì nhất định sẽ cố gắng giữ nhật kí này tồn tại lâu nhất có thể. Sau này khi đọc lại, nhất định bản thân sẽ không cảm thấy hối hận vì chưa kịp ghi nhớ những điều đẹp đẽ nhất, cũng sẽ không cảm thấy chút tiếc nuối nào vì những thứ về người con trai năm học cấp 2, họ tên, tính cách,..đều đã được viết vào trong nhật kí này rồi. Liệu một ngày nào đó, tôi có thể có đủ dũng cảm để đưa cho cậu xem cuốn nhật kí này không nhỉ?:))

7/1/2018

_Chương đầu tiên của năm 2018, chỉ muốn nói: Tôi thích cậu được 1 năm rồi!

/39