Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 18 - Chương 15

/107


Sau khi bảo Mã Lương rời khỏi Miêu Trại tìm Hạ Thiên Vũ, Đường Yên mệt lả ngồi ở dưới đất, cởi áo khoác dính máu ra, cúi đầu nhìn đồng hồ, một giờ hai mươi phút chiều... Đã nửa giờ đồng hồ rồi.

Đường Yên lấy thuốc đã đoạt được ở kho hàng tại trấn nhỏ trong không gian ra, uống hai viên thuốc giảm đau rồi dùng nước sát trùng rửa miệng vết thương, cây trúc của Lưu Vân đâm vào rất sâu, nếu xử lý không tốt thì rất có thể sẽ bị uốn ván, từ sau khi thức tỉnh dị năng lôi điện, lại uống nước trong không gian thì thân thể đã được cường hóa toàn diện, tuy vết thương nhỏ này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cẩn thận một chút thì hơn!

Vừa rồi lúc đánh nhau, nhìn thoáng qua thì cô có vẻ thành thạo nhưng thật ra lại nguy hiểm vạn phần, tuy cô tránh được đánh lén của Lưu Vân, thể lực sự nhanh nhẹn cũng hơn kiếp trước nhưng lại không có cách nào sử dụng thành thạo được, còn phải chậm rãi rèn luyện thêm, phải hoàn toàn hòa hợp với thân thể này thì mới phát huy hết trình độ và tiềm năng được.

Đường Yên kéo cơ thể đau nhức, tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ, lấy đồ ăn từ trong không gian ra ăn một chút, phải nắm chặt thời gian tìm được đám người Lưu Thấm Nhã, vì không thời gian nên Đường Yên lấy toàn thực phẩm chín, một cái bánh mì, một hộp sữa chua là xong bữa.

Nghỉ ngơi bảy tám phút, miệng vết thương sau lưng đã không còn chảy máu, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi nhiều, Đường Yên khoác lên áo khoác, thả Buster đang ở trong không gian ra, cô đang lo không biết nên tìm lý do gì để giữ Buster ở bên người thì tình hình trước mắt đã tạo cho cô một cái cớ rồi.

Đặt Buster lên trên vai, Đường Yên cầm súng lục đi vào sâu trong Miêu Trại...

Người tộc Miêu sống ở Miêu Trại, lịch sử của tộc Miêu rất lâu đời, tương truyền tổ tiên của tộc Miêu chính là bộ lạc Xi Vưu đã đi ngược dòng sông đến Trung Nguyên sinh sống, trong thời kì Thương Chu, trước tiên tộc Miêu sinh sống ở trung và hạ du sông Trường Giang, thành lập nước “Tam Miêu” chuyên về nông nghiệp, tộc Miêu cũng có ngôn ngữ và chữ viết của riêng mình.

Người Miêu dùng máu để nuôi dưỡng những ca khúc cổ xưa và thần thoại, xem núi đá đen dựng đứng là quê hương, ruộng bậc thang được xây dựa vào núi, tín ngưỡng vạn vật, sùng bái tự nhiên, thờ phụng tổ tiên.

Sương mù dày đặc tan đi, lộ ra bộ mặt vốn có của Miêu Trại, những ngôi nhà có lan can được xây dựa vào núi, những con đường lát đá xanh ở trong trại vì địa hình mà nhô lên lõm xuống, bình thường ở bên trong trong trại luôn yên tĩnh an bình nhưng giờ phút này lại tiêu điều và quỷ dị, đi theo Buster quẹo trái phải, bất tri bất giác lại đi vòng ra phía sau núi, những hàng rào bằng gỗ bị vót nhọn, chổng ngược lên, hai bên cổng vào có xây dựng hai chòi canh gác, trên đất có vài thi thể cứng ngắc, bị cắn xé đến máu thịt be bét.

Đường Yên đi thật nhẹ nhàng, dọc theo con đường được xây vòng theo sườn núi, trên nham thạch ở đó có khắc những đồ văn hiến tế theo phong cách cổ xưa, không khó để nhận ra phía sau núi Miêu Trại được canh giữ rất nghiêm ngặt, không có tang thi, Đường Yên cẩn thận đi qua hành lang dài thì có một tòa nhà bằng đá xanh đập vào mắt, nhà đá tỏa ra một loại không khí rất kì dị, bên ngoài còn lưu lại vài vết máu đã khô, Đường Yên ngồi xuống chạm vào nó, vết máu không đọng lại... mà kéo dài đến chỗ vách núi đen, rồi dừng lại ở mấy tảng đá vị vỡ vụn lồi ra.

... Giang Ly?

Áo quần trên mấy tảng đá bị vỡ vụn rất giống quần áo mà Giang Ly đã mặc, khóe miệng Đường Yên nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt, trong tác phẩm có nhắc đến Giang Ly đã mất tích ở Miêu Trại, bây giờ xem ra có thể là Giang Ly đã ngã xuống vách núi đen, ở gần lại không có dấu vết đánh nhau, chẳng lẽ Giang Ly tự mình nhảy xuống?

Meo... Buster nhe răng nhếch miệng, xù lông, hướng về nhà đá kêu to.

Đường Yên tới gần nhà đá, chỗ cổ tay truyền đến cảm giác nóng rực, đây là... Đường Yên chấn động, cẩn thận đi vào nhà đá, qua đại sảnh, phòng ngủ chính, phòng khách... Đường Yên đều cẩn thận tìm kiếm một lần, những thứ thuận mắt đều bị Đường Yên thu vào không gian, đột nhiên tầm mắt Đường Yên dừng ở một góc tối trong phòng, trong ngăn tủ làm bằng pha lê có trưng bày một cây kiếm, vỏ kiếm có phong cách cổ xưa, lộ ra cảm giác thần bí, thân kiếm đen nhánh, không có gì xuất sắc nhưng lại được cất giữ rất cẩn thận, Đường Yên dùng súng mở khóa ngăn tủ lấy cây kiếm ra, rất nhẹ, gần như không cảm nhận được bất cứ sức nặng vào, lúc cầm còn có thể cảm thấy được một hơi thở ôn hoa, ở dưới ánh sáng, thân kiếm như ẩn như hiện từng đợt ánh sáng xanh.

Đường Yên nắm chắt vỏ kiếm, chậm rãi mở niêm phong, thân kiếm hiện ra ánh sáng lạnh... kiếm tốt! Đường Yên vui sướng nắm cây kiếm, lúc trước khi dùng côn chiến đấu với thiểm thực giả thì cô luôn suy nghĩ đến việc mình không có vũ khí nào thích hợp, súng tuy tốt nhưng không có đạn thì cũng chỉ là đồ bỏ. Kiếp trước Đường Yên là một bộ đội đặc chủng, đối cô mà nói thì vũ khí lạnh không xa lạ gì, so với vũ khí nóng thì cô thích dùng vũ khí lạnh hơn.

Lưu Thấm Nhã đi đâu nhỉ? Đường Yên cau mày, trên đường đến Miêu Trại, Đường Yên đã phát hiện ra Lưu Thấm Nhã không thích hợp, cô không tin cô ta sẽ chết ở Miêu Trại, sau khi rời khỏi nhà đá, quẹo qua mấy khúc quanh thì Đường Yên cất kỹ súng ống, trên tay cầm thanh kiếm, Buster vẫn cảnh giác, nhìn về phía nhà đá rít gào như trước.

Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thở gấp, Đường Yên lập tức xoay người, trong nháy mắt tuốt kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp chém tang thi ở phía sau thành hai nửa.

A ....

Một tiếng hét chói tai như muốn cắt qua bầu trời, khuôn mặt Đường Yên nhăn nhó, làm sao cũng không thể tưởng được một người đàn ông lại có thể phát ra tiếng hét như vậy , đáng chết... Chẳng lẽ cậu ta không biết tiếng động lớn như vậy sẽ hấp dẫn tang thi đang ở gần đây đến sao? Đến lúc đó nếu như tang chặn ở hành lang dài giữa sườn núi thì đừng mong chạy thoát!

Không nghĩ quá nhiều, Đường Yên nhanh nhẹn chạy đến chỗ phát ra tiếng hét.

Lướt qua nhà đá, đi xuống bậc thềm thì nhìn thấy một tên tang thi đang cắn xé thịt người, miệng đầy máu tanh.

Đột nhiên có một cái nồi sắt lướt qua chỗ Đường Yên, đập vào tên tang thi.

Dị năng giả hệ kim!

Đường Yên nghiêng người, giờ kiếm chém giết tên tang thi bị nồi sắt đập đến choáng váng sau đó xoay người nhìn lại, khuôn mặt người đó rất thanh tú, là một đứa con trai, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Cậu ta nhìn thấy thân thủ linh hoạt của Đường Yên, nhất thời hai mắt lóe sáng: “Chào chị, em tên là Miêu Trạch, là người Miêu Trại, mười tám tuổi.

Đường Yên.

Chị Yên, kế tiếp chị đinh đi đâu? Toàn bộ




/107