Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 864 - Là Cái Đếch Gì!

/687


Phi chu (thuyền bay) này tốc độ cực nhanh, bay trong không trung khu vực đông mạch Thông Thiên Hà mạt lưu này. Nó trực tiếp xuyên qua hư vô, những nơi nó đi qua liên tục vang lên những tiếng nổ.

Âm thanh này cực lớn khiến cho vô số hung thú ở trong núi rừng của khu vực này vô cùng kinh hãi. Bọn chúng sau khi đã nhận ra chấn động tu vi kinh khủng từ Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên phi chu kia, tất cả đều thu liễm khí tức lại, không dám lộ ra chút nào.

Bọn hung thú kia vừa cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần liền co đầu rút cổ lại, càng không cần kể đến những tu sĩ của mạt lưu tông môn ở đây. Bọn họ còn không dám trêu chọc đến hung thú nữa kìa.

Trên con đường bay của phi chu, toàn bộ tông môn ở mạt lưu khi nhìn thấy nó đều hãi hùng khiếp vía. Thậm chí không ít kẻ còn cung kính lễ bái.

Mà phi chu thì bay càng lúc càng nhanh, chỉ có mấy canh giờ đã tiến đến gần biên giới hạ du.

Nơi đây dù chỉ một gốc cây ngọn cỏ, Bạch Tiểu Thuần cũng không rõ. Thế nhưng hắn có thể cảm nhận sự quen thuộc vô cùng, bởi vì nơi hắn đang đi qua chính là khu vực mạt du mà thuộc về phạm vi thế lực của Linh Khê Tông năm đó.

Mà ngay khi đi tới khu vực hạ du lúc trước Linh Khê Tông đặt xuống, thì cảm giác quen thuộc của hắn lại càng thêm rõ ràng. Hắn nhìn thấy Thông Thiên Hà, thậm chí còn nhìn thấy một cự nhân co lại giống như ngọn núi, bởi vì tiếng phi chu của hắn mà bị đánh thức.

Cự nhân này đang nằm ở đó, bực bội mở mắt ra, đang định rống to. Thế nhưng sau khi gã cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần thì cái miệng nhanh chóng đóng lại, thân thể run rẩy, lập tức co đầu lại.

Cự nhanh này Bạch Tiểu Thuần nhận ra. Năm đó hắn ra khỏi Linh Khê Tông rèn luyện có từng gặp qua, lúc này gặp lại, nội tâm cũng có kích động. Khi trước hắn nhìn thấy cự nhân này phải cẩn thận vô cùng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, chiến lực của gã chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi.

Chỉ là do gã có huyết mạch của thổ dân Man Hoang, lại được khí tức Thông Thiên Hà bồi dưỡng nên thân thể mới được khổng lồ như vậy.

Hặc hặc, ta bây giờ thực là quá mạnh mẽ rồi! Bạch Tiểu Thuần trong lòng vô cùng phấn khởi, dương dương đắc ý, điều khiển phi chu nhanh chóng bay qua phạm vi của Linh Khê Tông năm đó. Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử tâm tình cũng đều kích động, không thể bình tình mà nhìn về phương hướng của Nghịch Hà Tông.

Không lâu sau, từ xa xa Bạch Tiểu Thuần đã thấy được Lạc Trần sơn mạch!

Vừa khi nhìn thấy Lạc Trần sơn mạch, nội tâm hắn cũng có chút gợn sóng nhưng rất nhanh liền tan mất. Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi về phía trước. Xưa kia, đối với hắn khu vực của Linh Khê Tông thật rộng lớn, thế nhưng bây giờ dùng tu vi của bản thân gia trì phi chu bay đi, nơi đây dường như đã thu nhỏ rất nhiều lần.

Chỉ một canh giờ hắn gần như đã đi xong khu vực Linh Khê Tông. Thế nhưng dần dần Bạch Tiểu Thuần dần nghi ngờ, hắn cảm thấy không ổn.

Có chuyện gì vậy, khu vực mạt lưu còn có thể nhìn thấy tu sĩ, nơi đây chính là hạ du mà ngay đến một người cũng không nhìn thấy là sao. Tống Khuyết cũng nhìn ra vấn đề, đứng trên phi chu nhíu mày nói.

Thần Toán Tử sửng sốt một chút. Dù gã có thể bói toán thế nhưng pháp tiền đã mất, chỉ dùng tu vi của bản thân cũng không tìm ra manh mối gì. Trong khi đang nghi hoặc thì ba người đã đi tới chỗ đặt sơn môn của Linh Khê Tông khi trước.

Lúc này, hai bên núi đã hiện ra trước mắt ba người Bạch Tiểu Thuần. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ba người liền biến đổi sắc mặt. Vào lúc này, chỗ cũ của Linh Khê Tông hiện giờ lại có ánh sáng của trận pháp vây quanh, hiển nhiên là người ở bên trong mở ra thủ hộ tông môn đại trận!

Mà ở bên trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ. Đây đều là những đệ tử của Nghịch Hà Tông năm đó lưu lại ở chốn cũ. Do tu vi chưa đủ để bước vào trung du thế nên bọn họ mới lựa chọn ở lại để thủ hộ căn cơ Linh Khê Tông.

Trên thực tế không chỉ có Linh Khê Tông, mà Huyết Khê Tông, Đan Khê cùng với Huyền Khê Tông cũng đều bố trí như vậy. Một mặt là để thủ hộ chốn cũ, một mặt khác cũng là vì tứ mạch Nghịch Hà Tông muốn đề phòng vạn nhất mà lưu lại một đường lui, vì tông môn giữ lại hạt giống.

Thế nhưng lúc này Linh Khê Tông thật giống như đã gặp đại địch. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần lo lắng. Mà Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử dù đến từ Huyết Khê Tông nhưng họ cũng có thể tưởng tượng, nếu có xảy ra đại sự khiến cho Linh Khê Tông phải mở ra đại trận hộ tông thì Huyết Khê Tông e rằng cũng không hơn gì!

Khi phi chu đến gần, trận pháp Linh Khê Tông lập tức chấn động mạnh mẽ. Toàn bộ đệ tử bên trong đều khẩn trương mà nhìn chằm chằm lên trời.

Có mấy tu sĩ Kết Đan nhanh chóng từ trong đám người bay ra, lo lắng nhìn phi chu đang từ không trung tiến tới mà chỉ huy đệ tử toàn lực bày trận. Bên trong mấy tu sĩ Kết Đan này có một người nam tử trung niên, tu vi Kết Đan trung kỳ, xem bộ dáng chính là người đứng đầu. Chỉ là y giống như đang bị thương, thoạt nhìn rất là suy yếu, lúc này sắc mặt vô cùng ngưng trọng, không ngừng dò xét cái phi chu đột nhiên xuất hiện kia.

Phi chu này y thấy có chút quen mắt, có thể nhìn ra đây là vật của Nghịch Hà Tông nhưng Nghịch Hà Tông hôm nay... Những phi chu lưu tán của tông ở bên ngoài không phải là không có, thế nhưng cái phi chu cũng không thể làm cho sự cảnh giác của y giảm bớt.

Hầu đại ca! Bạch Tiểu Thuần hơi thở có chút gấp gáp, trong lòng có chút bất an, đồng thời hắn cũng nhận ra nam tử trung niên lãnh đạo chúng tu đứng ở trong trận pháp đằng kia!

Người này chính là sư huynh của hắn cũng là ca ca của Hầu tiểu muội!

Không hề chàn chờ, lời vừa dứt, Bạch Tiểu Thuần liền bước một bước ra khỏi phi chu, lập tức đứng giữa không trung.

Mà giọng nói của hắn cũng đã truyền vào trong trận pháp, sau khi mọi người nghe được thì đều sững sờ. Nhất là Hầu Vân Phi, y còn ngơ ngác một lúc, nhìn chằm chằm vào kẻ trước mắt mình, sắc mặt dần lộ ra sự khó tin mà la lên thất thanh.

Bạch Tiểu Thuần!

Hầu Vân Phi vừa nói xong, mấy Kết Đan tu sĩ xung quanh y đều sửng sốt. Bọn họ cảm thấy cái tên Bạch Tiểu Thuần này có chút quen tai, mà không chỉ bọn họ, ngay đến đệ tử Linh Khê Tông ở bốn phía cũng đều băn khoăn.

Trong khi Hầu Vân Phi còn đang giật mình, mọi người bốn phía chần chừ thì Bạch Tiểu Thuần đã bước ra một bước, thân thể lóe lên, khi xuất hiện đã ở bên trong trận pháp, đứng phía trước Hầu Vân Phi!

Trận pháp này không thể ngăn cản được hắn, thậm chí khi hắn đi vào cũng không có phát động một chút, giống như không hề tồn tại vậy.

Mọi người bốn phía đều thất kinh, mấy tu sĩ Kết Đan lại càng như gặp phải đại địch, bọn họ đều khẩn trương vô cùng. Thực sự là Bạch Tiểu Thuần này đã làm cho người ta quá mức rung động.

Tiểu Thuần, là ngươi! Hầu Vân Phi dùng sức hít vào một hơi, lúc này y đã kịp phản ứng. Y nhận ra Bạch Tiểu Thuần rồi, nội tâm vô cùng kích động, y phát hiện mình không thể nhìn ra tu vi của đối phương nữa, nhưng vẫn cảm nhận được chấn động từ trên người của hắn thậm chí còn vượt qua cả Linh Khê Tông lão tổ mà y từng bái kiến.

Đã nhiều năm không thấy Hầu Vân Phi, giờ phút này gặp lại cố nhân (bạn cũ) Bạch Tiểu Thuần cũng vô cùng kích động. Hắn đang định mở miệng thì Hầu Vần Phi như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng mở miệng.

Tiểu Thuần, bây giờ tu vi của ngươi là gì?

Hả? Nguyên Anh Đại viên mãn... Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Lời này vừa dứt, Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử cũng từ trong phi chu đi ra, đứng giữa không trung.

Hầu Vân Phi vốn còn đang kích động, vừa nghe thấy lời của Bạch Tiểu Thuần, dù vẫn còn rung động vì tu vi của hắn nhưng lại nở nụ cười khổ.

Đi mau, đừng lưu lại nơi đây, cũng đừng đi Nghịch Hà Tông... Tiểu Thuần đi mau, rời khỏi đông mạch Thông Thiên Hà này.

Đã xảy ra chuyện gì? Lời này vừa rơi vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, hơi thở dồn dập, lớn tiếng hỏi.

Hầu Vân Phi lắc đầu lộ ra nụ cười sầu thảm. Y biết chuyện này không thể dấu được Bạch Tiểu Thuần, lại nghĩ tới thân phận của hắn ở Tinh Không Đạo Cực Tông thì sâu trong nội tâm cũng xuất hiện một tia hy vọng. Chần chừ một lúc, y liền nói ra mọi việc, Nghịch Hà Tông lúc này đang gặp phải nguy cơ!

Vừa nghe thấy trung du tam đại tông môn liên thủ, khởi xướng trận chiến diệt tông đối với Nghịch Hà Tông, cặp mắt Bạch Tiểu Thuần lập tức đỏ ngàu, sát ý bộc phát, cả người run rẩy. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức lao ra khỏi trận pháp, một bước đạp lên phi chu, cũng không thèm để ý tới Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, không tiếc bộc phát toàn bộ tu vi, điều khiển phi chu, lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước, ầm một tiếng, lao thẳng về phía Nghịch Hà Tông!

Tiểu Thuần! Hầu Vân Phi lập tức hô to, thế nhưng đã chậm, tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Mà Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử ở giữa không trung cũng nghe thấy lời nói lúc trước của Hầu Vân Phi. Thần sắc hai người đều cuồng biến, lập tức triển khai tốc độ cao nhất mà phóng về hướng của Nghịch Hà Tông.

Bất quá trước khi đi, Thần Toán Tử cũng nhìn ra Hầu Vân Phi đang lo lắng, cũng biết quan hệ của y với Bạch Tiểu Thuần nên vội vàng mở miệng.

Hầu sư huynh không cần lo lắng. Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần đuổi kịp, tam đại tông môn kia... Tính là cái đếch gì!


/687