Nhất Thế Tôn Sư

Q.4 - Chương 121 - Kế Hoạch Còn Chưa Bắt Đầu Đã Tiêu Tan

/1398


Dịch giả: Tiểu Băng

Ý niệm cổ xưa tà ác như tỉnh dậy một chút, từ trên cao hàng xuống, ma tướng xanh tím trở nên có chút ngưng thực, mắt đỏ răng đen, nhiễm sự tà ác đen tối ra chung quanh.

Nhẫn trữ vật của Ô Hoành Kiếm cũng bay nhập vào trong ma tướng, mọi thứ bên trong nhẫn trở về nguyên hình, hóa thành ‘máu’, ‘thịt’ cho ma tướng!

Chỉ trong nháy mắt, ma tướng đã gần như trở thành thực chất, có thực lực tương đương bước qua nấc thang trời thứ nhất!

Đây chính là Ô Hoành Kiếm thiêu đốt tinh huyết Nguyên Thần, xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng của ma ngân!

Ma tướng xanh tím có hai tay, một thô một mảnh, thô thì to như thùng nước, bàn tay tối đen, to như cái mẹt, tỏa ra lực hút thôn thiên phệ địa, cánh tay mảnh thì cầm một thanh trường kiếm do ma khí ngưng tụ mà thành, khiến biển nguyên khí trời đất trở nên tối đen như mực, nếu hít thở bình thường, nhất định nhục thân và Nguyên Thần sẽ trúng độc hoặc ô uế.

Ô Hoành Kiếm mặt mày dữ tợn, xòe hai tay ra, ma tướng từ sau lưng bay ra, chưởng kiếm cùng xuất, đánh vào Mạnh Kỳ.

Ma khí quay cuồng, lực hút khủng bố khiến Ô Quang trận pháp do Truy Hồn Ma Quân bố trí lắc lư muốn vỡ.

Nhưng Ô Hoành Kiếm đột nhiên nhận ra Độc Thủ Ma Quân trở nên mênh mông lãng đãng, thân ảnh như trở nên ở rất xa, kéo khoảng cách giữa thân thể và ma tướng trở nên rất lớn, ma tướng muốn tới chỗ hắn thì phải vượt qua thiên sơn vạn thủy!

Lấy “Duy ngã độc tôn” thôi động ảo giác thân pháp!

Ma kiếm chém ra, hắc khí ngưng tụ, hóa thành một đường kiếm quang dài mà thuần túy, như khoái đao cắt đậu hũ, xẹt qua tầng tầng “Hư không” đuổi tới, lực hút của ma chưởng cũng tăng lên, như muốn hút cái bóng người màu xanh kia về gần!

Bốn phía đột nhiên trở nên u ám, kiếm quang như xuyên qua tinh không, nhưng không sao tới được bờ “Bỉ Ngạn”, thấy được Mạnh Kỳ.

Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời!

Ô Hoành Kiếm khựng mắt, không nén được kinh hãi, vì Độc Thủ Ma Quân ở phía xa hiện ra hai đầu bốn tay, hai gương mặt bốn con mắt đều đồng thời nhìn vào gã!

Một gương mặt từ bi, thương hại như mặt phật, một gương mặt thì hờ hững, lãnh khốc như ma. Bốn cánh tay đều vung lên, cái kết thủ ấn, cái cầm vũ khí, cái mang tới cảm giác âm lãnh, cái lăn lộn đọa lạc hồng trần, cái như muốn đốt cháy nhân thế, cái mang tới thiện ý cao thâm, không ở bờ này không ở bờ kia cũng không ở giữa.

Tất cả hợp lại, dung hợp vào trong phật ý thủ ấn, nối thành một thể, một chiêu đánh xuống.

Khổ hải vô biên, tà ma từ bi, diệt thế độ phật!

Ầm!

Một tiếng nổ trầm, vì đánh xuyên qua hư không khiến khí thế của ma tướng bị giảm xuống, chỉ còn đủ sức để phòng ngự, miễn cưỡng đỡ được ba chưởng đầu tiên, nhưng ma khí đã nổ tung, hộ thân chi quang vỡ vụn.

“Khổ hải vô biên, tà ma từ bi, diệt thế độ phật!” Hai cái đầu cùng quát, một chưởng thần kì không đâu không có vô cùng huyền ảo kia lại đánh tới, vỗ vào đỉnh đầu của ma tướng!

Ba!

Đầu ma tướng vỡ vụn, thân thể xuất hiện những vết nứt, sau đó vỡ tan thành vô vàn mảnh nhỏ, không thể duy trì trạng thái ngưng thực được nữa!

Biển nguyên khí trời đất lại trở về trong veo, không còn ô uế!

Mạnh Kỳ thu hồi biến hóa hai đầu bốn tay, bấm tay bắn ra, một làn kiếm quang trắng bạc bay ra, giữa không trung hóa thành vô số kiếm quang, thi nhau rơi xuống, đánh diệt pháp tướng đã vỡ vụn.

Thấy thế, Ô Hoành Kiếm tuyệt vọng, Nguyên Thần tăng tốc độ thiêu đốt, lựa chọn tự bạo!

Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, vọng lại tiếng nguyền rủa của gã:

“Họ sẽ thay ta báo thù!”

Tay trái Mạnh Kỳ đánh xuống, nặng nề như một hòn núi, trước chưởng xuất hiện lỗ đen nhỏ xíu, phát ra lực hút kinh người, hút hết lực nổ vào trong, giúp trời yên biển lặng.

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hun hút, nhìn thẳng vào nguyên thần Ô Hoành Kiếm để lại, muốn sử dụng Biến Thiên Kích Địa.

Nhưng một tiếng đàn từ đâu vọng tới, Mạnh Kỳ giật mình khựng lại, trơ mắt nhìn Ô Hoành Kiếm hoàn toàn tiêu vong.

“Nguyễn tam gia đánh đàn? Sao nghe không thấy có uy lực gì vậy......” Mạnh Kỳ cau mày suy tư.

Rầm! sóng biển dâng lên, lâu thuyền phập phồng, màu u lam trong suốt.

Mạnh Kỳ hít sâu, hiểu ra: “Thì ra là nhằm vào lam huyết nhân! Nguyễn gia thật đúng là thâm tàng bất lộ, lần sau phải hỏi kĩ tiểu tham ăn mới được......”

Quay đầu nhìn lại chỗ Ô Hoành Kiếm tự bạo, Mạnh Kỳ thấy bất đắc dĩ, hắn vốn không hề có ý muốn giết người, chỉ muốn hỏi thăm tin tức rồi, ai dè Ô Hoành Kiếm lại quyết tuyệt liều mạng như thế.

Chắc tại hắn tạo dựng hình tượng ma đầu thành công quá, cộng với tên kia lại quá coi trọng ma ngân còn hơn cả tính mạng mình...... Mạnh Kỳ bỗng nhìn kĩ, thấy dưới đất ngưng tụ ra một giọt máu màu xanh tím, tràn ngập ma tính tà ác thôn phệ.

Đưa tay hút giọt ma huyết lên, Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới câu chú của Ô Hoành Kiếm.

“Ma hồi thế gian, Thánh Giả lại tùy!” Mạnh Kỳ tay nâng ma huyết, khẽ lầm bầm.

Nghe đồn dưới trướng Ma Chủ có mười hai Ma Thánh, sau khi Ma Chủ chết thì cũng liên tiếp chiến bại bỏ mình, huyết nhục dung nhập vào đất, ý niệm tán vào hư không, câu chú này là để kêu gọi và mượn ý niệm là một trong số họ?

“Nói như thế, giọt máu tươi này là ‘Ma Thánh chi huyết’ tinh luyện ra, không biết là của vị nào......” Mạnh Kỳ nhìn giọt máu đã trở nên ảm đạm mỏng manh, thi triển thuật phong ấn, sau đó thu vào nhẫn trữ vật.

Hắn nhíu mày: “Họ sẽ đến báo thù...... Thánh Giả lại tùy...... Ma hồi thế gian...... nghe giống có một tổ chức bí ẩn ủng hộ Ma Chủ, phải hỏi bên Tiên Tích mới được, xem họ có từng gặp qua không.”

Tiếng đàn càng lúc càng cao và cấp bách, Mạnh Kỳ thu liễm tâm thần, độn ra lâu thuyền, trở về Chúc phủ.

Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn đại khái cũng đoán ra được một hai!

............

Trong linh đường Vân gia.

Vân cửu gia hít sâu, trong đầu nhanh chóng tính toán, cái chức gia chủ là nằm trong tầm tay.

Ông ta nhìn Vân nhị gia, lại ngắm Vân thập tam gia, thấy em trai kia của mình vẫn rất trầm ổn, không hiện vui buồn, vô cùng bình tĩnh.

Không xong, sao Thập Tam đệ lại trấn định như thế? Vẫn còn có âm mưu khác? Vân cửu gia giật mình, quay qua nhìn Vân lục gia.

Lục ca có vẻ suy sụp và lạnh nhạt...... Vân cửu gia càng nghĩ càng thấy sự tình không đúng.

Ông ta còn chưa kịp nói gì, Vân lục gia đã bước lên một bước, trầm giọng: “Chức vị gia chủ, ta tự động rời khỏi, chuyên tâm võ đạo!”

Cái gì? Lục ca lựa chọn rời khỏi? Tại sao có thể như vậy? Vân cửu gia kinh hãi, mười năm nay chưa từng thấy huynh ấy tỏ dấu hiệu muốn rời khỏi kia mà!

Ông ta nhịn không được lại nhìn hai người kia, thấy Vân thập tam gia vẫn trầm ổn, bất động thanh sắc, Vân nhị gia thì rõ ràng cũng lộ ra kinh dị.

Là Thập Tam đệ nắm được thóp Lục ca, buộc huynh ấy rời khỏi? Vân cửu gia cảm thấy nặng nề, mọi chuyện có vẻ không giống như ông ta đã nghĩ, nhưng không sao, ông ta vẫn có năm thành phần thắng.

“Hãy khoan!” Hà Cửu đột nhiên lên tiếng.

“Thiếu trang chủ có gì muốn nói?” Vân lục gia cau mày. Đông Hải kiếm trang vốn rất hiếm khi can thiệp vào chuyện nội bộ Vân gia.

Hà Cửu hai tay buông thong, nhìn chung quanh linh đường một vòng, trầm giọng: “Chuyện này có liên quan tới việc trong Vân gia có phản đồ cấu kết lam huyết nhân, liên quan đến an nguy Nhân tộc, bản trang lại cùng Vân gia giao hảo nhiều năm, chúng ta không thể ngồi nhìn chức vị gia chủ bị giao cho nhầm người.”

Y tăng âm lượng, đầy trịnh trọng:

“Dù có bị mang tiếng xấu, thiếu trang chủ Đông Hải kiếm trang Hà Cửu ta cũng phải nhúng tay vào việc này!”

Tư thế mạnh mẽ, uy phong lẫm lẫm, Người Vân gia đều bị khí thế này chấn nhiếp, không ai dám mở miệng. Chuyện lam huyết nhân là có thật, người của Vân gia vẫn còn đang hoảng loạn, không biết phải chọn ai làm gia chủ, nay có Đông Hải kiếm trang ra mặt, họ rất vui.

Vân cửu gia và Vân nhị gia đều có cảm giác không hay, Vân thập tam gia cũng thoáng biến sắc, chuyện này đã vượt ra ngoài dự tính của ông ta!

Đóng vai mặt đen xong, Hà Cửu dịu đi, hứa hẹn: “Trước khi Vân gia được an toàn, Đông Hải kiếm trang sẽ trực tiếp quản lý, nhưng sẽ không nhúng tay vào việc cụ thể của Vân gia.”

Đây là biến thành hứa bảo vệ nhưng không buộc trở thành phụ thuộc, rất có tính trấn an làm người Vân gia yên tâm, họ đều đã bị lam huyết nhân dọa sợ.

Một Thái Thượng trưởng lão chắp tay nói: “Thỉnh thiếu trang chủ nói rõ.”

Hà Cửu nói thẳng:

“Ta chọn Vân lục thúc.”

“Cái gì?” Vân nhị gia và Vân cửu gia bật thốt. Vân thập tam gia hít thở nặng nề, cũng muốn biểu đạt phản đối, không bằng lòng Đông Hải kiếm trang nhúng tay.

Hà Cửu nhìn Vân nhị gia và Vân cửu gia, nói: “Chuyện lam huyết nhân, các ngươi đều bị tình nghi.”

Vân cửu gia đã sớm chuẩn bị lý do để chối phắt, nhưng Hà Cửu đã phun ra bốn chữ: “Chúc phủ hậu viện.”

Mặt Vân cửu gia lập tức tái nhợt, làm sao Đông Hải kiếm trang lại biết chuyện này?

Sau đó Hà Cửu cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Vân thập tam gia: “Có những chuyện có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ, chỉ cần nhận ra sửa chữa, không lầm vào tà đạo, không phải là hung đồ thí sát Vân lão gia tử, thì chúng ta đều sẽ bỏ qua.”

Y chỉ nói mơ hồ, không nói rõ, chừa cho các vị cao thủ Vân gia đường lui.

Vân thập tam gia không biết y đã biết được bao nhiêu, không dám mạo hiểm, cắn răng nói: “Tiểu đệ nguyện phụng Lục ca làm gia chủ.”

Bỗng ông ta và Vân cửu gia đều quay sang nhìn Hà Hưu, nhớ tới chuyện thằng bé con truyền tin ngày ấy, có người bí mật cung cấp tin tức cho Đông Hải kiếm trang?

Lúc ấy họ đều có chú ý tới chuyện này, nhưng bởi vì đối phương làm việc quá quang minh chính đại, thanh thế quá lớn, khiến họ bị hù dọa, sợ bị Đông Hải kiếm trang bày trò “Câu cá”, lại vốn đang có mưu mô trong lòng, nên không dám truy tìm và điều tra.

Bây giờ nhớ lại, họ vô cùng hối hận.

Cái mặt nạ trầm ổn của Vân thập tam gia tan rã, ông ta cúi thấp đầu, rũ mắt để che giấu sự không cam lòng, vất vả bày mưu nhiều như vậy, cuối cùng lại thất bại!

Vân cửu gia và Vân nhị gia đều thức thời, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, đều lên tiếng ủng hộ.

Vân lục gia choáng váng, có phần chưa hiểu được tình hình, mãi đến khi Hà Cửu lặp lại lần nữa rằng sẽ bỏ qua chuyện cũ nếu biết khó mà lui, ông ta mới thở dài, cảm động đến rơi nước mắt.

Xử lý không bằng cho qua!

Dàn xếp xong, Hà Cửu nhìn Vân cửu gia: “Còn không dẫn chúng ta đi bao vây tiêu diệt người trong hoa viên Chúc phủ!”

Vân cửu gia rùng mình, lãnh khốc nói: “Vâng!”

............

Hậu hoa viên Chúc phủ, Hà Hưu và Hà Cửu dẫn đầu, các cường giả Ngoại Cảnh vây quanh nước không ngấm qua được, nhưng trong cảm ứng của họ, bên trong không có một bóng người!

“Đã đến chậm một bước.” Hà Cửu thở hắt ra.

Trên đường cách đó xa xa, một chiếc xe ngựa thong thả chạy, Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh nhìn lại Chúc phủ, trong lòng nghĩ lại mà kinh.

Đối diện với họ, Mạnh Kỳ mặc bào xanh, nhàn nhã ngồi ngay ngắn.

/1398