Nhuyễn Muội Nghịch Tập Ký

Chương 3 (tt)

/6


 

Chương 3 (tt)

  - “Ta đuổi theo!” Nam nhân cao gầy hưng phấn, liếm liếm môi nói.

  - “Trở về!”

Mặt Mộc Vân Hiên trầm xuống, đứng dậy hướng cửa lớn siêu thị đi. Nam nhân to lớn, hung hãn tinh ý liền lập tức mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một con rồng lửa từ trên người Mộc Vân Hiên trào ra, bay lên không trung mang theo khí thế khủng bố. Con rồng lửa này ước chừng cao đến ba lầu, hướng về phía tang thi mà lao xuống.

Nghe thấy tiếng gió gào thét điên cuồng ngày càng gần mình, Trần Mạt trèo lên lầu 2 của phố đối diện liền thấy một con rồng lửa [bự chà bà khói lửa] như muốn thổi bay nguyên một con phố. 

Chung quanh cũng bởi vì con rồng lửa kia mà độ ấm tăng nhanh chóng. Thời gian không đến 1 phút, nguyên bản không khí trong lành độ ấm cũng thoải mái vì nó mà nhiệt độ thay nhau tăng vọt[ ed: ta nói tăng còn nhanh giá điện, giá xăng]. 

Trần Mạt cảm thấy không khí xung quanh sắp khiến da mình bị phỏng rồi, ngay cả quần áo cũng có nguy cơ bị thiêu đốt tới nơi.

Tình huống trước mắt, thật sự khiến cô bị.. dọa sợ. Cô liền vội vàng ngưng tụ ra từng đoàn thủy lớn để hạ bớt nhiệt độ.

Đã hành động nhanh như vậy mà trên quần áo vẫn bị cháy ra một đám lỗ nhỏ, lỡ lớn như hạt đậu. 

Tóc cô…haizz thật giống như đi uốn tóc nhưng bị thất bại, xơ xác, quăn tít, khô khốc không chịu nổi. Trần Mạt nhìn thấy liền đau lòng vươn tay sờ thử, chỉ thấy cả mảng rơi xuống hòa thành bụi......

Có phải hay không lại trễ một chút, cô liền biến thành một nữ nhân bị hói đầu ? ( ╥ω╥ )


Này, địa phương cô đứng vẫn là nằm ngoài vùng công kích của con rồng, nhiệt độ là từ con rồng lửa phát ra cách cô khoảng chừng vài thước đấy. Nếu như trên người bị dính thứ lửa này...... 

Mới chỉ nghĩ thôi, gai ốc sống lưng cô liền túa mồ hôi hột. Lại ngưng tụ chút nước để hạ nhiệt, Trần Mạt mới có cảm giác an tâm một chút.

Con rồng lửa “ lượn lờ giãy chết” ước chừng 1 phút mới tắt. Sau khi nó tắt, Trần Mạt vẫn còn sợ hãi. Cái đầu nhìn nhìn bên ngoài thăm dò, tang thi đã nhìn không thấy

[ ed:nói trắng ra là sạch bách không còn 1 mống- nhưng mà nói thế hơi thô thiển thì phải] 


Hiện tại trước mắt chỉ còn lại một màu đen mịt mờ, cùng tầng tầng lớp lớp màu xám của tro bụi rơi vãi.

Cô nuốt nuốt 1 ngụm nước miếng, cảm thấy hành vi chạy trốn của mình thập phần ngu xuẩn -- căn bản đánh không lại, sắp chết giãy dụa còn hữu dụng sao?
Được giống không chạy cũng không thể nào nói nổi -- nói rõ cho ngươi chịu chết, lưu lại thật sự đại trượng phu?

Kia hiện tại, đến cùng là tiếp tục trốn chạy hay là trở về chịu chết?

Cô không ngốc, cái con rồng lửa “biến thái kia” rõ ràng là tác phẩm của nam nhân khiết phích, đây rõ ràng là đang cảnh cáo, cũng như uy hiếp cô. 

Tuy rằng cô hoàn toàn không hiểu con người nam nhân kia - một bàn tay thậm chí chỉ cần 1 ngón tay là có thể nghiền chết cô vì sao lại phải phí công làm loại sự tình này -- nếu cô ngu một ít thì cũng tốt, không cần lo trước,tính sau, cũng không cần thắc mắc: Hắn cần gì phải để ý cô như vậy, cô cũng không có bị mù?

Đây là không phải thuyết minh rằng, cô có thứ gì đó mà hắn muốn? Hắn cũng sẽ không vì tâm trạng không tốt liền giết chết cô?

Nếu thật sự chính là giặt quần áo, vẫn là có thể lo lắng a ~ .

Trần Mạt cắn môi, sờ sờ mặt miệng vết thương tối hôm qua sơ cứu. Bởi vì dị năng giả có thể chất hơn người, ngón tay chạm vào đã thấy miệng vết thương kết vảy. 

Như vậy, thời gian không bao lâu nữa, vết thương liền có thể bóc ra, chính là còn không biết hay không, nó có để lại sẹo.

Rối rắm một hồi lâu, Trần Mạt mới hạ quyết tâm đi trở về. Cô biết năng lực của bản thân mình có bao nhiêu. Tại mạt thế hoảng loạn vì tang thi[ xác sống], tự bảo vệ mình đã là vấn đề lớn.

Ủy thân cường giả tham sống sợ chết cô tuyệt đối sẽ không làm, nhưng nếu cùng thân thể không quan hệ, cô nhưng là không để ý làm chút màu xám giao dịch.

Trực giác nói cho cô, hứng thú của nam nhân khiết phích đối với cô cùng với ác độc kia( tên ác độc này bạn đọc quên có thể xem lại chương 1) không giống với -- cái nam nhân kia hận mình không thể ngay cả không khí cũng muốn tiêu độc, không có khả năng thích cô- Lạp Tháp quỷ.

   Lạp Tháp quỷ: ta để nguyên văn. Ý của cụm từ này là:thứ đồ dơ bẩn, rác rưởi, bụi bặm... trong trường hợp này có thể hiểu là một người xấu xí [Dù thực chất c Mạt của chúng ta đẹp nhưng khuôn mặt đã bị bôi nhem nhuốc] dơ bẩn thì phải. Ta cũng không chắc lắm. Bạn đọc nào biết chỉ mình nha, để mình bổ sung

Hắn tựa hồ chú ý đến năng lực.

Rốt cuộc đến cuối cùng mục đích của hắn là vì cái gì, dù sao cô cũng phải gặp một lần rồi mới biết được.

-- nếu chính là chỉ đơn thuần giặt quần áo liền có thể suy nghĩ !

Mộc Vân Hiên đi ra siêu thị thẳng hướng về phía quảng trường, sau một lúc hắn dóng dáng hắn liền hiện hữu ở trung tâm quảng trường. Dáng người  hắn cân xứng thon dài, một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, mặt mày tuấn lãng làn da trắng nõn. 

Ánh nắng hoàng hôn chiếu một bên mặt của Mộc VÂn Hiên. Từ xa nhìn lại,  đầu hắn rũ bóng xuống một bên mặt, liền khiến cho người khác không thể nhìn rõ được biểu cảm mà còn có vẻ lãnh nghị cùng tăng lên vài phần thần bí.

Đây rõ ràng là hình mẫu "soái ca": khí thế,dáng người, khuôn mặt hay năng lực  đều thuộc dạng cường hãn. Tất cả đều phù hợp mọi tiêu chuẩn cao nhất về người tình trong mộng của mọi người phụ nữ.

Trần Mạt liếm liếm môi, vốn là  tâm tình bực bội bất bình nhưng nhìn đến hình ảnh kích thích như vậy cước bộ của cô lại chậm đi vài phần.

Nhìn cô một cái, Mộc Vân Hiên liền ngoảnh mặt sải bước đi về một hướng khác .

Cô nhìn nhìn Mộc Vân Hiên, tay không tự chủ kéo quần áo phát giận, kết quả không nghĩ đến đem lỗ nhỏ rách thành đại động. Trần Mạt sửng sốt, sau đó thở phì phì đi theo -- vô luận nói như thế nào, người làm hư  quần áo của cô luôn sai !

Mộc Vân Hiên không có đi trở về siêu thị, mà đem cô đi tới 1 cửa hàng[tạp hóa] cách siêu thị không xa, ân, có thể nói đây là một cái khác siêu thị đi.

Vừa vào cửa, Mộc Vân Hiên luôn luôn biểu hiện thanh tâm quả dục phiêu phiêu dục tiên đột nhiên đi lên, đem Trần Mạt áp đảo.  

Khuôn mặt đẹp trai dần dần phóng đại trước mặt Trần Mạt. Lông mày kiếm, anh khí bức người, hẹp dài cùng một đôi mắt xếch, cái mũi cao thẳng ...... Cô thậm chí còn có thể đếm rõ ràng sổ lượng lông mi của hắn.

“Anh, anh làm cái gì?” Rõ ràng đi trích tiên bộ dáng cao lãnh*, không cần đột nhiên lật mặt thay đồi thành 1 người có hành vi - biến thái - có được không?! Cô tiêu hóa thật rất... khó khăn !

  *cao lãnh: cao ngạo, lạnh nhạt


Mộc Vân Hiên không nói một lời nào, toàn bộ thân thể hắn ép ở trên người Trần Mạt. Hắn đem cô áp chế, không hề cho cô còn tồn tại năng lực nhúc nhích, phản kháng. Sau đó, Mộc Vân Hiên liền há miệng cắn 1 ngụm lớn ở trên đầu vai cô.

Người này cầm tinh con chó a! ≥ . ≤ ( Haizz ...a Hiên mà biết c Mạt nhận xét mình như vậy có hay chăng cắn thêm chục ngụm nữa cho bõ?)

Trần Mạt đau đến thẳng tốn hơi thừa lời, phát hiện hoàn toàn không thể đẩy ra hắn, cô liền ăn miếng trả miếng, cũng một ngụm cắn ở đầu vai hắn.

Rất nhanh, cô liền phát hiện có điểm không thích hợp. Thân thể càng ngày càng nóng, đầu càng ngày càng trầm, thân mình càng ngày càng nặng, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được......

Trường hợp này giống như đã từng xảy ra, nhưng dù nghĩ như thế nào cô cũng nghĩ ra được.

Này không phải tang thi cảm nhiễm phản ứng sao...... Lúc ý thức biến mất, Trần Mạt bỗng nhiên nghĩ đến.


/6