Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 105 - Chương 80

/106




Chỉ nghe tiếng ù ù trầm muộn vang lên, nguyên bản núi đá rất nặng như môn hộ chậm rãi di chuyển!

Đập vào mi mắt, thứ Ôn Nhu chưa từng thấy qua, chỉ thấy trục bánh đà thật lớn tinh thiết cố định đang đục vào trong núi, trục bánh đà tinh thiết có dây xích thô to, phía dưới dây xích, có treo hộp đồ, chỉ là bít kín sáu mặt, mỗi mặt đều là tấm ván gỗ hình vuông, nhìn ở lưng chừng núi ở Ngõa Phủ Lôi Minh, khiến Ôn Nhu không khỏi tưởng tưởng giống với thang máy hiện đại.

Thời gian Ôn Nhu nhìn cái dị vật này, Lãnh Triệt bước vào trong hộp gỗ, sau đó nhìn Ôn Nhu vẫn còn nhìn kỹ nó, không khỏi lên tiếng kêu lên, Đây là thang lăng vân, có thể chứa được bốn, Vương phi mau lên đây.

Lãnh Triệt ngừng lại, Ôn Nhu liền cũng bước vào thang lăng vân, chỉ thấy Lãnh Triệt nhẹ nhàng đạp trục bánh đà bằng gỗ dưới chân, trục bánh đà chuyển động chậm rãi hạ xuống.

Đáy lòng Ôn Nhu kinh ngạc, cư nhiên nguyên tác siêu phàm như vậy, lại nhìn cấu tạo của thang lăng vân, đúng là xảo đoạt thiên công, hoàn mỹ e rằng không thể xoi mói, ai làm lẽ nào ——

Ôn Nhu nhìn lại bên cạnh Lãnh Triệt, nhìn gò má đạm nhiên, nhịn không được hỏi: Thang lăng vân là do vương gia sáng chế?

Lãnh Triệt không nói, thậm chí không quay đầu lại nhìn Ôn Nhu, chỉ đợi cảm giác dưới chân truyền đến động, thẳng đến thang lăng vân lao như thác nước chảy xuống một dạng rồi ngừng lại, chỉ thấy thác nước rơi vào trong sông nhỏ, sông nhỏ chảy theo hướng bắc, vì vào đông hồ hỏi cạn, thác nước không gió, sông nhỏ dòng nước cũng chảy chậm.

Ngẩng đầu ngắm, tuy rằng đen kịt cũng vô pháp nhìn thấy, nhưng Ôn Nhu lại nói, Ngõa Phủ Lôi Minh mặc dù không được gọi là đường chân trời, nhưng đủ để thấy được ý tứ hàm xúc động thiên, lần tới, nhất định phải tham quan thực kỹ mới được.

Vương phi, thỉnh lên xe ngựa. Thời gian Ôn Nhu còn đang suy nghĩ cảnh trí trước mắt, bên tai truyền đến thanh âm cung kính của Túc Dạ, Ôn Nhu xoay người, phát hiện không biết khi nào có một chiếc xe ngựa cách đó không xa, Túc Dạ vén màn xe đợi.

Ôn Nhu khẽ gật đầu, bước đến xe ngựa, coi như tuy rằng chuyện quá khẩn cấp nhưng cũng không có thể phóng ngựa rong ruổi, cũng nói chuẩn bị xe ngựa, cũng có thể để an tâm một chút.

Vì không nhọc Vương phi lo lắng , cố ý chuẩn bị xe ngựa đợi Ôn Nhu ngồi xong, âm thanh của Lãnh Triệt nhàn nhạt vang lên, xóa sạch nghĩ cách Ôn Nhu phảng phất có thể nhìn thấu.

Ôn Nhu cũng không kinh, chỉ nhìn Lãnh Triệt khẽ cười nói: Nếu không chuẩn bị xe ngựa, chẳng lẽ vương gia muốn xóc nảy trên lưng ngựa?

Ý tưởng này Lãnh Triệt làm sao cũng không che giấu nội tâm mình.

Vương gia hôm nay không làm như vậy, xem ra vẫn là làm việc không nghĩ đếnhậu quả như vậy , không cần Ôn Nhu nhiều lời, nhìn trong xe ngựa có lò sưởi, lấy qua đặt bên giường.

Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu cử động, lại nhìn lò sưởi, lò sưởi ấm áp, cũng không biết Túc Dạ khi nào đặt vật này vào tỏng xe ngựa.

Vương phi cái này có phải hay không cho phép hoàn cảnh sinh hoạt mười năm Lãnh Triệt bất luận khi nào ở đâu, đối với ai, cũng nho nhã lễ độ.

Y vật hung đốt Ôn Nhu không ngẩng đầu, mà từ tay áo lấy ra một bình sứ, rải một chút bột phấn lên áo choàng, sau đó mới rải một ít lên lò sưởi, xạ hương nồng đậm tức khắc tản ra khắp xe.

Đối với vị của xạ hương, Lãnh Triệt không xa lạ gì, bởi vì trong ngày thường trong thuốc hắn dùng cũng có xạ hương, chỉ không biết đốt xạ hương có ích lợi gì.

Xạ hương dùng để đốt có thể dùng để chống đỡ dịch bệnh tập kích trong

/106