Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 3.2

/33


Ở nơi nào đó trong rừng,trên vách núi

Nam tử mặc áo đen đội đấu lạp nghe nhạc khúc kia xa xa truyền tới,tay hơi hơi nắm chặt,hướng phương hướng kia xoay người nhìn lại.

“Cung chủ,làm sao vậy?” Tả hộ pháp nhìn đến hơi thở toàn thân của cung chủ có chút thay đổi,nhíu mi nghi ngờ hỏi.

Sau một lúc lâu,nam tử mặc áo đen đội đấu lạp mới xoay người,lắc lắc đầu,nhợt nhạt nói “Không có việc gì,đi thôi” điều hắn suy nghĩ,hắn chắc là suy nghĩ sai rồi,nữ đế sao có thể là người phong nhã như vậy.

Lại nói,Tuyết Dao nhìn bụi hoa đều nhắn lại,giống như cũng say mê trong đó,có chút dở khóc dở cười,điều nàng muốn không phỉa hiệu quả như thế.

Đôi mắt hơi mị mị,Tuyết Dao đem làn điệu biến đổi,thay đổi một thủ khúc khác bi thương khác “Chồn bạc”,nháy mắt bầu không khí biến đổi,mới vừa rồi còn làn điệu còn triền miên tận xương biến đổi thành đau buồn ưu thương,giống như dẫn người nghe tiến vào sự tịch mịch bất đắc dĩ trong đó,bốn phía bi thương,chỉ biết giữ nước mắt trong lòng, than nhẹ ly biệt.

Thổi thổi,Tuyết Dao hình như nhớ ra điều gì đó,trong mắt toát ra cảm giác hoài niệm tang thương, làm cho tiếng tiêu của nàng dường như cũng lây nhiễm hồi ức xa xưa.

Trong núi rừng,tại Huyền Nhai

Áo đen Tả (trái) hộ pháp nhìn thấy cung chủ đang đạp không mà bay bỗng nhiên lại rơi xuống đất, có chút nghi hoặc, hôm nay cung chủ rốt cuộc làm sao vậy?

Nam tử mặc áo đen đội đấu lạp trong mắt hiện lên ánh sáng sâu thẳm,đăm chiêu suy nghĩ, hắn chẳng biết tại sao,hắn nghe giai điệu truyền đến từ đằng xa xa kia, thậm chí cảm thấy một sự bi thương.

Tả hộ pháp nhìn cung chủ bước đi đến phương hướng là nơi vào Quỷ cốc kia, trong tròng mắt hiện lên sự kinh ngạc,thấy không ổn,liền vội vàng mở miệng hô “Cung chủ,bọn thuộc hạ vẫn đang chờ cung chủ”.

Trong con mắt sâu không thấy đáy của nam tử mặc áo đen đội đấu lạp hiện lên nhè nhẹ gợn sóng,khóe miệng hơi hơi gợn lên một cái độ cong,nói “Đi thôi” liền đem giai điệu vừa mới nghe cố ý bỏ qua.

Lại nói Tuyết Dao sau khi thổi “Chồn bạc”,nhìn bụi hoa,hoa kia giống như cũng bi thương theo,đều cúi nụ hoa.

Mắt thấy thời gian đang dần trôi qua,trong lòng Tuyết Dao hơi vội,giai điệu liền biến đổi thành “Thập diện mai phục”,không khí tràn ngập sự xơ xác tiêu điều.Khi thổi làn điệu này,Tuyết Dao phải cố gắng tập trung,nàng phải tạo ra không khí xơ xác tiêu điều,nàng phải dùng âm khống chế,thực hao phí sức lực.

Tuyết Dao nhìn bụi hoa kia dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh,thế nhưng chậm rãi tách ra hai bên,để xuất hiện một con đường.

Trong lòng Lang Nhị các nàng đã không thể dùng sự khiếp sợ để hình dung,giai điệu này làm cho sau lưng các nàng đều phát lạnh,thậm chí có loại cảm giác mao cốt tủng thiên*

*mao cốt tủng thiên:lông tóc dựng đứng,chỉ sự vô cùng sợ hãi

Tuyết Dao không thể dừng lại,chỉ thấy nàng dùng ánh mắt ra hiệu với Lang Nhị các nàng,Lang Nhị lập tức hiểu ý,đi theo Tuyết vượt qua con đường bụi hoa,con đường này nói nhanh không nhanh chậm không chậm,chính là Tuyết Dao cảm thấy thể lực của chính mình chống đỡ không nổi nữa, cái trán tràn đầy mồ hôi, rất hao phí tâm thần, nhưng nàng biết không thể dừng lại,một khi nhả ra,các nàng đều phải bỏ mạng ở chỗ này.

Tuyết dao bắt buộc chính mình phải tiếp tục dùng âm không chế.


/33