Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 210 - Chương 205

/322


Đêm trăng như mộng như ảo, đêm chưa sâu, vừa lúc cảnh xuân tươi đẹp, một đường sóng mắt diễm diễm trăn trở trong đêm, đúng là người đi đường bên kia.

Mi như núi xa, sóng mắt như nước, mặt mày dưới đêm trăng vô cùng tốt đẹp, dù là ai, tâm cũng sẽ say.

Phiến hoa tử đằng trên tường viện đương độ nở rộ, cho dù là ban đêm tháng năm, vẫn nở nồng nhiệt như vậy. Chen chúc chen chúc dầy đặc trong lá cây lộ ra cánh hoa như đầu ngón tay mỹ nhân, như suối chảy, ánh sáng màu tím không ngừng chớp động, giao hòa với ánh trăng màu bạc.

Gia Mậu đứng đó, nhìn Tương Nghi đứng đối diện, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Cuối cùng nàng đã tới.

Cuối cùng? Tương Nghi nhíu mày, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra một nụ cười châm biếm: Ngươi đã từng hẹn ta lúc nào hay sao?

Chữ hẹn này vừa ra khỏi miệng, Tương Nghi chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi nóng lên, sao mình lại nói năng tùy tiện như vậy, lại tùy ý liền nói chữ kia ra? Đây không phải chữ mà một nữ nhi gia có tri thức hiểu lễ nghĩa nên nói.

Trong lòng ta đã nghĩ không biết bao nhiêu lần muốn gọi nàng ra. Giọng của Gia Mậu hơi phát run, có vài phần kích động: Ta nằm mơ cũng muốn đến gọi nàng đến một nơi, chỉ hai người chúng ta, trò chuyện thật tốt.

Hắn ngắm Tương Nghi trước mắt, có chút không khống chế được tâm trạng của mình, từ biệt năm năm có thừa, bao nhiêu lần hắn thấy nàng trong mơ. Hắn không dám lỗ mãng như lúc còn thơ, chỉ mong mình có thể mạnh mẽ để bảo vệ nàng, như vậy mình mới có thể không để cho nàng lại bị tổn thương.

Gặp nhau người từ đầu đến cuối là tương ngộ, bọn họ gặp nhau một lần nữa, lần này là ở kinh thành, ở trong phủ ông ngoại, không có bà nội và mẹ quản chế, bà ngoại đối với hắn ôn hòa rộng lượng, việc này làm cho tim của hắn từ từ tránh thoát những ràng buộc đó, từ từ đưa tay ra, muốn đến gần nàng mà hắn một mực hướng tới.

Những năm gần đây Tương Nghi đã trưởng thành, nàng thành một nữ tử hoàn toàn khác biệt, giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa, từ trong đá được tạo hình ra, rạng ngời rực rỡ, làm người không dám nhìn thẳng.

Nàng kiếp trước yếu ớt, làm người thương yêu, mà nàng kiếp này, kiên cường như vậy, làm cho người thấy phải ghé mắt, không dám nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của nàng. Gia Mậu say mê nhìn Tương Nghi, chỉ cảm thấy lòng của mình phảng phất thành cánh buồm trên thuyền, bị một cổ gió xuân thổi lất phất, toàn thân đắm chìm trong dòng nước ấm dịu dàng kia, lung lay kéo kéo, theo sóng mà đi.

Nghe Gia Mậu nói như thế, đột nhiên Tương Nghi có vài phần e lệ, nàng hơi ngượng ngùng quay đầu đi, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói: Gia Mậu, hôm nay ngươi uống rượu hả? Sao lại nói nhiều lời say như vậy, hồ đồ như vậy, nếu bị người ta nghe thấy, còn không biết sẽ ra sao.

Ta không nói lời say. Gia Mậu bước lên trước một bước, đứng trước mặt Tương Nghi, một đôi mắt sáng quắc có thần nhìn nàng: Nàng còn nhớ hay không? Năm năm trước, ta đi Hoa Dương tìm nàng, lại bị nàng vài ba lời đuổi ra ngoài.

Ta nào có đuổi ngươi? Tương Nghi hồi tưởng chuyện kia, cũng hơi ngượng ngùng: Ta chỉ nói ngươi sau này đừng tới Hoa Dương như vậy, tránh cho mẹ của ngươi biết sẽ lo lắng, nhưng ngươi chạy thật là nhanh, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Sau đó ta suy nghĩ minh bạch, là ta làm không đúng, nhưng sao hôm đó nàng cũng không gọi ta một tiếng, khi đó trong nội tâm của ta có bao nhiêu khó chịu, nàng biết không? Gia Mậu sâu kín thở dài một cái, ánh trăng kia từ từ hiện lên trong đáy mắt hắn, thẫn thờ mà mê muội: Khi đó ta một mực nghĩ, tại sao nàng không thích ta đi thăm nàng, chẳng lẽ là ta làm người ta không thích? Nhưng về sau, ta mới hiểu được, hóa ra đúng là ta làm sai.

Tương Nghi cúi đầu xuống, nhìn trâm hoa bên chân ngọc, cánh hoa trắng tinh kia chập chờn, phất qua làn váy của nàng, kèm theo tiếng tất tất tốt tốt nhu hòa, trong bầu trời đêm truyền đến hương thơm sâu kín thoang thoảng. Nàng nghĩ lại tới hôm đó ở Hoa Dương, khắp nơi đều là tuyết, gió rét thấu xương, thiếu niên kia lòng tràn đầy vui mừng, khao khát trong mắt từ từ biến mất, giống như pháo hoa đêm ba mươi,

/322