Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 322 - Chương 32

/322


Lúc Liên Kiều hồi cung, Ca Lạp Nhĩ đã hạ triều, đang đứng trong sân nhìn quanh.

Liên Kiều, nàng đã đi đâu? Ta không phải nói nàng đừng đi đi lại lại khắp nơi sao? Ca Lạp Nhĩ đưa tay sờ sờ bụng của nàng: Con của chúng ta ở trong bụng, nàng phải cẩn thận chút ít.

Lúc này mới không đến ba tháng, căng thẳng như vậy, nếu là đến bảy tám tháng, ngươi sẽ không ngay cả cửa phòng cũng không cho ta ra ? Liên Kiều không hài lòng liếc Ca Lạp Nhĩ, một tay kéo lấy hắn sang một bên: Hôm nay ta gặp cố nhân ở đầu đường.

Sau khi đến Bắc Địch, vì có thể giúp Ca Lạp Nhĩ xử lý chính vụ tốt hơn, mỗi ngày Liên Kiều hóa trang thành dân phụ, được hảo thủ tới cùng từ Đại Chu đi dạo phố phường thịnh kinh, lắng nghe các loại ý kiến của nhân dân tầng thấp nhất. Biện pháp này rất tốt, từ các loại tán gẫu phố lớn ngõ nhỏ, Liên Kiều giúp Ca Lạp Nhĩ bắt được không ít sâu mọt, còn trừng trị con nhà giàu, bầu không khí thịnh kinh tốt hơn trước nhiều.

Hôm nay sớm tinh mơ đã ra cung, lại không nghĩ rằng gặp Lạc Tương Ngọc, Liên Kiều thấy nàng, tức giận đến khóe miệng cũng lệch, nữ nhân này lòng dạ rắn rết, bọn họ hộ tống Ca Lạp Nhĩ về Bắc Địch, bởi vì nàng ta mật báo mà bị người truy sát, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, mình sẽ không tha cho nàng!

Lạc Tương Ngọc bị dẫn lên, nàng quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ.

Liên Kiều giận quát to một tiếng: Lạc Tương Ngọc, lần này cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, ngươi chuẩn bị chết thế nào? Nói một câu, ta xem trên phần ngươi là muội muội cùng cha khác mẹ của Văn Chiêu quận chúa, còn có thể đồng ý với ngươi việc này.

Liên Kiều... Không, không, không, vương hậu nương nương! Lạc Tương Ngọc lên tiếng khóc òa: Là ta không đúng, ta không nên mật báo cho Hột Hột Kỳ Nhi, khi đó ta không nghĩ thông, một lòng chỉ muốn báo thù trưởng tỷ kia, hiện tại nhớ tới thật là hổ thẹn, vương hậu nương nương muốn trừng phạt ta, nhưng ta muốn giữ lại lưu lại một cái mạng bỉ ổi của mình, bởi vì đại ân trưởng tỷ đối với ta còn chưa báo đáp, trong nội tâm thực hổ thẹn.

Ngươi phải báo ân? Liên Kiều nhếch miệng: Quỷ cũng sẽ không tin tưởng!

Vương hậu nương nương, ta bị Hột Hột Kỳ Nhi kia bắt đi, nhận hết ngược đãi, trong một năm nay, ta không ngừng nghĩ lại, mới phát hiện trước kia ta thật sự mười phần sai, vương hậu nương nương nói muốn ta chết, xác thực ta đáng chết, chết chưa hết tội, nhưng trong lòng ta còn nhớ đệ đệ của ta, nhiều năm rời xa nơi chôn rau cắt rốn như vậy, còn chưa từng thấy qua hắn một lần, cũng không biết hắn giờ thế nào, mặt khác, ta xin lỗi trưởng tỷ, ta cần chính miệng xin lỗi nàng, lúc này trong lòng mới có thể an ổn chút ít. Lạc Tương Ngọc cung kính dập đầu vài cái đầu: Còn mong vương hậu nương nương thương cảm.

Đây là muốn nháo cái gì? Liên Kiều trừng mắt nhìn Lạc Tương Ngọc, không biết rõ lời nàng ta nói là thực hay hư, bán tín bán nghi.

Vương hậu nương nương, hôm nay ngươi phạt ta vài chục hèo, tạm thời ra cơn tức trong lòng ngươi rồi nói sau. Lạc Tương Ngọc nói vô cùng thành khẩn: Ta muốn viết hai phong thư, một phong cho trưởng tỷ, một phong cho đệ đệ ta, ta... Nói đến chỗ này, nước mắt Lạc Tương Ngọc không ngừng rơi xuống, nghĩ tới chua xót những năm này của mình, không khỏi lên tiếng khóc lớn lên: Cho dù là phải chết, ta cũng muốn gặp bọn họ rồi mới chết, vương hậu nương nương, còn xin ân chuẩn!

Ca Lạp Nhĩ thấy bộ dáng Lạc Tương Ngọc khóc lóc nức nở, nhíu mày: Mau dẫn nàng hạ đi, chớ quấy nhiễu vương hậu nương nương nghỉ ngơi.

Trong bụng Liên Kiều còn có con của bọn họ nữa, nghe tiếng khóc này, không biết rõ bé ở bên trong có thể an ổn hay không.

Lạc Tương Ngọc bị kéo xuống nhốt lại, Ca Lạp Nhĩ cầm tay Liên Kiều nói: Liên Kiều, nếu không thì viết phong thư cho Văn Chiêu quận chúa hỏi ý của nàng một chút trước? Dù sao nữ nhân này là muội muội của nàng, chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của Lạc gia.

Liên Kiều gật đầu nhẹ: Ta cũng là nghĩ như vậy, dù sao cũng là chuyện nhà của Văn Chiêu quận chúa. Chỉ là Hột Hột Kỳ Nhi kia lại không thể bỏ qua, hắn thế nhưng mật báo với Bắc Địch, mưu đồ bí mật muốn bắt lấy chúng ta!

Ca Lạp Nhĩ cười cười: Khi đó hắn là thám tử Bắc Địch, tự nhiên phải báo tin, chỉ là hắn cưỡng chế bắt dân nữ cầm tù còn cướp của, chuyện này cũng không thể tha thứ, ta phạt hắn đi bắc hải chịu tội vài năm là được.

Liên Kiều gật đầu nhẹ: Như vậy vô cùng tốt, cứ như vậy đi.

Lập tức Liên Kiều viết thư cho Tương Nghi, báo về tung tích Lạc Tương Ngọc, ở trong thư Liên Kiều thêm vài câu: Lạc Tương Ngọc thế nhưng nói muốn báo đáp ân tình của muội, tỷ nghe lời này vô cùng buồn cười, chỉ là nhìn bộ dáng kia của nàng, phảng phất thật là có hối cải tâm, cũng làm cho ta có chút ít mê hoặc, xử trí như thế nào, còn thỉnh văn chiêu quận chúa chỉ thị. [rin: lúc này Liên Kiều đã là vương hậu, với lại tình cảm với Tương Nghi cũng sâu nặng, gọi ‘ngài’ hay ‘cô nương’ thì có vẻ xa lạ, nên mình đổi thành ‘tỷ - muội’. Cho Liên Kiều làm tỷ.]

Lúc thư đưa đến Dương phủ, Tương Nghi mang thai hơn tám tháng, đúng là lúc tâm tính thiện lương nhất, không đành lòng chứng kiến đánh đánh giết giết, nàng cầm thư cùng đọc với Gia Mậu, hai người thương lượng, cảm thấy nên cho Lạc Tương Ngọc một con đường sống: Được biết ngươi cũng có bầu, không nên khai sát giới, nên vì hài nhi trong bụng mình tích đức, không bằng cho qua nàng, cũng cho nàng chút bạc, cho nàng về Nghiễm Lăng đi, ta chỗ này cũng không cần nàng báo ân, nàng có thể không tới quấy rầy ta, đã là báo ân lớn nhất.

Lạc Tương Ngọc là kẻ không an phận , còn không biết về sau nàng sẽ làm ra chuyện gì, Tương Nghi đối với Lạc Tương Ngọc, lòng còn sợ hãi, không chịu lại đơn giản tin tưởng nàng ta.

Chờ hồi âm đến hoàng cung Bắc Địch, đã là tháng ba, đúng là lúc xuân về hoa nở. Liên Kiều cho người bắt Lạc Tương Ngọc lại, ném thư của Tương Nghi cho Lạc Tương Ngọc xem: Tâm tính Văn Chiêu quận chúa thiện lương, bỏ qua cho ngươi, ta tôn trọng ý của nàng, cũng buông tha ngươi.

Nhưng dù sao Liên Kiều cũng cảm thấy tức giận bất bình, đánh Lạc Tương Ngọc ba mươi hèo: Chờ ngươi có thể hành động, thì thả ngươi về Đại Chu.

Lạc Tương Ngọc thiên ân vạn tạ, cắn răng chịu ba mươi hèo kia, bị người ta mang nhốt về phòng nhỏ, lấy thư của Tương Nghi ra xem, đột nhiên cảm thấy thật là hổ thẹn. Mình đối với nàng như vậy, nhưng thật không ngờ nàng lại rộng lượng tha thứ mình, nếu mình còn không biết hối cải, vậy thì thật không phải người.

Chờ có thể đi đứng hành động, Lạc Tương Ngọc cáo từ Liên Kiều, Liên Kiều cũng không có giữ nàng lại, giao cho nàng ngân phiếu ba trăm lượng bạc: Đây là tìm ra ở chỗ Hột Hột Kỳ Nhi, trên đó có con dấu của ngân hàng tư nhân Đại Chu, xem ra là bạc ngày trước Văn Chiêu quận chúa cho ngươi, ngươi cứ tiếp tục cầm lấy, ngàn vạn phải biết ơn.

Lạc Tương Ngọc rưng rưng gật đầu nhẹ: Cẩn tuân vương hậu nương nương dạy bảo.

Liên Kiều để cho thủ hạ tìm thương đội cho Lạc Tương Ngọc, phó thác Lạc Tương Ngọc cho bọn họ, để bọn họ mang nàng về Đại Chu, nghe nói là vương hậu nương nương phó thác, mọi người tự nhiên coi chừng, không dám thất lễ.

Dẫn đầu thương đội này họ Phương, hết sức trẻ tuổi, nhìn ra không hơn hai mươi tuổi, mọi người lại hết sức bội phục hắn, toàn bộ gọi hắn Phương đầu . Lạc Tương Ngọc lúc bắt đầu cũng không biết thân phận Phương công tử này, lần đầu tiên nghe được người khác gọi hắn, cho là tước hiệu của hắn, trong nội tâm không khỏi hiếu kỳ, nhìn mặt người này rõ ràng là tròn, sao qua miệng mọi người lại trở thành phương* đầu? [* ý là có góc cạnh, mặt vuông]

Đi nửa ngày, nghe mọi người lúc nào cũng gọi Phương đầu , lại cũng kìm nén không được, hói ra: Đầu của hắn rõ ràng là tròn , sao lại gọi hắn là phương đầu?

Mọi người nghe lời nói của Lạc Tương Ngọc, toàn bộ nở nụ cười, nháy mắt ra hiệu với Phương công tử kia, Lạc Tương Ngọc không giải thích được, thì thấy Phương công tử kia đã đi tới, khẽ mỉm cười với nàng: Ta họ Phương, bởi vì là đầu lĩnh thương đội này, vì vậy tất cả mọi người gọi ta là Phương đầu.

A? Mặt Lạc Tương Ngọc đột nhiên đỏ lên, không nghĩ tới danh tự này dĩ nhiên có lý do như vậy. Nàng tò mò đánh giá Phương công tử một cái, thì thấy hắn có mày kiếm mắt sáng, sắc mặt mặc dù ngăm đen, không trắng, nhưng nhìn thần thái sáng láng, trong lòng trong khoảnh khắc có ý kính nể, tuổi còn trẻ như vậy, có thể làm đầu mục thương đội, thật là đáng quý.

Đầu lĩnh nhà chúng ta tên là Phương Sơn, người Đại Chu Mi Sơn, thương đội này là sản nghiệp Phương gia, lão đông gia năm kia trên đường hành thương bị sơn tặc giết đi, Phương gia chia ra, Phương đầu nhà chúng ta bị người trong nhà đuổi ra, chỉ chia hai cửa hàng, may mà đầu óc hắn linh hoạt, gọi mấy chục người chúng ta chạy Bắc Địch, chuyên làm ăn hàng hóa hai bên không khan hiếm, mới hai ba năm, cũng đã có cửa hàng ở kinh thành và thịnh kinh, hai cửa hàng nhỏ ở Mi Sơn cũng không để vào mắt, chỉ là thu tiền thuê. Ngô tẩu nấu cơm trong đội xe thấy Lạc Tương Ngọc hình như có chút ít hứng thú với Phương đầu, trong lòng cũng có chút tự hào, một năm một mười nói rõ ràng rành mạch về của cải của Phương Sơn.

Lạc Tương Ngọc nghe lại là tán thưởng không thôi, Phương Sơn này đúng là có đầu óc, lại có thể chịu được cực khổ, còn trẻ như vậy, được mọi người bội phục, tôn xưng là Phương đầu , cũng không kỳ lạ .

Lạc cô nương, ngươi muốn đi đâu? Cũng theo chúng ta đi kinh thành? Ngô tẩu nhìn Lạc Tương Ngọc ở một bên hỗ trợ nhóm lửa, trong lòng có vài phần thương tiếc, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, sao lại lưu lạc đến Bắc Địch.

Ta phải về nhà. Lạc Tương Ngọc thấp giọng nói một câu, nhét cành khô nhặt lên vào trong lòng bếp giản dị dùng tấm gạch xây thành, trong lòng có vài phần mỏi mệt: Ta là người Nghiễm Lăng.

Ơ, vậy còn cách kinh thành một đoạn. Ngô tẩu tính toán một chút: Hẳn là cần chừng hai mươi ngày mới có thể từ kinh thành về Nghiễm Lăng? Mi Sơn chúng ta đến kinh thành cũng cần chừng hai mươi ngày.

Lạc Tương Ngọc gật đầu nhẹ: Mi Sơn và Nghiễm Lăng, không qua ba bốn ngày có thể đến, cũng không tính xa.

Từ thịnh kinh Bắc Địch đến kinh thành Đại Chu, nếu là ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường, chỉ cần một tháng, nhưng thương đội mang theo nhiều hàng như vậy, đi đường thong thả, ngừng ngừng ở ở, cần tới hai tháng, thật vất vả qua biên giới Bắc Địch đến Đại Chu, vẫn chỉ thấy một mảnh hoang vu như trước.

Những ngày này, quan hệ Lạc Tương Ngọc và Ngô tẩu càng ngày càng hòa hợp, Ngô tẩu chăm sóc nàng rất cẩn thận, tựa như đối với nữ nhi ruột thịt của mình. Trong lòng Lạc Tương Ngọc cảm kích không thôi, không có gì giấu Ngô tẩu, cũng không có chút nào kiêng kỵ chuyện sai trước kia mình đã làm.

Giờ con nghĩ tới hơn mười năm qua, tựa như một giấc mộng. Lạc Tương Ngọc ôm hai chân, đầu đặt ở trên đầu gối, lặng lẽ nhìn cỏ xanh trên mặt đất: “Con cũng không biết những trong năm kia vì sao con lại không biết điều như thế, không chỉ không có lòng khoan dung, ngay cả cảm ơn cũng không hiểu được.

Ngô tẩu sờ sờ tóc nàng, nhẹ giọng khuyên giải: Ai không có lúc hồ đồ không hiểu chuyện? Con cũng chịu không ít khổ, lạc đường biết quay lại cũng vẫn còn chưa muộn.

Lạc Tương Ngọc rưng rưng gật đầu nhẹ: Sau này con nhất định phải học làm người một lần nữa, làm một người giống trưởng tỷ con vậy, khoan dung rộng lượng, không so đo.

Sao lại không phải như vậy? Ngô tẩu cười cười: Người thì nên như thế, nếu con người rộng lượng đại độ, tâm cũng sẽ rộng, ngày cũng sẽ càng ngày càng tốt,

người cũng khó mà già đi. Lạc cô nương, ta thấy con giờ dễ nhìn hơn ban đầu nhiều, hẳn là do tâm địa hướng thiện, chỉ cần con thành tâm hối cải, tự nhiên có ngày tốt lành chờ con.

Bà ngẩng đầu lên, nhìn ra xa xa, Phương công tử cầm trong tay một cây sáo, đang sâu kín thổi, mấy ngày nay Phương công tử thời gian nhìn Lạc cô nương càng ngày càng nhiều, không chừng có lẽ hai người sẽ trở thành một đôi.

Tuổi trẻ thật tốt, Ngô tẩu cảm thán một tiếng, nhìn Lạc Tương Ngọc bên cạnh, lúc mới đến thương đội, mặt mũi tiều tụy, mới bao nhiêu ngày, khuôn mặt dần dần thoải mái lên, da thịt cẩu thả kia trở nên non mịn, nàng không còn là nữ tử dày gió dạn sương của Bắc Địch, lại thành giai nhân mặt mày tỉ mỉ của Đại Chu kia.

Trăng lạnh như nước, thượng đội dựng lều, bên ngoài lều có người không ngừng đi đi lại lại, cảnh giác canh chừng bốn phía.

Đột nhiên, nghe trận trận tiếng vó ngựa, người trực đêm kinh sợ đứng lên, vội vàng lớn tiếng thét to: Có người cướp hàng !

Người trong giấc mộng bị bừng tỉnh, vén lều lên cầm đại đao đi ra, thấy bóng đen đã đến bên ngoài doanh địa.

Phương công tử lạnh lùng cười một tiếng, trong tay cầm trường kiếm phi thân về phía trước: Bằng hữu trên đường, chẳng lẽ chưa từng nghe qua danh tiếng Phương Sơn ta? Còn không mau mau rời khỏi, hàng của Phương Sơn ta các ngươi có thể động sao ?

Đạo phỉ cầm đầu ha ha cười một tiếng: Ta mặc kệ ngươi là Phương Sơn hay là Viên Sơn, chỉ cần có hàng chúng ta sẽ cướp! Các huynh đệ, mau lên! Thương đội này béo bở, bên trong còn có nữ nhân!

Mười mấy tên đạo phỉ phía sau hắn cuồng nở nụ cười: Tự nhiên là muốn đi theo đại ca ăn ngon uống sướng!

Lạc Tương Ngọc kinh hãi từ sau lều lộ ra nửa cái đầu, trước mắt là một hồi huyết chiến, ánh trăng chiếu lên binh khí phát ra ánh sang lạnh lẽo, một đám người ra sức chém giết, bóng đao ánh kiếm làm cho nàng căn bản phân không rõ địch ta.

Ngô tẩu mang theo một cây gậy đi đi qua bên người Lạc Tương Ngọc, Lạc Tương Ngọc hô một tiếng: Ngô tẩu, đừng đi mà!

Lạc cô nương, con ngây ngốc ở trong lều trại đi! Ngô tẩu khoát tay áo với nàng: Ta không đi sao được, đạo phỉ giết đốt đánh cướp không chuyện ác nào không làm, thương đội không có, ta còn có thể sống sót sao? Ta giúp Phương đầu cũng là giúp bản thân mình.

Lạc Tương Ngọc kinh ngạc ngồi ở chỗ kia, lời nói của Ngô tẩu đột nhiên làm cho nàng có dũng khí, nếu mình không đi hỗ trợ, đám đạo phỉ kia cướp sạch thương đội, mình cũng không có kết cục tốt, có lẽ sẽ bị bọn họ cướp đến sơn trại, cả đời cũng đừng nghĩ thấy quang cảnh ngoài núi.

Nàng mạnh mẽ đứng lên, con mắt tìm tòi bốn phía trong lều trại, cuối cùng tìm được rồi một cây trường côn, cầm lên tay, có hơi nặng, may mắn nàng làm việc nặng một năm trong viện của Hột Hột Kỳ Nhi, gậy gộc này cầm vào tay coi như là tiện tay. Lạc Tương Ngọc kéo gậy gộc ra bên ngoài, nàng hé mắt, cuối cùng cũng thích ứng màn đêm bên ngoài.

Đi tìm Ngô tẩu trước, Lạc Tương Ngọc nhìn nhìn xung quanh, thì thấy có một người đang đánh nhau với Ngô tẩu, Ngô tẩu nhìn kia dung mạo xấu xí, thật không nghĩ đến vẫn có thể chống đỡ một đoạn, cây gậy trong tay khua lên, vù vù rung động, tên côn đồ kia bị bức phải lui hai bước, thế nhưng không có biện pháp ra tay.

Lạc Tương Ngọc xông lên phía trước, giơ gậy lên đập vào đầu người nọ, gậy gộc hơi nặng, nàng lại là lần đầu tiên dùng gậy đánh người, trong lòng có chút khẩn trương, đánh trật vài phần, gậy gộc rơi thẳng trên bờ vai người đó, chỉ là lại đánh đại đao trong tay hắn rơi trên mặt đất.

Ngô tẩu nhìn thấy thời cơ, bổ một gậy, ở giữa đầu người kia, thân thể đạo phỉ đi bổ nhào về phía trước, ngã trên mặt đất.

Lạc Tương Ngọc kinh hãi mở to hai mắt nhìn đạo phỉ kia, quả thực không thể tin được, mình và Ngô tẩu thế nhưng hợp lực đánh ngã một người. Ngô tẩu đi qua vỗ vỗ bả vai của nàng: Yên tâm, hắn không chết, chỉ là bị đánh ngất xỉu, ta chỉ có thể cậy mạnh, không biết võ công, nếu là Phương đầu đến đánh một gậy, hắn nhất định sống không được.

A, nha. Lạc Tương Ngọc từ chưa tỉnh hồn tỉnh ngộ lại, thấy mắt Ngô tẩu ân cần, có chút thẹn thùng: Con lần đầu tiên đánh người, trong lòng sợ hãi.

Không có việc gì không có việc gì, đánh nhiều mấy lần thì tốt rồi. Ngô tẩu cười chỉ chỉ phía trước: Đi, cùng đi qua.

Lạc Tương Ngọc bắt đầu không lại e ngại đánh nhau, nàng sít sao đi theo Ngô tẩu, hai người chuyên chọn đạo phỉ lạc đàn thu thập, cũng linh tinh gõ hôn mê nhiều người. Phương công tử bên kia mang theo thương đội chống đỡ đạo phỉ, nhìn qua cũng không cố hết sức, võ công Phương công tử không tệ, một thanh trường kiếm kéo ra vô số kiếm hoa, người xem hoa cả mắt, mấy tên đạo phỉ đều không đến gần được. Lạc Tương Ngọc cầm trường côn đứng nơi đó, đôi mắt liếc Phương công tử, trong nội tâm không khỏi hiện lên vài phần kính nể và ái mộ.

Thiếu niên hai mươi mấy tuổi, dĩ nhiên có thân thủ như thế, còn có thể mang nhiều người như vậy hành thương, càng khó được là tất cả mọi người tin phục hắn, mặc kệ lớn tuổi hơn hay là tuổi còn bé, đều tôn kính gọi hắn một tiếng Phương đầu.

Người với người chênh lệch thật là lớn, Lạc Tương Ngọc nghĩ đến mình hồ đồ sống đến mười sáu tuổi, hoàn toàn không có chỗ thành công, còn bị người ta xem thường các loại, ở trong lòng người khác, mình nhất định là một khối bùn nhão không trát được tường. Nàng hơi hổ thẹn, khi nào thì mình mới có thể trở nên hữu dụng, không bị người ta khinh bỉ, có thể chịu người tôn kính.

Ngô tẩu, coi chừng! Ánh mắt Lạc Tương Ngọc quay trở lại, đã nhìn thấy bên cạnh Ngô tẩu đột nhiên nhiều ra một tên đạo phỉ, cầm dao bổ tới sau lưng Ngô tẩu.

Trong lòng nàng quýnh lên, nâng gậy chạy tới, dùng sức đánh lên sau lưng đạo phỉ kia, người nọ nghe sau lưng có tiếng bước chân và kêu to, vội vàng quay người lại, gậy của Lạc Tương Ngọc rơi vào khoảng không. Nàng chạy đến phía sau Ngô tẩu, dùng thân thể bảo vệ bà: Ngô tẩu, phía sau có kẻ tặc.

Ngô tẩu còn chưa kịp quay đầu, kẻ xấu kia đã cầm dao đâm Lạc Tương Ngọc: Phụ nhân không muốn sống, lại dám đánh lão tử!

Lạc Tương Ngọc vội vàng đẩy Ngô tẩu qua một bên, nhưng mà chưa kịp, dao nhỏ mang theo tiếng gió, tựa hồ sẽ phải chém tới trên vai nàng. Nàng nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy Ngô tẩu, mình nhất định là trốn không thoát, nhất định phải bảo vệ Ngô tẩu an toàn, cả đời này nàng làm hết chuyện xấu, cho nàng làm một chuyện tốt lại đi chết.

Nhắm mắt lại đứng được một lúc, nghe Ngô tẩu thấp giọng nói: Lạc cô nương, buông tay.

Lạc Tương Ngọc hơi kinh ngạc, không phải mình đã chết sao, sao còn có thể nghe Ngô tẩu nói chuyện? Nàng mở mắt, trước mặt như cũ là vùng núi mây mù đen nhánh, ánh trăng màu trắng bạc.

Ngô tẩu vặn vẹo uốn éo người, thoát thân khỏi kiềm chế của Lạc Tương Ngọc: Phương đầu, Lạc cô nương, đa tạ các ngươi.

Lạc Tương Ngọc nghe được hai chữ Phương đầu , bị dọa nhảy dựng, xoay người sang chỗ khác, thì thấy thiếu niên kia đang đứng ở trước mặt, trong cặp mắt tất cả đều là ân cần. Nàng đột nhiên hơi thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn Phương công tử kia, Ngô tẩu cầm tay nàng đi qua một bên: Lạc cô nương, chúng ta đi nghỉ ngơi một hồi, thoạt nhìn không cần chúng ta hỗ trợ, trận ác này sắp xong rồi.

Lạc Tương Ngọc chỉ cảm thấy trong đầu mình choáng váng, lúc nãy một hồi kia, trong thoáng chốc qua thật dài, dài khiến nàng cho rằng cơ hồ giống như là cả đời, tư duy nàng chỉ dừng lại trong lúc đánh nhau kia, trong mơ mơ màng màng, nàng cầm gậy đi đánh người khác, người khác cầm dao nhỏ tới giết nàng, chính là như vậy, ngươi tới ta đi, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.

Ngô tẩu kéo Lạc Tương Ngọc ngồi xuống, hai người dựa vào cột lều nhìn bên kia đánh nhau, Lạc Tương Ngọc phát hiện Ác chiến sắp xong rồi như Ngô tẩu nói tựa hồ hơi không nhất trí, kia bên cạnh vẫn có một đám người cầm dao kiếm chém giết, tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy chui vào lỗ tai của nàng.

Đạo phỉ cầm đầu đã bị đánh ngất xỉu. Ngô tẩu chỉ chỉ trỏ trỏ: Còn dư lại đều là lính tôm tướng cua, không đủ trở thành hoạn.

Quả nhiên, không đến thời gian một chén trà, những người kia đều bị bắt lại, Phương công tử mệnh lệnh cởi toàn bộ xiêm y của bọn họ, dùng sợi dây thừng trói lại, tựa như một chuỗi châu chấu.

Lạc Tương Ngọc nghe nói cởi áo, có hơi thẹn thùng, vội vàng chui vào trong lều trại tránh né, Ngô tẩu ha ha cười một tiếng, đi theo bước nhanh đi vào: Dù sao vẫn là tiểu cô nương, mặt non.

Ngô tẩu... Lạc Tương Ngọc nhìn Ngô tẩu một cái, chỉ cảm thấy mặt nóng rần lên, nàng kỳ thật không phải tiểu cô nương, bị bán vào Vạn hoa lầu, xem quen những tỷ muội kia trêu chọc ân khách, mình cũng bị Hột Hột Kỳ Nhi chiếm đoạt một năm, trong lúc đó lại có sương sớm tình duyên với Cáp Nhĩ Đốn, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút ít thẹn thùng như cũ, không dám nhìn tới nam tử không có mặc quần áo.

Không có việc gì không có việc gì, ta sẽ không nói gì. Ngô tẩu ngồi xuống, nhìn Lạc Tương Ngọc một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng: Ta còn phải đa tạ con ra bảo vệ ta, nếu không thì không chừng dao nhỏ kia đã rơi vào trên đầu ta.

Lạc Tương Ngọc hồi tưởng lại một khắc ấy, có mất hồn trong phút chốc, hiện tại muốn nàng đi làm, có khả năng không có dũng khí, khi đó thấy tên đạo phỉ kia cầm đao đi chém Ngô tẩu, có căng thẳng không nói ra được, dĩ nhiên cũng dám nhào tới.

Lều vén lên, Phương công tử xuất hiện ở cửa, hắng giọng hỏi: Ngô tẩu, Lạc cô nương, các ngươi không có sao chứ?

Không có việc gì không có việc gì, có thể có chuyện gì! Ngô tẩu đứng dậy, đi tới cửa nhìn Phương công tử một cái, ý tứ sâu xa cười cười: Lạc cô nương bị sợ hãi kia, ta bồi nàng trò chuyện rồi nghỉ ngơi.

Phương công tử thăm dò nhìn nhìn bên trong, Lạc Tương Ngọc ngồi ở chỗ kia, một ngọn đèn nho nhỏ chiếu lên gương mặt trơn bóng dịu dàng của nàng.

Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi sớm. Phương công tử nở nụ cười, xoay người tránh ra.

Ngô tẩu đi trở về, ngồi xuống kề bên Lạc Tương Ngọc: Lạc cô nương, ta thấy Phương đầu có vài phần thích ngươi nha.

Lạc Tương Ngọc đưa tay ôm lấy mặt, một chút nóng rực xuyên qua lòng bàn tay. Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, có chút ít mất mác: Ai, con không xứng với hắn đâu.

Mình đã không phải hoàn bích, sao còn có mặt mũi gả cho một người oai hùng anh phát tuổi trẻ như vậy? Đột nhiên Lạc Tương Ngọc thấy thật phiền muộn, thực hận không thể nhảy vào trong thanh tuyền tẩy rửa thân thể của mình thật tốt, tẩy trừ sạch sẽ nhưng vết nhơ trên người.

Tối hôm đó, nàng mất ngủ, trước mắt tất cả đều là tuấn mi tinh mục của Phương Sơn.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, bên ngoài đã sáng choang, xoay người nhìn thoáng qua, trong tấm chăn của Ngô tẩu đã không có người, đưa tay dò xét, một mảnh âm ấm. Lạc Tương Ngọc vội vàng bò dậy, lưu loát mặc xiêm y, chạy vội ra ngoài. Bên bếp lò có khói trắng lượn lờ, Ngô tẩu đã bắt đầu nhóm lửa.

Lạc Tương Ngọc chạy đến bên cạnh đống lửa, mau chóng giúp một tay nhóm lửa, Ngô tẩu nhìn nàng một cái, cười nói: Không ngủ thêm một chút sao? Tối hôm qua làm ầm ĩ như vậy, còn tưởng rằng con phải một hồi nữa mới có thể tỉnh.

Trong những ngày qua, cũng đã thành thói quen. Lạc Tương Ngọc vừa nhóm lửa, vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía: Ồ, những đạo phỉ tối hôm qua đâu? Sao đã không thấy tăm hơi.

Người của Phương đầu mang bọn họ đi huyện nha phía trước, nhóm cường đạo này không phải đi ra đánh cướp lần một lần hai, đưa đến quan phủ tương đối tốt, đỡ cho về sau gieo họa dân chúng nơi này và thương gia qua đường. Ngô tẩu dùng cái muôi khuấy canh, trong canh nổi lơ lửng rau quả màu xanh và hoa quả khô màu vàng, thoạt nhìn buổi sáng lại là bánh bao và canh rau.

Phương Sơn vốn là phú gia công tử, nhưng hắn lại chịu khổ nhọc như vậy, tự mình mang theo thương đội chạy hàng, thật sự là lang quân tốt khó được, đôi mắt Lạc Tương Ngọc nhìn thẳng một mảnh lá rau nổi lơ lửng, trong lòng khẽ thở dài, nếu mình còn là nữ nhi thuần khiết, chắc chắn cũng sẽ có chút ý với hắn, nhưng bây giờ, mình làm thế nào cũng không thể lừa gạt mình.

Thương đội từ từ đi về phía trước, một đường quanh co khúc khuỷu, cuối cùng đến kinh thành.

Lạc Tương Ngọc đi theo thương đội Phương Sơn đến cửa hàng kia, ở chu tước phường, khu vực phồn thịnh, có ba cửa hàng một chỗ, giữ độc quyền về trân phẩm Bắc Địch Tây Vực. Bọn tiểu nhị thấy thương về, vội vàng ra đón khuân đồ vào kho hàng, lúc này Phương Sơn nhàn rỗi, đứng ở cửa nhìn bọn tiểu nhị hạ hàng.

Lạc Tương Ngọc nổi lên dũng khí đi qua, thi lễ một cái với Phương Sơn: Phương đầu, đa tạ ngươi một đường chăm sóc, ta phải về Nghiễm Lăng, mong ngươi...

Lời còn chưa nói hết, đã bị Phương Sơn cắt đứt: Lạc cô nương, nàng chờ, ta cho hàng hóa vào khố, sẽ đưa nàng về Nghiễm Lăng.

Lạc Tương Ngọc hơi ngạc nhiên nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Phương Sơn một cái, thấy hai mắt hắn sáng quắc nhìn mình, không khỏi trong lòng có vài phần hoảng loạn: Không cần, Phương đầu, ta tự thuê chiếc thuyền trở về là được.

Trong ánh mắt Phương Sơn có một loại thần sắc sáng quắc không nói ra được, nóng đến mức nàng cảm thấy đau lòng, Lạc Tương Ngọc ôm gói đồ nhỏ của mình, xoay người rời khỏi, một khắc cũng không muốn dừng lại.

Nàng không thể lại tiếp tục ở chung bên cạnh Phương Sơn, dọc theo con đường này, nàng có thể cảm thấy số lần Phương Sơn nhìn nàng càng ngày càng nhiều, thường xuyên tìm cơ hội đến nói chuyện cùng nàng. Nàng không phải người ngu, nàng biết rõ đây là biểu hiện tình yêu đầu tiên thiếu niên lang, nhưng nàng không thể tùy ý Phương Sơn cho sợi tơ tình này tiếp tục phát triển - - nàng không xứng với hắn.

Lạc cô nương, lạc cô nương! Thấy Lạc Tương Ngọc chạy trốn về phía trước thật nhanh, Phương Sơn ngây ngẩn cả người, sao Tương Ngọc nghe hắn nói mình muốn đưa nàng về Nghiễm Lăng, thì kinh hoảng như vậy? Ngô tẩu ở một bên lắc đầu thở dài: Phương đầu, nếu ngươi muốn kết hôn cưới Lạc cô nương làm vợ, vậy thì đuổi theo, không muốn cưới, vậy quên đi, cho nàng một mình trở về thôi.

Phương Sơn ngơ ngác đứng một hồi, đột nhiên căng chân chạy như điên đuổi theo.

Tiểu nhị vận hàng hơi không giải thích được: Phương đầu đi đâu vậy?

Ngô tẩu cười hắc hắc: Mau chuyển đồ đạc của ngươi, qua ít ngày nữa, Phương Ký chúng ta sẽ phải có hỉ sự rồi.

Lạc Tương Ngọc vội vội vàng vàng đi về phía trước, nàng không biết đường của kinh thành, đi ra chu tước phố cũng không biết nên đi bên nào.


/322