Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 323 - Ngoại Truyện 3

/322


Vừa mới vừa mở mắt, ta đã nghe thấy có người căng thẳng nói bên tai: Di nương không được rồi, mau mời đại phu nhân bên ngoài.

Từ di nương này, giờ phút này đối với ta mà nói thật là xa lạ , ta căn bản không biết, nàng là mẹ của ta.

Đôi mắt của ta nửa mở nửa khép, chỉ thấy một khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, trên gương mặt đó tất cả đều là nếp nhăn, nếp uốn cơ hồ có thể kẹp chết con muỗi bay ngang qua. Tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, bà đưa tay ôm ta, dùng khăn nhúng nước nóng lau thân thể ta một lần, dùng một tấm vải bao ta lại thật nhanh.

Tay chân của ta bị giữ lại, vô cùng không được tự nhiên, không ngừng giãy giụa, một trận tiếng khóc vang dội lao ra từ trong miệng ta, lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nói: Ơ, tiếng khóc này thực vang dội, thoạt nhìn là đứa bé có sức lực.

Lão bà tử đưa ta vào trong tay một vị phụ nhân, ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, mắt sao treo ngược, sống mũi cao, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nhân. Phụ nhân kia nhìn chằm chằm ta một hồi, trên mặt không có nụ cười, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ta, nhìn đến mức ta có chút nghi hoặc, không biết có phải là trên mặt mình có một khối bớt đen hay không.

Trong phòng có tiếng khóc lớn, ta cố gắng quay đầu, muốn xem xem đến tột cùng là ai khóc ở bên trong, phụ nhân ôm ta tựa như biết rõ tâm tư của ta, đi hai bước, đến bên cạnh một giường lớn, ta cố gắng mở to hai mắt, thì thấy một chàng trai trẻ tuổi ngồi bên giường, đầu rũ xuống , bả vai chùng xuống, trên giường là một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dáng kia, tựa như mệt mỏi đến mắt cũng mở không ra vậy.

Tương Nghi, Tương Nghi... Tiếng khóc thút thít bi thương xen lẫn nhiều tiếng kêu gọi, khiến ta không hiểu sao lại đau lòng, ta đoán bọn họ là cha mẹ của ta, nếu không ta sẽ không có cảm giác khổ sở này.

Phụ nhân ôm ta đặt ta đến bên cạnh cô gái kia: Lạc di nương, mở mắt ra nhìn con của ngươi đi.

Quả nhiên nàng là mẹ của ta, ta cố gắng mở to hai mắt nhìn cô gái kia, muốn xem xem bộ dáng nàng mở mắt ra, nhưng hết thảy đều là phí công, ánh mắt của nàng không mở, ta chỉ có thể thấy khuôn mặt nàng nhợt nhạt như giấy, nghe tiếng khóc tê liệt của phụ thân.

Nàng đi, cũng không kịp liếc nhìn ta, nàng cứ như vậy đi .

Bởi vì nàng là di nương, cho nên trong phủ cũng không làm tang sự, chỉ mời một hòa thượng đến niệm kinh vãng sinh mấy ngày, vội vã mang ra ngoài chôn.

Nếu không phải phụ thân kiên trì, chỉ sợ là mấy ngày kinh vãng sinh cũng không có.

Mặc dù ta không thể nói chuyện, nhưng ở bên cạnh nghe rõ ràng.

Có một nữ nhân tuổi còn trẻ, tất cả mọi người gọi nàng đại Thiếu phu nhân, là vợ của cha ta, ban đầu ta liên tục nghi hoặc vì cái gì cha ta còn có vợ, qua mấy ngày này mới phải biết, hóa ra mẫu thân của ta chỉ là một di nương, không phải chính thê của phụ thân.

Gương mặt Đại Thiếu phu nhân lạnh lùng, lông mày dựng thẳng lên: Niệm kinh vãng sinh cái gì chứ, loại nữ nhân như vậy, còn xứng mời cao tăng đến siêu độ thay nàng sao?

Phụ thân chỉ là trầm mặt, không nói một lời.

Ngồi trên ghế chủ vị là đại phu nhân, cũng là mẫu thân của phụ thân, bà nội của ta, qua thật lâu mới chậm rãi mở miệng: Đi mời một người đi, Lạc di nương nói đến cùng cũng coi như là thân thích.

Đại Thiếu phu nhân hừ một tiếng: Mẹ chồng tự mình đi mời đi, cũng không thể lãng phí bạc của Duyệt Hoa Viên chúng ta.

Phụ thân đứng dậy, bước đi ra ngoài, đôi mắt của ta đuổi theo hắn, thấy trường bào màu xanh kia rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ có rèm cửa khẽ lay động, từ khe hở kia một chút hoa quế chút bay vào, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Ta biết rõ mình ở loại gia đình này nhất định chiếm không được chỗ tốt, cho dù là nóc nhà cao xà trạm trổ xa hoa cha mẹ bảo vệ chu toàn, nhưng vô cùng có khả năng không cho pháp sự tồn tại của ta. Ta hết sức sợ hãi, chỉ có thể dán thật chặt vào ngực phụ thân, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

Phụ thân đưa tay gẩy gẩy mặt của ta: Cha biết rõ con đang nhớ mẹ con, cha sẽ sắp xếp thay nàng thật tốt .

Bà nội thuận theo phụ thân, mời cao tăng đến siêu độ mẫu thân, trong sân đến một đám hòa thượng mặc tăng y, ngồi trước quan tài mẫu thân, bắt đầu nói lẩm bẩm. Phụ thân ôm ta ở một bên nghe, mắt nhìn thẳng vào quan tài, nước mắt giống như trời mưa giội ướt khuôn mặt ta.

Tiếng lẩm bẩm kia lọt vào tai, ta nghe từ từ cũng bi thương lên, một tay bắt lấy cái cằm có râu của phụ thân, cao giọng khóc lên, ta muốn mẫu thân, cho dù ta vốn không biết nàng, cho dù ta chỉ nhìn một cái khuôn mặt nhợt nhạt khi nàng lâm chung, nhưng nàng vẫn là mẹ của ta như cũ.

Một tăng nhân mặc vết áo cà sa màu đỏ đi đến trước mặt ta, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của ta, mặt mũi hiền lành nhìn ta.

Trong nháy mắt, ta hiểu ý tứ của hắn.

Hắn dùng ánh mắt không tiếng động nói cho ta biết, về sau tất nhiên có mẹ con cơ hội trùng phùng.

Ta có thể gặp lại mẫu thân của ta?

Phải.

Khi nào?

Đời này hiển nhiên không lại khả năng, mẫu thân đã chết rồi, nàng sẽ không bò ra từ trong quan tài lạnh như băng, dung giọng nói dịu dàng nhất của nàng gọi tên ta.

Ngươi hiểu, cần gì hỏi ta?

Ta không lên tiếng, chỉ yên lặng nghĩ tới việc hắn dùng ánh mắt nói cho ta, chẳng lẽ đời sau ta vẫn có thể làm con của mẫu thân như cũ, có thể cùng nàng đoàn tụ?

Vậy cha của ta thì sao? Ta thích hắn, ta muốn hắn vẫn làm cha của ta như cũ.

Tăng nhân kia không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn ta, giống như ánh trăng tĩnh mịch trên bầu trời.

Ta an tĩnh lại, hai cánh tay lấy tư thế leo lên vịn bả vai phụ thân, chìm vào giấc ngủ, trong lòng từ đó thoải mái, bất kể thế nào, ta cùng với mẫu thân sẽ có cơ hội lại gặp nhau.

Làm đàn tràng mấy ngày, quan tài mẫu thân bị chở ra ngoài, ta yên lặng nhìn một đám người mang quan tài màu đen kia đi ra bên ngoài, không có bi thương, chỉ có vui sướng nhàn nhạt, mẫu thân nhất định sẽ ở một chỗ chờ ta, ta nhất định sẽ




/322