Nửa Cõi Sơn Hà

Chương 30: Đường xa vạn dặm

/31


1. Tạo phản thành công, Khai Quốc công thần

Ngẫm nghĩ giây lát, Hỏa Thần giáo chủ sai người đi lấy năm trăm lượng bạc ra, trao cho gã La Quỷ nói :

- Ta là Vu Điền Hỏa Thần giáo, chỉ vài ngày nữa sẽ tới Trung Nguyên tìm Liễu Tồn Trung giảo nghệ. Năm trăm lượng bạc này bổn tọa tặng ngươi làm lộ phí đi đường, hy vọng dọc đường ngươi sẽ loan truyền tin tức để tất cả mọi người trên giang hồ biết rõ chuyện này.

Tên La Quỷ vội đỡ lấy số bạc mừng rỡ tạ ơn lui ra ngay.

Lão mưu sĩ có vẻ e ngại nói :

- Nếu chuyện Giáo chủ tới Trung Nguyên đồn đại ra ngoài há không bứt dây động rừng, để tên Liễu Tồn Trung kịp thời chuẩn bị.

Một mưu sĩ nói :

- Thuộc hạ chỉ e tên Liễu Tồn Trung không dám xuất đầu lộ diện, mà lẩn trốn đi mất thì uổng công toi.

Một tên mưu sĩ khác xen lời :

- Đúng vậy, đúng vậy, đạo hữu nói rất phải. Liễu Tồn Trung là cái thá gì mà dám so tài với Thánh giáo chủ chúng ta?

Hỏa Thần giáo chủ thấy bọn mưu sĩ đua nhau phát biểu ý kiến, phất tay cho mọi người im lặng, nghiêm nghị nói :

- Chư vị chưa từng gặp Liễu Tồn Trung bao giờ cho nên chưa biết rõ đối phương đấy thôi. Người này cũng xứng danh là một hán tử. Y biết rõ bổn tòa tìm phân cao hạ, tất nhiên sẽ thẳng thắn nghênh tiếp, bồn tòa khỏi phải tốn công đi tìm y.

Lão mưu sĩ hỏi :

- Thế bao giờ Giáo chủ động thân?

Hỏa Thần giáo chủ chỉ mỉm cười không đáp, đưa tay ra hiệu cho Ha Mật Kim rồi dùng truyền âm nhập mật nói mấy câu, Ha Mật Kim hân hoan gật đầu tuân lệnh.

Hãy nói thầy trò Tôn Kha Ba, thừa lúc hỗn loạn thoát ra khỏi sào huyệt La Quỷ đi được hơn một dặm.

Cát Đạt Tố liền nói :

- Sư phụ, nơi đây đã gần Thành Đô, chúng ta trở về Cái bang Tổng đàn thông báo với Vương Hữu, thực lực của Tổng đàn không phải là nhỏ, họa chăng cũng có thể báo cừu rửa hận được.

Tôn Kha Ba ha hả đáp :

- Mi đúng là tên ngốc tử, sư phụ đã dạy con phải thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ lại quên rồi hay sao? Tuy thực lực Tổng đàn không phải là yếu kém nhưng làm sao đương cự nổi lũ ma đói kia? Vả lại, chúng ta cũng chẳng nên giúp tên khốn kiếp Bàng Quân làm chi nữa.

Cát Đạt Tố ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao thế?

Tôn Kha Ba đáp :

- Còn phải hỏi nữa, chúng ta chẳng tiếc dương đầu với lũ ma đói đó vì giúp Bàng Quân lấy giang sơn. Tên nọ mới thấy tình hình bất ổn đã chuồn êm trước thì còn báo cừu cho hắn làm chi!

Cát Đạt Tố nói :

- Đệ tử đâu có muốn báo thù cho tên Bàng Quân, mà chỉ muốn lợi dụng lực lượng Cái bang để diệt trừ tên Liễu Tồn Trung mà thôi.

Tôn Kha Ba đáp :

- Chớ vội, cứ theo sư phụ ước đoán, mấy tên ma đói kia thế nào cũng thừa cơ kéo về Cái bang thanh lý cửa ngõ. Hiện tại Vương Hữu lo cho mình chưa xong, thì còn lợi dụng vào đâu được nữa?

Cát Đạt Tố hỏi :

- Nấy vậy, bây giờ thầy trò mình đi đâu?

Tôn Kha Ba đáp :

- Hai thầy trò mình trước hết hãy quay trở về Đông Doanh, nơi đó là vùng căn bản của Miêu Truyền. Như Miêu Truyền tạo phản thành công lật đổ Tống triều thầy trò chúng ta hiển nhiên trở thành khai quốc công thần, bằng như thất bại, thầy trò chúng ta lẳng lặng trở về Thanh Hải thử hỏi ai đụng tới lông chân ta cho được.

Cát Đạt Tố cúi đầu suy tính, không nói gì nữa. Hai thầy trò đi luôn một ngày đêm tới hôm sau thì tới Bàn Lụy dịch.

Nơi dây có hai con đường thông tới Lâm An, Trấn Giang. Tiểu lộ có thể đi đường tắt tới Huy Châu. Hai bên tiểu lộ này cây cối rậm rạp thập phần hoang lương.

Cát Đạt Tố theo sau lưng Tôn Kha Ba, trong lúc đang phóng đi, bỗng thấy bên đường có bóng thấp thoáng rồi mất dạng. Y liền động lòng vội kêu gọi :

- Sư phụ Sư phụ.

Tôn Kha Ba quay đầu lại hỏi :

- Gì thế?

Cát Đạt Tố giơ tay ra chỉ tiểu lộ đáp :

- Đệ tử có một vị bằng hữu ở gần đây. Đệ tử muốn tới ghé thăm y một chút, sư phụ cứ đi trước đệ tử sẽ theo sau ngay.

Tôn Kha Ba hoài nghi hỏi :

- Sao con lại có bằng hữu ở nơi đây?

Cát Đạt Tố đáp :

Mới kết giao không lâu, sư phụ cứ yên tâm. Đệ tử trở về Đông Doanh một mình cũng được.

Tôn Kha Ba do dự giây lát, mới nói :

- Thôi được con đi thăm bằng hữu xong phải quay lại ngay, chớ để mất liên lạc thì phiền phức lắm.

Cát Đạt Tố vâng vâng dạ dạ, thấy sư phụ đã đi mất tăm dạng, liền lẻn luôn vào trong rừng, đưa mắt tìm kiếm dào dác, miệng lẩm bẩm :

- Quái lạ, sao lại không thấy đâu cả thế này?

Y lại nghĩ thầm :

“Sao nàng ta lại tới chốn này?”.

Y đang thừ người, bỗng nghe thấy có tiếng lá cây xào xạc liền ngước mắt nhìn về phía đó, chợt thấy một chéo áo hồng ló ra ngoài bụi cây. Bất giác y khấp khởi mừng thấm, rón rén tiến tới gần, khẽ cất tiếng gọi :

- Tố Tố!

Thiếu nữ áo hồng quay đầu lài nhìn, mặt bỗng lộ vẻ kinh hoảng, vội lui về phía sau mấy bước.

Cát Đạt Tố khoái trá cười hi hí nói :

- Tố Tố cô nương, sao lại ẩn núp ở trong đó? Có kẻ nào dám hà hiếp cô nương hay sao?

Tố Tố vừa lộ vẻ hoảng sợ, vừa tỏ ra chán ghét, vênh mặt lên, không đáp.

Cát Đạt Tố nhăn răng cười hì hì, tiến tới gần thêm hai bước nham nhở nói :

- Tố Tố cô nương, sao lại hãi sợ mỗ như thế? Mỗ có biết ăn thịt người đâu?

Tố Tố với tay nắm lấy chuôi kiếm ở sau lưng quát bảo :

- Nếu người tiến thêm một bước nữa, đừng trách bổn cô nương chẳng khách khí.

Cát Đạt Tố cười hi hí nói :

- Ầy thế mới đúng chứ, chúng ta đều là người nhà cả thì khách khí nỗi gì?

Tố Tố bĩu môi nói :

- Xí! Ai là người nhà với ngươi?

Cát Đạt Tố cả cười nói :

- Sao? Cổ sư đệ đã nói với mỗ cô nương đã bằng lòng thành hôn với y, sau khi hai người thành vợ chồng thì cô nương đã trở thành đệ muội của mỗ, như thế không phải là người nhà thì là gì chứ?

Tố Tố vẻ hớn hở, hỏi :

- Ngươi có gặp Cổ ca ca ư?

Cát Đạt Tố cười ha hả đáp :

- Cô nương hỏi thật là kỳ. Cổ ca ca của cô nương là người sư đệ mà mỗ thương mến nhất, đi đâu mỗ cũng lo lắng giúp đỡ y, thì sao lại không gặp cho được?

Tố Tố nói :

- Ngươi gặp chàng ở đâu? Có phải ở tổng sào La Quỷ không?

Cát Đạt Tố kinh ngạc nghĩ bụng :

“Sao con nhỏ này biết Cổ Đạt Lạt ở tổng sào La Quỷ? Chẳng lẽ nó đã nhận được tin y chết rồi chăng?”.

Gã liền hỏi thử :

- Dĩ nhiên rồi, không phải ở tổng sào La Quỷ thì ở đâu? Sao cô nương lại biết y ở tổng sào La Quỷ?

Tố Tố đáp :

- Chàng ta nói như vậy, chàng bảo ngươi gọi chàng tới đó có việc muốn đàm đạo.

Cát Đạt Tố nói :

- Đúng vậy, tại hạ đã thú giục y tới. Vì tại hạ nhớ nhung y ăn ngủ không yên, mỗi ngày không thấy sư đệ một lần là không thể nào yên tâm cho được. Lại nhân vì vấn đề hôn sự của người cần phải thưa với sư phụ lo liệu cho xong.

Tố Tố hỏi dồn :

- Sư phụ của ngươi không chấp thuận ư?

Cát Đạt Tố đáp :

- Ban đầu thì không thuận. Sư phụ bảo cô nương là đệ tử của Vô Trần, Cổ sư đệ là người Thanh Hải. Vì tại hạ cực lực thỉnh cầu sư phụ, lão nhân gia mới phá bỏ thành kiến mà nhận lời cho hai người được se duyên.

Tố Tố hơi ngửng đầu lên ngẫm nghĩ giây lát mới nói :

Giang hồ đồn đại, Cổ ca ca tiến vào tổng sào La Quỷ, người ta tưởng lầm chàng là gian tế rồi bị Từ Hỉ Phượng bắt giữ, họ còn nói chàng ta với ngươi bất hòa có phải không?

Cát Đạt Tố thất kinh thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười nói :

- Tại hạ vẫn thường khen cô nương là lan tâm tuệ chất, không ngờ lại thực thà đến như vậy?

Tố Tố hỏi :

- Chẳng lẽ những lời đồn đại của giang hồ là ngoa?

Cát Đạt Tố cố làm ra vẻ thản nhiên nói :

- Dĩ nhiên rồi, làm sao lại có chuyện ấy được. Người trên giang hồ nhàn nhã vô sự, nghe bóng nghe gió rồi thêu dệt thành những lời đồn đại vô căn cứ, để ra điều ta đây kiến thức rộng rãi, mà cô nương lại tưởng là thực hay sao?

Tố Tố trong lòng như trút được một gánh nặng ngàn cân, thở phào cười nói :

- Những lời đồn đại trên giang hồ làm tôi lo sợ muốn chết được, họ còn nói ngươi o bế sư phụ, ngầm xúi bẩy sư phụ thanh lý cửa ngõ.

Cát Đạt Tố cười như điên khùng, nói :

- Tố Tố cô nương, thế mà cô nương cũng tin được?

Tố Tố ấp úng nói :

- Tôi... nghe những lời loan truyền ấy, vừa sốt ruột vừa đau lòng liền lén trốn tới đây. Dọc đường bị lạc lối, nên cứ quanh quẩn đây hoài.

Cát Đạt Tố giả đò làm ra vẻ thông cảm, buông tiếng thở dài, giơ tay ra để lên vai nàng chép miệng thốt :

- Đáng thương cho cô bé thực là khó nhọc quá!

Tố Tố định né tránh nhưng thấy nét mặt của Tố Tố rất thành khẩn, lại còn bảo là đáng thương cho cô bé, lấy thân phận một bậc trưởng bối. Nên nàng cứ để mặc cho đối phương đặt tay lên vai mình, nhưng tim đập thình thịch trong lòng bất an vô cùng.

Cát Đạt Tố thấy Tố Tố không dám phản kháng liền khấp khởi mừng thầm buông tiếng thở dài nói :

- Cũng may tại hạ phát hiện được cô nương nếu như gặp phải người xấu xa khác thì thực là nguy tai?

Gã nghĩ thầm :

“Muốn dụ con nhỏ này mắc bẫy thì không thể dùng sức mạnh áp chế được, mà phải dùng chính sách buông trước nắm sau, lấy thoái làm tiến mới xong. Để xem mi phản ứng được nữa không?”

Gã liền nói :

- Tố Tố, cô nương muốn đi tìm Cổ sư đệ, chỉ cần đi theo con đường này. Nhưng phải cẩn thận bảo trọng, tại hạ phải trở về Đông Doanh đây.

Nói xong, Tố Tố lớn bước quay ra khỏi khu rừng.

Tố Tố vội chạy theo kêu gọi :

- Này, này Cát đại hiệp, người đi đâu thế?

Cát Đạt Tố dừng chân, quay đầu lại đáp :

- Tại hạ đã nói rồi là gì, tại hạ quay trở lại Đông Doanh.

Tố Tố nhìn Cát Đạt Tố với đầy vẻ khẩn cầu, nhưng ngại không dám mở miệng. Nàng từ từ cúi đầu xuống, tay mân mê vạt áo.

Cát Đạt Tố tức cười thầm, lại nói :

- Tố Tố cô nương hãy bảo trọng. Sau này chúng ta sẽ có dịp tái kiến.

Dứt lời y rảo bước đi luôn.

Chỉ thấy Tố Tố ở phía sau kêu gọi :

- Cát đại hiệp... Cát đại hiệp... thiếp khẩn cấu...

Cát Đạt Tố quay lại làm bộ ngơ ngác hỏi :

- Việc gì thế Tố Tố ấp úng đáp :

- Thiếp không biết tổng sào La Quỷ ở đâu, đại hiệp...

Cát Đạt Tố ngắt lời :

- Vừa rồi tại hạ đã nói cho cô nương hay, chỉ cần đi theo con đường này là tới mà.

Dứt lời y quay mình định đi.

Tố Tố quýnh lên nói :

- Cát đại hiệp, thiếp không biết Cổ ca ca ở đâu, đại hiệp đưa giùm thiếp tới gặp chàng?

Cát Đạt Tố làm ra vẻ khó nghĩ :

- Đưa cô nương tới gặp Cổ sư đệ vốn chẳng có gì là quan hệ.

Chẳng qua lộ trình rất xa, cô nam quả nữ, cái đó cái đó làm sao được?

Tố Tố nói ngay :

- Có gì đâu mà ngại? Chúng ta quang minh chính đại không vượt qui củ lễ giáo là được.

Cát Đạt Tố thở dài nói :

- Cô nương còn nhỏ tuổi không hiểu sự đàm tiếu của người đời. Tại hạ yêu thương Cổ sư đệ nhường ấy, thế mà giang hồ trái lại đồn đại tại hạ ganh ghét hãm hại y.

Tố Tố dịu dàng nói :

- Thiếp không tin chuyện ấy là được rồi.

Cát Đạt Tố tiếp :

- Dù cô nương có tin tại hạ cũng chẳng có biện pháp nào hơn, thử hỏi dù có muốn cũng làm sao biện bạch cho được! Hà! Nếu như cô nươ.ng đi theo tại hạ, trên giang hồ sẽ đồn đại ra ngoài bảo tại hạ cướp đoạt người yêu của sư đệ, hoặc giả bảo chúng ta có hành động ám muội, thế mới thực là hỏng bét?

Tố Tố nói :

- Không sợ, dao ngôn vẫn là dao ngôn. Hành vi của chúng ta chính đại thì chẳng có gì mà phải sợ!

Cát Đạt Tố nói :

- Tại hạ với cô nương đâu có giống mọi người? Tại hạ từng đọc rất nhiều sách thánh hiền biết trọng lễ giáo, ở Thanh Hải tại hạ được xưng tụng là quân tử, đàn bà con gái tại hạ không thèm ngó ngàng tới bao giờ. Nếu như cô nương theo tại hạ, chúng ta biết giải quyết thế nào cho ổn thỏa. Thôi tạm biệt, cô nương hãy bảo trọng.

Dứt lời Cát Đạt Tố lại quay mình luôn.

Tố Tố chỉ muốn òa lên khóc :

- Cát đại hiệp sao nỡ nhẫn tâm đến thế, để mặc thiếp trơ trọi ở chốn này?

Cát Đạt Tố càng làm ra vẻ khó nghĩ. Chàng ta nói :

- Ha! Thực chẳng có cách gì nữa cả. Thôi được, đừng khóc nữa, để tại hạ ráng đi cùng với cô nương một chuyến vậy.

Tố Tố cả mừng tươi cười ngay nói :

- Cát đại hiệp đừng đánh lừa thiếp nhé?

- Đại trượng phu nam tử hán, nói một là một nói hai là hai.

Đoạn gã giơ tay ra chi tiếp :

- Cô nương cứ theo tại hạ tiến thẳng con đường này, lộ trình xa lắm đó.

Hai người ra khỏi khu rừng, men theo một quan đạo nhỏ hẹp.

Dọc đường Cát Đạt Tố tính toán thầm trong bụng :

“Trước tiên chiếm đoạt thể xác con nhỏ này đã, lúc gạo nấu thành cơm, còn sợ gì ngươi chả đeo chặt lấy mỗ”.

Không lâu sau tới một tiểu thị trấn. Cát Đạt Tố mướn một cỗ xe lừa, nói với Tố Tố :

- Chúng ta ngồi xe lừa lên đường, khoảng chập tối thì tới Khổng Tước trấn. Chúng ta tìm nơi nghỉ chân ở thị trấn ấy một đêm, sáng sớm hôm sau tiếp tục hành trình, mặt trời lặn sẽ tới tổng sào La Quỷ.

Tố Tố đáp :

- Xin tuân theo sự quyết định của đại hiệp.

Thế là Cát Đạt Tố đỡ Tố Tố lên xe, căn dặn gã đánh xe rằng :

- Bạn hãy ra roi nhanh một chút, để chúng ta tới Khổng Tước trấn ăn cơm tối cho kịp.

Gã phu xe vâng vâng dạ dạ đợi Cát Đạt Tố lên xe xong, khẽ quát một tiếng quất roi vun vút trực chỉ Khổng Tước trấn tiến phát.

Quả nhiên tới chiều tối thì đến Khổng Tước trấn.

Cát Đạt Tố đỡ Tố Tố xuống xe rồi trả tiền cho gã đánh xe đi luôn.

Tố Tố thấy vậy ngơ ngác hỏi :

- Cát đại hiệp sao lại cho gã đánh xe ấy đi luôn như vậy?.

Cát Đạt Tố đáp :

- Hiện tại trời đã tối rồi, làm sao lên đường được nữa. Tất nhiên phải kiếm một địa phương nào nghỉ chân ở đây. Thị trấn này xe lừa rất nhiều, sáng sớm mai khi khởi hành chúng ta mướn một chiếc khác cũng được.

Tố Tố nói :

- Nếu thế chúng ta hãy tới gần đây tìm một nhà nào xin ngủ nhờ vậy.

Cát Đạt Tố hỏi :

- Chắc cô nương chưa tới Khổng Tước trấn này bao giờ phải không?

Tố Tố gật đầu nói :

- Địa phương này thiếp chưa từng tới bao giờ. Đại hiệp nói như thế để làm chi?

Cát Đạt Tố điểm nụ cười bí hiểm nói :

- Tại cô nương bảo tìm một nhà nào ngủ nhờ, cho nên tại hạ mới đoán cô nương chưa tới đây bao giờ là vậy.

Tố Tố ngạc nhiên hỏi :

- Vì sao vậy?

Cát Đạt Tố đáp :

- Trước đây ở vùng này đạo tặc như rươi, phỉ đồ ra vào khắp chốn không người. Còn có bọn giặc lợi dụng danh nghĩa khách phương xa tới xin người ta cho ngủ nhờ, ngờ đâu nửa đêm chúng trở dậy mở toang cứa ngõ, nội công ngoại kích cướp sạch của cải gia chủ. Vì vậy cho tới hiện tại xứ này đã có một luật lệ tuyệt đối không cho ngủ trọ.

Tố Tố thất kinh hỏi :

- Nếu vậy, há đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài đầu đường chăng?

Cát Đạt Tố đáp :

- Cô nương đừng ngại, nơi đây có khách sạn, chúng ta đi tìm phòng mướn là xong cả.

Tố Tố lo ngại nói :

- Như thế sao được, cô nam quả nữ, nếu thuê phòng... Không được, thiếp không ở khách sạn đâu.

Cát Đạt Tố nói :

- Không thuê khách sạn thì đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu được?

Ngẫm nghĩ giây lát, gã lại tươi cười đáp :

- Tố Tố cô nương chớ ngại, trong khách sạn nhiều phòng lắm.

Chúng ta thuê hai cái phòng, mỗi người ở một bên thì có sao đâu.

Không đợi Tố Tố tháp thuận gã liền quẹo qua góc đường, nơi đây có một gian khách sạn bảng hiệu trước cửa đề như sau: “Duyệt Lai khách sạn”. Bọn điếm tiểu nhị đứng đợi sẵn ngoài cửa đua nhau mời :

- Xin khách quan vào bên trong dùng trà.

Cát Đạt Tố nói :

- Khỏi cần, có còn phòng không?

Điếm tiểu nhị liếc nhìn Tố Tố toét miệng cười :

- Dạ dạ, có một gian phòng tươm tất tiện nghi lắm. Trước đây huyện gia với phu nhân từng tới trú ngụ, xin mời!

Tên nọ dẫn hai người ra dãy sau mở cửa. Gian phòng trần thiết quả nhiên thanh nhã sáng sủa, bốn vách có treo thi họa của danh nhân. Sau đó tiểu nhị lại vội bưng hai tách trà nóng vào trong phòng.

Tố Tố liền hỏi :

- Còn phòng nào khác nữa không?

Điếm tiểu nhị ngạc nhiên hỏi lại :

- Hai vị khách quan mướn một phòng cũng đủ rồi. Còn mướn thêm một cái nữa để làm chi?

Tố Tố đỏ bừng mặt, đang định nổi giận. Cát Đạt Tố đã xen lời :

- Chớ vội, chớ vội. Điếm tiểu nhị, khách sạn này của ngươi có gì ngon không? Mau xuống dọn lên đây đã rồi sẽ nói chuyện sau.

Điếm tiểu nhị đáp :

- Khách điếm này của tiểu nhân tuy không lớn lắm, nhưng món ăn món nhậu thì dều thượng hảo hạng, số một không hai. Khách quan muốn dùng món chi?

Cát Đạt Tố nói :

- Có thứ gì ngon ngươi cứ việc đem lên đây, sáng mai ta sẽ tính tiền trả đầy đủ.

Điếm tiểu nhị liến thoắng đáp :

- Dạ, dạ!

Rồi khom mình lui ra ngay.

Cát Đạt Tố quay lại nói với Tố Tố :

- Tố Tố cô nương ngồi đây đợi tại hạ giây lát. Tại hạ phải đi xem tiểu nhị định dọn thức gì lên cho chúng ta ăn mới được, và còn căn dặn dọn sẵn một gian phòng trống cho cô nương nghỉ ngơi.

Tố Tố gật đầu tuân lời.

Cát Đạt Tố đi thắng xuống dưới nhà bếp, chỉ thấy điếm tiểu nhị đang căn dặn đầu bếp quay một con gà, nấu một bát canh thập cẩm. Gã khẽ kéo vạt áo tên tiểu nhị, thò tay vào trong người móc ra một bọc bột màu trắng, nói nhỏ :

- Hãy đổ gói bột này vào bát canh khuấy đều lên cho ta, sẽ có trọng thưởng.

Tên tiểu nhị hiểu ý liền đỡ luôn lấy, khẽ gật đầu.

Cát Đạt Tố trở về phòng, Tố Tố liền hỏi :

- Có phòng không Cát đại hiệp?

Cát Đạt Tố gật đầu nói :

- ăn cơm xong, tại hạ sẽ đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.

Tố Tố nghe nói mừng rỡ ra mặt, uống hết tách trà thì tiểu nhị đã bưng bát canh thập cẩm và con gà đút lò vào trong phòng, cười nói :

Bát canh cá thập cẩm này là đặc biệt nhà bếp khách sạn này chế biến ngon tuyệt, cần phải ăn trong lúc còn nóng, để nguội lạnh sẽ mất đi mùi vị.

Cát Đạt Tố hỏi :

- Gian phòng ấy đã dọn dẹp xong thưa ạ?

Điếm tiểu nhị hàm hồ đáp :

- Dạ, xong hết rồi.

Cát Đạt Tố nói :

- Được rồi, ngươi lui ra.

Điếm tiểu nhị vâng dạ luôn miệng lui ra bên ngoài ngay. Y còn thuận tay khép cửa phòng lại.

Cát Đạt Tố tươi cười đẩy tô canh tới trước mặt Tố Tố nói :

- Tố Tố cô nương, tên điếm tiểu nhị vừa nói canh này được biến chế một cách rất đặc biệt, ăn ngon miệng lắm và cần phải dùng ngay trong lúc nóng mới thưởng thức được hết mùi vị. Tại hạ là người thô lỗ ăn cũng chẳng biết thế nào là ngon cả, cô nương hãy nếm thử xem sao?

Tố Tố đáp :

- Xin đại hiệp dùng trước đi!

Cát Đạt Tố cười nói :

- Đừng khách khí, cô nương cứ nếm thử trước đi rồi tại hạ sẽ ăn sau.

Tố Tố đành phải cầm thìa lên húp thử, quả nhiên nước canh ngon vô cùng.

Cát Đạt Tố liền hỏi :

- Sao? Mùi vị nó thế nào?

Tố Tố đáp :

- Dạ, nước canh ngọt lắm.

Cát Đạt Tố cả mừng nói :

- Nếu vậy thừa lúc canh còn nóng cô nương hãy dùng nữa đi, tại hạ không thích ăn canh cá.

Cát Đạt Tố chiêu đãi hết mức. Tố Tố thấy vẻ mặt y đầy thành khẩn không tiện khách sáo, lại húp thêm mấy húp, chỉ trong thoáng cái bát canh thập cẩm chỉ còn một nửa.

Tố Tố dần dần cảm thấy chân tay bủn rủn trời đất rung chuyển, nàng thất kinh thốt :

- Sao, sao... thế này?

Chỉ thấy ánh mắt của Cát Đạt Tố bốc lửa dục tình mặt đầy dâm tà, cười ha hả nói :

- Không sao đâu, bát canh này là tùy hỉ. Có lẽ tại hạ với cô nương có duyên hoan hỉ đấy.

Gã đứng bật dậy xông tới ôm ngang hông Tố Tố.

Tố Tố vừa thất kinh, vừa hổ thẹn lại vừa tức giận vội nhảy sang bên tránh né. Nào ngờ đâu toàn thân như không còn hơi sức, người mềm nhũn như bún liền bị Cát Đạt Tố ôm ghì lấy.

Cát Đạt Tố ôm chặt lấy Tố Tố ghé môi hôn hít lia lịa lên mặt nàng.

Tố Tố cố vận hết sức vùng vẫy, nàng khiếp hãi nước mắt tuôn ra như mưa. Nàng chỉ hận không thể tự sát được để tránh khỏi bị ô nhục.

Bấy giờ Cát Đạt Tố ôm cái thân mềm nhũn trong lòng, lửa dục sôi lên sùng sục, hôn hít tới tấp. Tố Tố không thể nào kháng cự lại được đành phải nhắm nghiền mắt chịu trận. Gã khoái trá cười ha hả nói :

- Tố Tố đáng yêu của ta, ngoan ngoãn trao thân ta nhé ta phát điên lên rồi đây... ta... ta yêu nàng nhất trên thế gian này...

Tố Tố nước mắt tuôn ra ướt đẫm hai má nhưng tiếc thay không sao kêu la được, chỉ biết nguyền rủa thầm tên quỷ dâm dục thậm tệ.

Cát Đạt Tố mỗi lúc càng ghì chặt Tố Tố vào lòng, sau cùng gã xốc nàng lên giường định giở trò tồi bại.

Bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người khẽ kêu gọi :

- Đại sư huynh, đại sư huynh, mau ra đây, mau ra đây!

Tiếng gọi ấy làm cho gã thất kinh hồn vía mình mẩy lạnh toát. Gã nhận ra được đó là tiếng của Sài Đạt Mộc. Gọi gấp rút như vậy, chắc là phải xảy ra chuyện gì nếu không thì sư phụ đã quay trở lại lùng kiếm mình.

Nguyên trên giang hồ có một quy củ bất di bất luận là tà chính hai đạo tối ky là chữ sắc. Những nhân sĩ chính phái thì khỏi cần nói, dù là các nhân vật của Hắc đạo, giết người phóng hỏa còn có thể vô tội, còn như làm chuyện hái hoa bẻ nhụy, dâm ô nữ sắc thì không thể nào tha thứ được. Thanh Hải Vu công môn cũng không ra ngoài quy lệ đó.

Bấy giờ Tố Tố đang nằm bất động trên giường, xiêm y bung ra nửa hở, để lộ thân thể kiều diễm trắng như tuyết khiến Cát Đạt Tố thèm thuồng nhỏ nước dãi, chỉ muốn vầy chuyện mây mưa một chuyến.

Nhưng gã lại sợ sư phụ tới nơi, trong lúc vội vã liền sinh trí, gã vội bồng Tố Tố đẩy xuống gầm giường kéo lại chăn nệm chỉnh tề.

Gã phóng ra ngoài cửa sổ nhảy luôn lên mái ngói.

Bấy giờ mới vào canh hai sao sáng đầy trời, chỉ thấy Sài Đạt Mộc đang lặng lẽ ngồi trên mái ngói khẽ cất tiếng gọi :

- Đại sư huynh!

Cát Đạt Tố đưa mắt nhìn thấy ngoài Sài Đạt Mộc không còn người nào khác, trong lòng hơi tức giận nhưng chỉ e sư phụ ẩn núp gần đó theo dõi nên không dám phát tác liền hỏi :

- Ngươi đến đây làm chi?

Sài Đạt Mộc ấp úng :

- Sư phụ... sư phụ...

- Sư phụ hiện ở đâu?

Cát Đạt Tố cả giận hừ nhạt một tiếng, ré lên như sài lang hú khiến Sài Đạt Mộc cũng phải sờn lòng. Y biết đại sư huynh đang giận dừ tới cực điểm liền đáp :

- Sư phụ... sư phụ sắp tới rồi.

Câu này là y bịa đặt ra. Y theo dõi tới đây không thấy sư phụ đâu cả, phát giác sư huynh phạm vào sự đại ky của võ lâm, chỉ có cách đem sư phụ ra để trấn áp.

Cát Đạt Tố rất khôn ngoan quỷ quyệt nghĩ bụng :

“Sư phụ đã bảo về Đông Doanh trước, sao dọc đường lại gặp sư đệ được? Và tại sao lại tìm tới tận chốn này? Chẳng lẽ hắn định bày trò phỉnh gạt?”.

Gã liền cười nhạt nói :

- Sư phụ đã về Đông Doanh rồi sao còn quay lại đây làm gì?

Sài Đạt Mộc vẫn đang hoảng hốt nên không biết ăn nói ra sao.

Hiện tại lại nghe sư huynh bảo sư phụ đã về Đông Doanh, hiển nhiên đại sư huynh với sư phụ chia tay nhau ở dọc đường rồi sư huynh mới thừa dịp theo Tố Tố tới đây.

Thì ra ngày nọ Sài Đạt Mộc theo tới La Quỉ tổng sào buổi chiều hôm trước khi Liễu Tồn Trung đại phá tổng sào y cùng với Vương Hữu rời khỏi nơi đó, trở về tổng sào Cái bang bố trí sẵn mọi việc.

Y nghe đồn tổng sào La Quỷ bị phá hủy, lo cho sự an toàn của sư huynh vội trở về tổng sào La Quỷ xem sao. Ngờ đâu đi qua đây, ngẫu nhiên bắt gặp sư huynh dẫn Tố Tố vào trong Duyệt Lai khách sạn.

Mối tình tam giác giữa Tố Tố, Cổ Đạt Lạt, Cát Đạt Tố, Sài Đạt Mộc biết rất rõ. Đại sư huynh vì tranh đoạt Tố Tố chẳng tiếc mấy phen hãm hại Cổ sư đệ. Hơn nữa đại sư huynh giết chết Cổ sư đệ rồi vu cho Liễu Tồn Trung hạ thủ, y cũng ngấm ngầm điều tra rõ ràng có điều không dám tiết lộ mà thôi.

Y liền đáp :

- Tiểu đệ định quay trở lại Đông Doanh thì dọc đường gặp sư phụ.

Sư phụ lão nhân gia bỗng sinh ra nghi ngờ sư huynh bèn sai tiểu đệ đuổi theo tới đây, còn lão nhân gia không lâu nữa sẽ đến sau.

Cát Đạt Tố thất kinh hỏi :

- Sư phụ nghi gì ta?

Sài Đạt Mộc đáp :

- Sư phụ không nói tiểu đệ cũng không dám hỏi.

Ngường giây lát Tố Tố lại khẽ giọng tiếp :

- Vừa rồi sư huynh đi cùng Tố Tố vào khách sạn này phải không?

Cát Đạt Tố cười nhạt hỏi :

- Sư đệ đã đích mắt trông thấy hay sao?

Sài Đạt Mộc đáp :

- Dạ dạ, nhưng tiểu đệ không dám khẳng định.

Cát Đạt Tố mặt xám xanh trầm giọng nói :

- Đúng là đúng, không là không, tại sao lại không dám khẳng định?

Sài Đạt Mộc đáp :

- Tiểu đệ chi e nhìn lầm người?

Cát Đạt Tố ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã ổn định cười ha hả nói :

- Sư đệ ta với sư đệ đều là đệ tử đích truyền của Thanh Hải Vu Công môn. Vu công môn lấy độc địa làm giáo điều nhưng cũng vẫn giới chữ sắc, sư đệ chớ nên quên điều đó. Đại sư huynh này tuân thủ môn quy, ghét cay ghét đắng nữ sắc. Tố Tố cô nương là người yêu của Cổ sư đệ có lý đâu ngu huynh lại dẫn nàng ta vào trong khách sạn làm gì.

Thừa lúc sư phụ chưa tới nơi, sư đệ hãy cùng sư huynh vào phòng lục soát xem rồi bẩm lại với sư phụ việc này giúp sư huynh.

Sài Đạt Mộc vốn định khước từ nhưng Cát Đạt Tố vẫn có chủ ý khác. Biết tên sư đệ này vẫn nể sợ mình thì đâu dám cả gan lục soát, mà chỉ dẫn y vào phòng coi sơ qua thôi, có thể mượn sư đệ thanh minh với sư phụ cho êm chuyện.

Nếu đợi Tôn Kha Ba tới nơi, gã sợ sư phụ phát giác dưới gầm giường có sự khác lạ, bấy giờ thì dù có một trăm cái lưỡi cũng khó bề phân biện, cho nên gã không đợi Sài Đạt Mộc nhận lời nhảy luôn vào trong phòng trước.

Sài Đạt Mộc bán tín bán nghi, thấy đại sư huynh nhảy vào trong phòng, y cũng nối gót theo sau ngay.

Sài Đạt Mộc, Cát Đạt Tố kẻ trước người sau vượt qua cửa sổ tiến vào thấy trong phòng vắng teo, không một bóng người.

Cát Đạt Tố mỉm cười, giơ tay đảo một vòng nói :

- Sư đệ bảo ta dẫn Tố Tố cô nương vào trong phòng này, vậy sư đệ thử tìm xem có nàng ta không?

Gã vừa nói vừa tiến tới mở toang cánh cửa tủ trong góc phòng ra, để Sài Đạt Mộc trông thấy, rồi thuận tay chỉ xuống gầm giường tiếp :

- Trừ chiếc tủ áo này với gậm giường ra, thì không nơi nào có thể giấu được người nữa, sư đệ cứ chui xuống dưới gầm giường xem, sẽ chứng minh sư huynh này là người như thế nào ngay.

Bây giờ Tố Tố đang ở dưới gầm giường, tay chân cứng đơ không sao cử động được, nghe thấy có người tiến vào phòng, rồi biết là Sài Đạt Mộc. Trong lòng mừng rỡ khôn tả, cố gắng kêu la thành tiếng, nhưng thanh âm chỉ lùng bùng trong cổ họng, không sao thốt lên thành lời được. Nàng chỉ còn nước gọi thầm trong bụng.

Sài Đạt Mộc thấy đại sư huynh mở toang tủ áo lại còn bảo mình chui xuống gầm giường lục sát, hiển nhiên rất là minh bạch. Y không dám thất lễ, gượng cười nói :

- Dạ, đó là tiểu đệ mắt hoa nhìn lầm người rồi.

Cát Đạt Tố nói :

- Sư đệ cứ lục soát dưới gầm giường đi cho chắc, để còn có chứng cớ thưa lại với sư phụ chứ?

Cát Đạt Tố vừa nói mắt vừa tóe ra tia âm quan chói lọi, hiển nhiên trong lòng gã đang căm hận.

Sài Đạt Mộc biết rõ bản tính của người đại sư huynh này càng không dám đường đột, chỉ gượng cười đáp :

- Tiểu đệ đâu dám. Xưa nay tiểu đệ cũng biết đại sư huynh là chính nhân quân tử, là hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, há đâu lại làm cái chuyện tồi bại ấy. Tiểu đệ nhất thời hoa mắt nhìn lầm, xin sư huynh thứ lỗi cho!

Cát Đạt Tố biết rõ xưa nay Sài Đạt Mộc vẫn khiếp oai của mình, trong lòng cười nhạt thầm, trầm giọng nói :

- Sư đệ xem xét hết rồi phải không? Tại sao đến giờ này còn chưa thấy sư phụ đến nơi?

Sài Đạt Mộc giật mình hoảng hốt, nhất thời quên cả đặt điều nói dối, vội đáp :

- Dạ, tiểu đệ, tiểu đệ không gặp sư phụ... lão nhân gia... vừa rồi...

vừa rồi chỉ là dối lừa.

- Hắc hắc! Ha ha! Sư đệ không hề gặp sư phụ? Sư đệ định phỉnh gạt ta?

Cát Đạt Tố bỗng đứng bật dậy tiến lên một bước, gằn giọng hỏi :

- Sư đệ dám phỉnh gạt bỡn cợt ta phải không?

Sài Đạt Mộc kinh hoảng vội lùi về phía sau hai bước, lắp bắp đáp :

- Vì tiểu đệ thấy sư huynh dẫn Tố Tố vào trong khách sạn này, sư huynh làm bại hoại môn quy, cho nên mới đem sư phụ ra nói bừa như thế. Đó là tiểu đệ vì sư huynh mà nên!

Cát Đạt Tố cười nhạt nói :

- Sư đệ vì ta mà nên? Tại sao vậy? Ta có chỗ nào là không phải?

Sài Đạt Mộc bỗng khích động vô cùng, đau đớn nói :

- Sư huynh làm quấy chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngộ sao?

Cát Đạt Tố hừ nhạt nói :

- Chẳng lẽ ta lại còn phải nhờ sư đệ dạy dỗ hay sao? Ta đã làm quấy việc gì?

Sài Đạt Mộc khích động đáp :

- Ai giết chết Cổ sư đệ?

Câu hỏi ấy của y khiến Tố Tố đang nằm dưới gầm giường nghe như sấm động ngang tai, suýt tý nữa thì hôn mê bất tỉnh. Nhưng nàng vẫn chưa tin vào tai mình, cố trấn tĩnh lắng nghe tiếp.

Cát Đạt Tố cười gằn hỏi :

- Ai giết hắn? Nói ngay?

Sài Đạt Mộc đáp :

- Là đại sư huynh chứ còn ai vào đó nữa? Chính sư huynh giết Cổ sư đệ!

Cát Đạt Tố bỗng lớn tiếng cười rộ, thâm trầm hỏi :

- Tại sao sư đệ lại biết ta giết chết Cổ sư đệ?

Sài Đạt Mộc đáp :

- Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm! Sư huynh vì tranh đoạt Tố Tố, đã giết Dương Cự Nguyên, lại còn giết luôn cả Cổ sư đệ. Tiểu đệ chỉ sợ sư huynh còn tiếp tục sai lầm, cho nên mới ngấm ngầm theo dõi tới đây, đó cũng là hoàn toàn vì lo lắng cho sư huynh cả.

Cát Đạt Tố mắt ánh lam quang, lại cất tiếng cười vang nói :

- Sư đệ là vì ta? Tại sao sư đệ lại thương mến ta đến thế?

Sài Đạt Mộc thấy ánh mắt của Cát Đạt Tố lam quang lấp loáng, kinh hãi đến chân tay cuống quít, ấp úng đáp :

- Tiểu đệ không muốn sư huynh phạm vào đại ky của giang hồ, tiểu đệ cũng không dám đi tố cáo với sư phụ?

Cát Đạt Tố cười nhạt nói :

- Một mình sư đệ biết rõ bí mật của ta cũng đủ rồi, còn cần gì phải đi bẩm báo với ai nữa? Ha ha, Sài Đạt Mộc ta biết rõ ngươi đồng tình với Liễu Tồn Trung.

Sài Đạt Mộc run giọng đáp :

- Không, không! Sư huynh, tiểu đệ không hề có ý nghĩ ấy?

Cát Đạt Tố cười rú lên như điên rồ đáp :

- Đủ rồi, đủ rồi! Bất tất phải nói nhiều nữa. Ngươi xem sư phụ đang đứng ngoài kia.

Sài Đạt Mộc vội quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy phía sau ót có gió động. Y giật mình thất kinh, biết rõ đại sư huynh ở sau lưng tấn công lén, không kịp suy nghĩ vội nghiêng đầu lướt ngang sang bên, tránh thoát thế công độc hiểm chí mạng ấy của Cát Đạt Tố trong đường tơ kẽ tóc.

Sài Đạt Mộc quay lại nhìn, thấy Cát Đạt Tố mặt lộ sát khí đuổi theo. Y vội lớn tiếng hỏi :

- Sư huynh, sư huynh định làm gì thế?

Cát Đạt Tố cười gằn đáp :

- Ta muốn giết mi để diệt khẩu! Vì mi đã biết rõ bí mật của ta!

Sài Đạt Mộc lạnh toát người, hậm hực nói :

- Mỗ không ngờ sư huynh lại tàn nhẫn đến thế!

Cát Đạt Tố cười nhạt đáp :

- Càng tàn càng khốc càng ác càng độc, đó là phúc của Vu Công môn? Đó chính là giáo điều môn phái của chúng ta!

Sài Đạt Mộc quá căm phẫn đột nhiên cả giận nói :

- Dã tâm của ngươi chẳng khác gì loài lang sói. Đêm nay ta phải báo thù cho Cổ sư đệ mới được. Tiến lên đi?

Cát Đạt Tố cười hắc hắc rất nham hiểm nói :

- Được được! Ta là đại sư huynh sẽ nhường ngươi ba chiêu trước.

Phát chiêu đi!

Sài Đạt Mộc bấy giờ đã lâm vào thế cưỡi trên lưng hổ, biết không thể nào tránh được trận đấu này. Giữa lúc sinh tử ấy y chẳng còn thì giờ so đo nghĩ ngợi. Y với Cát Đạt Tố là đồng môn, biết sư huynh được chân truyền của sư phụ, chỉ cần hơi sơ hốt cũng đủ nguy tính mạng ngay, vội vận sức lực vào hai cánh tay, khom mình nói :

- Tiểu đệ thất lễ!

Sài Đạt Mộc vừa dứt lời, bỗng tung mình nhảy lên, tả chưởng xoay một vòng, hữu quyền từ phía dưới xuyên lên, chiêu thức chưa tới tả dực của Cát Đạt Tố, mười ngón tay như giương ra như những cái móc câu, thọc vào ngang hông Cát Đạt Tố.

Đó chính là chiêu thức Phi viên phát thực của Vu Viên Công.

Cát Đạt Tố biết rõ hư thực hơn ai hết, gã tự thi Vu Viên Công của mình uyên thâm hơn sư đệ, cho nên không thèm tránh né, im hơi lặng tiếng, vận tụ kình lực vào song chưởng đẩy ra chống đỡ tức thì.

Chỉ nghe thấy hai tiếng chát chát. Sài Đạt Mộc thân hình lơ lửng trên không bị đẩy dạt về phía sau hơn trượng. Cát Đạt Tố vẫn ung dung đứng vững, nhưng cũng bị kình lực của Sài Đạt Mộc đẩy lui mấy bước.

Cát Đạt Tố hơi kinh hãi thầm, không ngờ công lực của Sài Đạt Mộc lại tinh tiến đến thế. Gã không dám khinh địch như trước, vận tụ hết Vu Viên Công lên mười ngón tay ẩn hiện lam quang, thân hình xoay chuyển chạy vòng quanh Sài Đạt Mộc như chong chóng.

Bây giờ Sài Đạt Mộc đã đến nước liều không còn hãi sợ đối phương như vừa rồi, song chưởng dựng đứng trước ngực nhắm đúng tả dực của Cát Đạt Tố chuẩn bị đánh thí mạng với địch thủ.

Vì mất bên tả của Cát Đạt Tố đã bị mù chỉ còn một mắt bên hữu, cho nên thị tuyến ở bên tả dực thấp kém hẳn. Gã thấy Sài Đạt Mộc định nhằm chỗ yếu hiểm của mình công kích, sát khí lại càng nổi lên mãnh liệt thêm.

Tố Tố nằm dưới gầm giường nghe thấy rất rõ ràng. Biết Cổ Đạt Lạt với Cự Nguyên sư huynh đều bị Cát Đạt Tố hạ độc thủ, nàng quá đau lòng liền hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Khi hồi tỉnh, Tố Tố thấy trong phòng tiếng chưởng phong kêu vù vù. Nàng nằm ngửa ở dưới gầm giường cố gắng liếc nhìn chỉ thấy bốn chiếc bàn chân nhảy nhót chạy đi chạy lại như bay trên mặt đất, có lúc lại trầm trọng chậm chạp như nặng ngàn cân, bàn ghế trong phòng bị đánh nát vụn.

Nàng không sao phân biệt được chân nào là Sài Đạt Mộc, trong lòng nàng vừa đau đớn vừa phẫn hận cực độ Tố Tố thoáng nhìn thấy cách giường không xa thanh bảo kiếm của mình vẫn còn gác tại đó, chính Cát Đạt Tố đã cởi thanh kiếm của nàng ra, bụng bảo dạ thầm :

“Tên ma quỷ Cát Đạt Tố kia, ta muốn phanh da xẻ thịt mi ra làm trăm mảnh! Xin trời xanh phù hộ cho Sài Đạt Mộc giết chết được tên ma quỷ ấy báo thù cho kẻ bạc mệnh này!”.

Trong lòng nàng tự nhủ như vậy, yết hầu bỗng tựa hồ như phát ra những tiếng kêu nho nhỏ, chân tay đã hơi nhúc nhích di động được, bất giác cả mừng nghĩ bụng :

“Ông trời hỡi! Xin phò hộ kẻ bạc mệnh này mau hồi phục lại kình lực để đích thân ra tay giết chết kẻ thù, cho Cổ ca ca với Dương sư huynh ở dưới suối vàng được ngậm cười thỏa dạ”.

Nguyên gói bột mà Cát Đạt Tố bỏ vào trong bát bào ngư tên là Tàn trà túy, trong thời gian cạn tuần trà người uống phải sẽ biến thành câm, toàn thân cứng đơ không sao cục cựa được. Sau thời gian đó sức thuốc sẽ dần dần tiêu tán mà tự động hồi phục lại nguyên trạng.

Tố Tố thấy mình dã hơi nhúc nhích được, không dám gây ra tiếng động vội ngấm ngầm vận kình lực để đánh tan sức thuốc. Ánh mắt nàng vẫn không ngớt nhìn về phía thanh bảo kiếm ở dưới đất, chỉ mong Sài Đạt Mộc cầm cự cho tới lúc nàng hoàn toàn khôi phục lại sức lực Chợt nghe Cát Đạt Tố cười hắc hắc liên hồi, Sài Đạt Mộc kêu hự một tiếng liền nhảy hai bàn chân lảo đảo lui tới vách tường.

Còn hai chiếc chân kia đứng cách giường không đầy hai thước.

Với tiếng kêu hự của Sài Đạt Mộc vừa rồi phán đoán, thì hai chiếc chân lảo đảo lui vào góc phòng là của Sài Đạt Mộc còn hai chiếc chân đứng cạnh giường đúng là của Cát Đạt Tố.

Tố Tố vừa hồi hộp vừa mừng thầm yếu ớt giơ tay với lấy chuôi thanh bảo kiếm. Nàng chỉ cần chạm được vào thanh bảo kiếm, thuận thế lia một nhát là hai chân của Cát Đạt Tố lập tức đứt lìa, Sài Đạt Mộc có thể thắng thế ngay.

Tố Tố đã với hết tầm tay nhưng vẫn còn thiếu mấy phân mới nắm được chuôi kiếm, nàng gắng sức nhích về phía trước. Nhưng hai chân của Cát Đạt Tố đã rời khỏi mặt đất bay lên, phóng thẳng về phía góc tường.

Tiếp theo đó chỉ nghe thấy những tiếng kêu chát chát, Sài Đạt Mộc hự một tiếng, đồng thời Cát Đạt Tố cũng khẽ ủa, lạnh lùng nói :

- Không ngờ mi sắp chết đến nơi, mà vẫn còn hy vọng trổ mòi hiểm độc.

Sài Đạt Mộc thở hổn hển đáp :

- Nếu ta còn hơi thở, ngươi đừng mong rời khỏi chốn này một cách yên ổn!

Cát Đạt Tố cười khảnh khách nói :

- Thế đó của mi không giống Vu Viên công, lại còn có thể tránh thoát được chiêu Lân Viên trích đào đánh trúng tả Thái dương huyệt của ta, hừ! Mi tưởng mắt bên trái ta mù, bèn hèn hạ chuyên tấn công vào bên tả dực để mong kéo dài mạng chó phải không? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!

Sài Đạt Mộc đứng dựa vào góc tường, máu tươi trên trán chảy xuống ròng ròng ướt đẫm nửa bên mặt, thân hình lảo đảo chực té ngã, cười khinh miệt đáp :

- Không sai, chiêu ấy của ta không phải là Vu Viên công, mà là tự nghiên cứu để chuyên đối phó với tên tàn ác người.

Cát Đạt Tố cười nham hiểm nói :

- Chỉ bằng vào câu nói của ngươi, hôm nay ngươi có chết cũng không oan uổng gì nữa.

Sài Đạt Mộc đáp :

- Đừng nói những lời thừa thãi, cứ thử thách xem sẽ biết ngay.

Cát Đạt Tố cười hắc hắc nói :

- Được lắm?

Mười ngón tay hai bên tả hữu của y nhanh như điện chớp chộp thẳng về phía Sài Đạt Mộc.

Tố Tố không nhìn thấy tình hình hai người đấu với nhau, nhưng nghe kình phong vù vù, quyền cước va chạm chan chát. Bốn chân của hai người nhảy nhót liên hồi xoay chuyển tứ phía.

Bỗng nghe thấy Sài Đạt Mộc với Cát Đạt Tố cùng thốt lên một tiếng ối chà, tuy nhiên tiếng kêu của Sài Đạt Mộc đau đớn thê thảm hơn nhiều. Bàn tay của Tố Tố run bắn lên không va chạm vào được chuôi đao.

Cát Đạt Tố cười khảnh khách lên tiếng :

- Tại sao mi lại biết rõ chuyện ta giết Cổ Đạt Lạt? Hắc hắc. Đủ thấy mi dã tâm dò xét từ lâu, không giết mi thì thế nào cũng có ngày mi giết ta! Dù có chết, mi cũng nên luôn luôn ghi nhớ câu Càng tàn càng khốc, càng ác càng độc, đó là phúc của Vu công môn chúng ta. Ha ha.

Đột nhiên thấy Sài Đạt Mộc quát vang :

- Nộp mạng cho ta!

Sài Đạt Mộc mặt be bét máu tươi, trán nổi gân xanh hai mắt như nổ lửa, thân hình bỗng rời khỏi mặt đất đầu dưới chân trên, đâm bổ xuống người Cát Đạt Tố như một con đại bàng khổng lồ.

Cát Đạt Tố biết rõ Sài Đạt Mộc thân thọ trọng thương, cái phóng mình lên trên không là sự vùng vẫy cuối cùng trước khi cam tâm nhắm mắt. Chẳng qua gã cũng cam tâm hãi sợ đấu chí liều mạng ấy của Sài Đạt Mộc nên không dám chống đỡ thắng, vội xoay chuyển gót chân lách xuống phía dưới ngực đối phương, ngửa người xuất chỉ. Mười ngón tay sắc bén như dao kiếm thọc sâu vào Đơn Điền huyệt của SàI Đạt Mộc móc mạnh. Bao nhiêu ruột gan Sài Đạt Mộc liền bị moi ra ngoài, máu tươi tuôn như suối tưới ướt đầm mặt mũi Cát Đạt Tố.

Sài Đạt Mộc rú lên một tiếng, dư sức chưa tận, tả quyền vung mạnh ra vừa trúng ngay vào mắt bên phải Cát Đạt Tố khiến gã nổ đom đóm loạng choạng lui tới cạnh mép giường.

Bốp một tiếng Sài Đạt Mộc ngã lăn ra đất giãy giụa một hồi chết tốt.

Cát Đạt Tố mặt mũi dính đầy máu Sài Đạt Mộc, mắt bên phải lại bị đối phương đánh trúng một quyền trước khi tắt thở. Gã mặt mũi tối tăm lảo đảo dựa vào thành giường, đột nhiên cảm thấy Hoàn Đỉnh huyệt ở sau lưng đau nhói. Gã rống lên một tiếng vội quay đầu lại nhìn, phát giác Tố Tố đang quỳ ở dưới đất, hai tay nắm chặt chuôi kiếm. Nửa thân kiếm đã cắm phập vào hậu tâm gã.

Giữa lúc công lực của Tố Tố chưa hoàn toàn khôi phục, nàng chợt nghe tiếng rú kêu rùng rợn của Sài Đạt Mộc, liền ló đầu ra nhìn thấy mười ngón tay của Cát Đạt Tố thọc sâu vào bụng dưới Sài Đạt Mộc, ruột gan máu me be bét không thể sống sót được nữa.

Tình cảnh hãi hùng ấy như tiếng sấm nổ giữa thanh thiên bạch nhật. Tố Tố thầm biết bao nhiêu hy vọng đã trôi theo dòng nước, biết mình sẽ bị đối phương làm nhục. Chi bằng xả thân cùng chết với đối phương, nếu như thế đột kích không thành công sẽ quay kiếm tự vận.

Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, bỗng luồng dõng khí từ đâu phát sinh. Đột nhiên thân hình nàng vươn về phía trước, giơ tay ra chộp lấy chuôi kiếm bấy giờ nặng như hàng vạn cân. Tố Tố nghiến răng mím môi, hai tay cố nắm chặt trường kiểm quỳ một chân lên.

Lúc ấy Cát Đạt Tố vừa bị trúng quyến của Sài Đạt Mộc, đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Tố Tố cả mừng dốc sức lực bình sinh, bảo kiếm thọc thẳng vào Hoàn Đình huyệt ở sau lưng gã sâu mấy tấc. Cổ tay nàng mềm nhũn không còn sức đẩy tới tiếp. Nhưng trực giác Tố Tố biết, tuy thế kiếm ấy không xuyên thủng ngực đối phương nhưng cũng đủ để gã nọ mất mạng.

Nàng bật cười lên khanh khách, tiếng cười của nàng nhiều sung sướng và cũng đầy thê thảm.

Gương mặt của Cát Đạt Tố hung ác một cách đáng sợ hai mắt tia ra đầy vẻ tàn độc, cười gằn nói :

- Tố Tố! Mi giỏi lắm, mi giỏi lắm!

Sau lưng Cát Đạt Tố máu tuôn ra như mưa, theo chuôi kiếm ướt đẫm hai cổ tay trắng ngần của Tố Tố.

Nàng như kẻ hoàn toàn mất tri giác, cười lên rũ rượi, cười lên thê thảm!

Cát Đạt Tố lảo đảo muốn té ngã, trước khi gục xuống bỗng rống lên một tiếng, tả hữu song chưởng đồng thời đánh ra. Tố Tố bị bắn lên trên không, va chạm vào vách tường. Bốp một tiếng, nàng ngã lăn ra đất Trong phòng trở lại tịch mịch như tờ không một tiếng động nhỏ.

Bỗng có bóng xám loáng lên, một ông già tóc dài mặt đỏ thân hình cao lớn từ song cửa phóng bay vào.

Người đó không phải ai xa lạ mà chính là Tôn Kha Ba. Lão lo ngại mất liên lạc với đồ đệ cưng Cát Đạt Tố, vì vậy đi được nửa đường liền vội quay trở lại. Hỏi người trong Khổng Tước trấn được biết Cát Đạt Tố đi cùng với một thiếu nữ tiến vào trong Duyệt Lai khách sạn này.

Trước cảnh máu thịt vung vãi đầy phòng, Tôn Kha Ba không thể tin được thị giác của mình. Lão giơ tay lên dụi mắt rồi la lớn như điên cuồng :

- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Không phai!Không phải!

Chẳng lẽ nào dùng. Chương nhãn pháp thuật bưng mắt chăng!

Lão xách thi thể Sài Đạt Mộc ruột gan lòng thòng lên, thấy mình mẩy y lạnh ngắt đã sớm tắt thở từ lâu.

Lão quăng mạnh tử thi xuống đất, đầu óc tối tăm như chực hôn mê bất tỉnh, miệng kêu gào.

- Sài Đạt Mộc, kẻ nào giết chết ngươi mau nói ra ta biết! Sài Đạt Mộc! Sài nhi! Kẻ nào sát hại con!

Lão ngồi sụp xuống đất đỡ Cát Đạt Tố dậy, phát giác thanh trường kiếm còn cắm phập phía sau lưng.

- Trời!

Tôn Kha Ba buột miệng thốt, đầu óc trống rỗng ngây ra nhìn hồi lâu không nói được nên lời.

Cát Đạt Tố vẫn còn thoi thóp, mơ hồ mở hé mắt nhìn. Gã nhận ra mình đang nằm trong lòng sư phụ. Gã nở nụ cười héo hắt, thều thào :

- Sư phụ... Càng... tàn.... càng khốc.... Càng...ác càng độc... Đó là...

phúc... của... Vu...Công... môn!

Tôn Kha Ba đang bàng hoàng, nghe nói vội ôm chặt lấy Cát Đạt Tố hỏi :

- Cát nhi, con... con... nói gì thế?

Mi mắt của Cát Đạt Tố liền từ từ khép lại, miệng mấp máy không thốt được thành tiếng.

Râu tóc Tôn Kha Ba không gió mà tự động dựng đứng, mắt trợn tròn xoe gào thét :

- Cát nhi! Con không thể chết được, con không thể chết được!

Lão giơ tay đè lên Khí Hải huyệt của Cát Đạt Tố, hối thúc chân khí. Hai mắt của Cát Đạt Tố lại từ từ hé mở.

Tôn Kha Ba hối hả hỏi; - Cát nhi! Con vừa nói gì? Nói đi? Ai sát hại con! Ai?

Cát Đạt Tố được Tôn Kha Ba thối động chân khí, linh đài gã hơi thanh tỉnh gắng sức đáp :

- Đệ tử đã theo đúng... huấn... giáo huấn... của sư phụ càng tàn...

càng... khốc càng... càng...

- Không cần phải nhắc những điều ấy! Ta không nghe! Ta không cần nghe!

Tôn Kha Ba nghiến răng ken két hỏi tiếp :

- Ta muốn biết kẻ nào giết chết Sài Đạt Mộc? Kẻ nào đã sát hại con?

Hài mắt của Cát Đạt Tố lại từ từ khép lại. Chưởng tâm của Tôn Kha Ba lập tức phát kình, tiếp tục dồn chân khí sang.

Cát Đạt Tố được Tôn Kha Ba thối thúc chân khí, lại dần dần tỉnh táo.

Tôn Kha Ba căm hận đến trán nổi gân xanh, hỏi gằn :

- Cát nhi! Con muốn nói gì không? Ai đã giết chết Sài Đạt Mộc?

Cát Đạt Tố yếu ớt, gắng gượng đáp :

- Sài Sài sư đệ chính... con... giết. Càng... ác...

- Sao? Chính con giết Cổ sư đệ? Không phải tên Liễu Tồn Trung ư?

Cát Đạt Tố lắp bắp :

- Đệ tử không... dám... trái... lời... giáo... huấn...của... sư môn...

càng... ác... càng độc... đệ tử... bị Tố Tố giết... đó... là phúc Vu công môn.

Gã còn định nói gì nữa, nhưng không còn nói nên lời mình mẩy co rút liên hồi. Tôn Kha Ba dồn thêm chân khí, song cát Đạt Tố đã tắt thở.

Tôn Kha Ba đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, bỗng đanh lại một cách đáng sợ, buông một tràng cười như điên khùng, gào thét :

- Đúng, đúng, chết sạch cả rồi! Đó là phúc của Vu công môn. Chết sạch! Đó là phúc của Vu công môn! Chết sạch.

Thanh âm của y kéo dài không ngớt cực kỳ thê lương ghê rợn, thoát ra ngoài song cửa, văng vẳng trong không gian, khiến những người trú trong khách điếm sờn lòng rợn tóc gáy.

Hôm sau, điếm tiểu nhị trong Duyệt Lai khách sạn tới huyện báo án có hai nam một nữ tàn sát lẫn nhau chết ở trong phòng. Quan huyện liền sai nha tới khám nghiệm, rồi lập văn án. Vì cả ba tử thi đều không có người chủ cáo, nên sau đó được đem chôn cất và hồ sơ cũng được xếp lại.

Cùng thời gian đó, trên giang hồ xôn xao đồn đại tây Vực Hỏa Thần giáo chủ tới Trung Nguyên hẹn ước so tài với Liễu Tồn Trung.

Đó là một tin tức sôi động kích thích nhất của võ lâm trong vòng một năm nay. Tây Vực Hỏa Thần giáo chủ đối với võ lâm Trung Nguyên là một nhân vật huyền thoại! Mấy chục năm nay, người ta chỉ được nghe nhắc tới tên tuổi, mà không một ai trông thấy diện mạo bao giờ.

Tuy Liêu Tồn Trung mấy năm gần đây tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, xưa nay chưa từng gặp địch thủ, nhưng dù sao cũng là một hậu sinh tiểu bối, phỏng được bao nhiêu hỏa hầu mà có thể khiến được Hỏa Thần giáo chủ phải đích thân xuất mã ước chiến như vậy. Điều đó lại càng khiến cho mọi người đua nhau bàn tán, nô nức chờ xem.

Thế là tin tức ấy không lâu đã vang động võ lâm, nhưng những người tin tưởng lời đồn đại ấy là chính xác, thực ra lại rất hiếm hoi.

Lý do là: Lấy thân phận của Hỏa Thần giáo chủ, có lý nào lại ước chiến với một hậu sinh tiểu bối như vậy?

Trên giang hồ tin tức cực kỳ linh thông, tiếp theo mọi người được biết thêm vì Liễu Tồn Trung đánh chết Hứa Thiên Long, đệ tử của Hỏa Thần giáo chủ, Thông Thiên Hiểu liền dùng kế khích tướng, đem xác Hứa Thiên Long trở về Vũ Điền, để kích thích Hỏa Thần giáo chủ phải thân chinh xuất mã, đó cũng chính là kế mượn đao giết người vô cùng nham hiểm.

Nhưng cũng có thể nghi ngờ tin tức đó không được chính xác vì Hứa Thiên Long đã luyện thành Bối Diệp Kinh, đoạt được ngôi vị tân Bang chủ Cái bang thì Liễu Tồn Trung làm sao giết y cho nổi.

Những người có quan điểm trên, đều cho là Thông Thiên Hiểu quỷ quyệt, cố xếp đặt nội vụ khiến Hỏa Thần giáo chủ phải thân chinh vào Trung Nguyên giúp y mưu đồ đại sự.

Nếu như Hỏa Thần giáo chủ làm ngơ không lý tới, nghiễm nhiên sẽ bị giang hồ cho là khiếp sợ Liễu Tồn Trung. Cho nên dù biết được kế hoạch của Thông Thiên Hiểu, Hỏa Thần giáo chủ vẫn không thể lùi bước.

Bấy giờ Liễu Tồn Trung, Túy hòa thượng, Hoàng Diện Phong Cái, Ngữ Minh thượng nhân, Hà Ngọc Trì các người đã tới Thành Đô từ lâu.

Lúc mới vào Cái bang Tổng đàn chỉ thấy bốn bề vắng vẻ như tờ. Vương Hữu cùng vây cánh đã sớm được tin triệt thối từ lâu.

Đệ tử trong bang thấy Liễu Tồn Trung trở về, đua nhau tới hỏi han xưng tụng.

Có một số không chịu sự chỉ huy của Vương Hữu, được tin tiểu sư tổ về Tổng đàn, Vương Hữu đã đào tẩu, bên lũ lượt kéo về tụ tập. Thế là trong một sớm một chiều Cái bang lại khôi phục được hiện tượng hưng thịnh như xưa Mấy ngày sau, đầu thủ các lộ Phân đàn các nơi cũng trở về Tổng đàn tham kiến tiểu sư tổ, báo cáo sơ lược tình hình Phân đàn.

Liễu Tồn Trung đối với các Phân đàn vô cùng xa lạ nhưng thấy các huynh đệ ai nấy đều biểu lộ sự trung nghĩa, trong lòng cũng vô cùng hoan hỉ.

Mấy hôm kế tiếp, Thi Huyền trưởng lão, Trần Tứ từ Quan âm các trở về. Liễu Tồn Trung ra đón vào trong đại sảnh cất tiếng hỏi :

- Bao Đả Thắng đánh là thắng, Y Bất Tử chữa là khỏi, Liêu Vạn Lý đâu sao không thấy tới?

Thi Huyền trưởng lão đáp :

- Một là họ không phải người trong Cái bang, đoán chúng ta phen này khôi phục lại cơ sở, tất phải giải quyết nhiều bận bịu cho nên chưa muốn đến đây quấy rầy. Hai là họ cũng còn nhiều việc phải thanh toán cho xong.

Tối hôm đó bày yến tiệc linh đình, có người đề nghị lập tức bầu Liễu Tồn Trung lên làm tân Bang chủ, đưa ý kiến :

- Trong bang không thể một ngày vô chủ. Tiểu sư tổ là người đương nhiên được thừa kế ngôi vị Bang chủ, chỉ vì xảy ra biến cố nên chưa kịp cử hành nghi lễ mà thôi.

Liễu Tồn Trung không chấp thuận, nói :

- Lão Bang chủ hiện tại vẫn còn ở trong tay kẻ địch, quốc gia nghiêng ngả suy vong, đó mới chính là cái lo của chí sĩ. Chức vị Bang chủ, tại hạ quyết không dám nhận, chờ đợi lão Bang chủ trở về định đoạt.

Có người nói :

- Hiện tại bang vụ nặng nề cần phải có người liệu.

Liễu Tồn Trung đáp :

- Đại sự trong bang xưa nay đều do Thi Huyền trưởng lão an bài.

Hiện t

/31