Nửa mặt giang hồ

Chương 49 - Chương 49

/56


Sau khi trở về từ rừng trúc, Hề Ngọc Đường không hề chào hỏi bất cứ ai, rời khỏi chùa Thanh Tịnh ngay trong đêm, xuống núi trở về Hàng Châu.

Việt Thanh Phong đi chậm hơn nửa bước ở phía sau không ngăn nàng, cũng không có ý định cản trở, chỉ đứng trong bóng đêm nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại dặn Tư Niên lặng lẽ đuổi theo bảo vệ người.

Sau đó, hắn trở về viện, gõ cửa phòng Lam Ngọc.

Đi một Thẩm Thất lại tới một sư đệ, lần này đã là vị khách thứ hai trong tối nay của Lam Ngọc. Nhìn thấy Việt Thanh Phong, hắn còn đang nghi ngờ về ý đồ viếng thăm của đối phương thì bất ngờ phát hiện câu đầu tiên hắn lại không nói với mình, mà là nói với Lãnh Nhất ở ngoài.

Lãnh Nhất. Hắn đứng ở cửa, cũng không quay đầu lại: Chủ tử các người đã xuống núi rồi, còn không đuổi theo bảo vệ đi?

Vừa dứt lời, thân hình của Lãnh Nhất đột ngột xuất hiện trong đình viện.

Lam Ngọc nhíu mày, không mở miệng.

Việt thiếu chủ nói thật sao? Lãnh Nhất trầm giọng hỏi.

Việt Thanh Phong vuốt cằm, không hề nói tới tình trạng bất thường của Hề Ngọc Đường, chỉ nhắc thầm: Lãnh đường chủ vẫn nên đuổi theo xem sao.

Sao Lãnh Nhất có thể không nghe ra ý trong lời hắn nói? Sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía Lam Ngọc bên trong cửa theo bản năng, sau đó lạnh mặt, không nhìn ra tâm tình.

Đa tạ Việt thiếu chủ đã báo cho. Lãnh Nhất nhanh chóng tỉnh táo: Có điều không có lệnh của chủ tử, Lãnh Nhất không thể rời khỏi.

Nghe lời này, cuối cùng Việt Thanh Phong cũng phải kinh ngạc nhìn về phía nam tử mặc hắc y đứng trong viện, cẩn thận quan sát hắn lần đầu tiên.

Lãnh Nhất này, còn trung thành hơn cả Tiết Dương và Thiều Quang.

Đối phương đã tỏ thái độ, Việt Thanh Phong cũng không cố, bước vào trong, vung tay lên, đóng cửa không nói, còn dùng nội lực ngăn cách mọi thứ không cho bất cứ kẻ nào theo dõi.

Lam Ngọc thu hết hành động của hắn vào mắt, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt sâu như giếng cổ, mặt trầm như nước chờ người nói rõ ý đến.

Sư huynh... Hiếm có khi nào Việt Thanh Phong cảm thấy khó nói chuyện như lúc này, mãi lúc lâu sau mới mở miệng, trong giọng nói có mang theo chút áy náy: Nàng đoán được rồi.

Một câu nói không đầu không đuôi lại có thể khiến sắc mặt của Lam Ngọc đại biến trong nháy mát, mắt bất ngờ trừng lớn, cả người vì quá kích động mà ngả về trước, hệt như đã trở thành một pho tượng.

Bên trong phòng yên lặng như đêm, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng cười khó tin của Lam Ngọc vang lên, từng chữ một, cắn răng nghiến lợi, dường như đang muốn nuốt hết người trước mặt vào bụng: ... Đệ-nói-lần-nữa-xem?

Việt Thanh Phong cúi đầu.

Hắn ngoan ngoãn như một hài tử vừa làm sai chuyện, hệt như đã trở lại thành tiểu thiếu niên của nhiều năm trước trên đỉnh Nhất Trượng, vì không hoàn thành nhiệm vụ luyện kiếm mà phải chờ bị sư huynh trách phạt. Mà đối diện hắn, vẫn là vị sư huynh ấy, chẳng qua cảnh còn mà người mất, vị sư huynh cao lớn tuấn lãng, thông minh mạnh mẽ ngày xưa, hôm nay một đầu tóc bạc không nói, còn ngồi trên xe lăn, ngay cả việc đi lại tự do cũng không làm được.

Nhớ đến những giọt nước mắt của Hề Ngọc Đường trong rừng trúc, hắn mím chặt môi, chợt có chút thấu hiểu với cảm xúc của nàng.

... Trên thực tế, đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng có cách nào để chấp nhận chuyện sư huynh đã biến thành dáng vẻ này.

Trầm mặc nói rõ tất cả, Lam Ngọc kinh ngạc quan sát người sư đệ đã nhiều năm không gặp, chỉ nghe một âm thanh chói tai vang lên, tay vịn bằng gỗ trên xe lăn vì bị bóp chặt mà đã tan nát thành nhiều mảnh vỡ.

Buông lỏng ngón tay, gỗ vụng rơi xuống đất, Lam Ngọc nhắm hờ mắt, trong giọng nói có chút căng thẳng: Chỉ mới đoán được thôi, chưa chắc chắn cũng không sao.

Lời vừa dứt, mặt Việt Thanh Phong càng trắng hơn.

Lam Ngọc nâng mắt quét hắn, thấy tình hình không đúng, bỗng chốc lòng lại nhói lên, hỏi: Đệ thừa nhận rồi?

Việt Thanh Phong quay đầu đi.

...

Việt, Túc, Hề!! Lam Ngọc hoàn toàn nổi giận, tay chợt vỗ lên nơi vịn đã gãy lìa nơi xe lăn, mấy ám khí như mũi tên rời cung, cứ quang minh chính đại tràn ngập sát khí mà lao tới.

Việt Thanh Phong không tránh không né, mặc cho toàn bộ ám khí của Đường gia kia đánh lên người hắn. Đau đớn rên lên một tiếng, khóe môi rỉ ra một đường máu tươi, trên trường sam màu trắng nở rộ vài đóa hoa hải đường, vô cùng thảm thiết.

Thấy hắn chẳng hề phòng bị, trong mắt Lam Ngọc lóe lên chút vẻ hối hận và không đành lòng, nhưng lại lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lẽo như băng đá, nhìn nam tử cúi đầu không nói gì trước mặt, tức không có chỗ xả.

Hắn vừa bị Thẩm Thất kích thích một lần, lại nghe được tin tức có thể xem như là xấu nhất với hắn, trong lúc nhất thời khí huyết cuồn cuộn, mất một lúc cũng không nói được gì, sợ mình vừa mở miệng sẽ nôn một ngụm máu ra trước mặt người.

Cút! Một lúc lâu sau, Lam Ngọc quát khẽ.

Việt Thanh Phong không nhịn được mà ho khan một tiếng, ảm đạm xoay người.

Mấy ngón tay của Lam Ngọc hơi động, thấy dáng vẻ tủi thân kia của hắn, lòng chợt mềm đi.

Cuối cùng vẫn là sư đệ của mình,




/56