Number 9

Chương 10 - Chương 9

/23


Không liên quan nhưng Zô ơi, chiều nay nghỉ đi lao động với mụ tôi lại bật được phim “Người lính”, nhìn cảnh ở hành tinh rác, nhìn cảnh những cơn bão cát mà cảm hứng nổi tưng bừng mụ ạ

~09

Ánh sáng từ hằng tinh bị chặn lại.

Lúc nữ tu sĩ Emma đến tư thế của hai người bọn họ vẫn không chút biến hóa, nhưng nhìn Sachs từ nhỏ đến lớn bà đương nhiên biết thiếu niên nằm trên giường hoàn toàn không ngủ, mà cái dạng này……. Là đang giận dỗi sao! Mà No.9 giống như một pho tượng ngồi bên giường, xem ra thì hắn có vẻ chưa từng di chuyển nửa phân.

Hai người này…… thật là.

Nữ tu sĩ Emma cười tủm tỉm vỗ bả vai cường kiện của No.9: “Ta tiện đường đem cho cậu ít thức ăn, cậu ra ăn xong rồi quay lại. Ta đến đổi thuốc cho tên nhóc này.”

“Vâng, trưởng quan.” No.9 tiếp nhận mệnh lệnh xoay người sải bước ra khỏi cabin.

Nữ tu sĩ Emma chậm rãi ngồi xuống bên giường, cũng không vạch trần việc tên nhóc kia chơi xấu giả bộ ngủ.

Ngược lại vẫn là cậu ‘lão đại’ tưởng đang ngủ mở lời trước: “Lão thái bà, đừng để hắn ta tới gần tôi nữa được không?”

Dù cậu không quay đầu lại, nhưng đã rất lâu rồi chưa từng nghe thấy cậu cầu khẩn mà lộ ra vẻ yếu ớt khó có thể bàn luận, chỉ có những lúc đó, Emma mới nhớ ra thiếu niên thống lĩnh toàn bộ khu 28 này kì thật tính theo niên kỉ thì mới chỉ vừa trưởng thành.

“Xảy ra chuyện gì thế, con trai?”

Sachs lặng yên, một lát sau, thanh âm buồn thiu nói: “Hắn sờ đầu của tôi.”

Nghe được câu trả lời tràn ngập tính trẻ con của cậu, nữ tu sĩ Emma cười càng dịu dàng, nâng tay vuốt ve mái tóc cam đỏ cứng rắng ngoan cố như chính chủ nhân của chúng, đứa con xấu tính này vẫn không muốn thừa nhận bản thân kì thật vẫn chỉ là một đứa trẻ, tự nhận mình là một người có thể gánh vách tất cả, cũng chán ghét hành vi trấn an cậu như một đứa trẻ

“Hắn chỉ là muốn an ủi con mà thôi. Con cũng biết mà, không phải sao?”

“……” Sachs không muốn thừa nhận, nhưng mà cậu cũng không muốn nói dối trước mặt nữ tu sĩ Emma, cho nên chỉ im lặng.

Nữ tu sĩ Emma đương nhiên biết đứa trẻ này tuy mặt ngoài cứng rắn nhưng kỳ thật nội tâm rất không được tự nhiên.

“Rất giống……”

Sachs bỗng nhiên nói ra một câu khiến người ta không hiểu gì cả, Emma cũng không truy vấn, cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nghe, dẫu cho đứa trẻ này nói cái gì, mỗi một câu bà cũng đều ghi tạc vào trong lòng.

Tốc độ nói của Sachs rất chậm, như là đang nhớ lại, tìm kiếm, chắp vá lại, những không thể biểu đạt rõ ràng hết những gì mà mình muốn nói: “Thật sự rất giống…… Lúc tay của hắn sờ lên đầu tôi…… Lúc trước từng có người làm như vậy với tôi…… Bàn tay kia rất lớn cũng rất có lực……”

Nữ tu sĩ Emma nhất thời sửng sốt, lập tức hiểu được, ánh mắt dù tuổi đã già mà không chút vẩn đục không che dấu thương tiếc cùng hóa ái nhìn cậu: “Lúc ta cứu sống con trong khoang thuyền con còn rất nhỏ, ta còn nghĩ con sẽ không nhớ gì chuyện trước đó…….. Hắn khiến con nhớ tới cha con, phải không? Con luôn từ chối nhớ lại kí ức, nhưng thật ra được người thân yêu thương là một phần kí ức mà con khó có thể quên được, lưu giữ nó, mới là món quà vô giá nhất dành cho con.”

“Ai đem cái ông chú ngu ngốc kia thành ba a? Lão thái bà già đến hồ đồ rồi sao?” Sachs nhất thời giống như thể bị giẫm phải đuôi mên trực tiếp dựng lông.

“Dẫu có nói gì, con cũng nên hảo hảo cảm ơn hắn! Hắn vẫn ngồi ở đây chăm sóc con, còn cố gắng muốn an ủi con, mặc kệ là làm có đúng hay không, nhưng cũng xem như nhọc lòng.” Nhéo nhéo da mặt Sachs, mặc kệ xú tiểu tử này nhe răng trợn mắt kháng nghị, “Ít nhất là hòa bình ở chung với hắn đi! Tuy rằng thoạt nhìn hắn cũng có vẻ không đến nỗi chưa thích ứng được ở đây, nhưng ta nghĩ hắn cho đến nay vẫn đang mù mịt vì lý tưởng vững chắn bị sự thật phủ định.”

“Lão thái bà, lão lải nhải lẩm bẩm muốn nói cái gì a? Không thể nói đơn giản một chút sao?” Sachs nhíu mày, người lớn tuổi luôn thích nghiềm ngẫm từng câu từng chữ, khiến người khác hoàn toàn không hiểu nổi.

Nữ tu sĩ Emma cũng không tức giận, mở hộp cấp cứu lấy băng vải ra: “Được rồi, không nói mấy thứ này với con nữa! Nhìn xú tiểu tử con xem, xem miệng vết thương của con, khẳng định lại không nghe lời nhỉ?”

Sachs cũng không dám nói vỡi nữ tu sĩ là mình bởi vì muốn hút thuốc bị cự tuyệt nên mới gây ra xung đột với ông chú kia, đành phải thành thành thật thật đồng ý: “Đã biết a, tôi sẽ tận lực hảo hảo ở chung với ông chú kia.”

Thân thể nhân loại muốn tự lành vết thương cần một khoảng thời gian, nhưng bởi vì vết thương cũng không phải chỗ yếu hại, cho nên qua vài ngày đến khi nữ tu sĩ Emma gật đầu, cuối cùng Sachs đã không phải bị No.9 giám thị nữa, xuống được khỏi cái giường cậu không muốn ở lại lần thứ hai. Nhưng bởi vì không khỏi hẳn, nên cậu không tham gia thu thập tài nguyên, Sachs đem nhiệm vụ dẫn dắt đội giao cho thiếu nên tên Angus lần trước đã dìu cậu trở về. Dù sao mấy ngày nay nhiệm vụ chỉ là thu thập nốt một số tài nguyên còn sót lại, tính nguy hiểm cũng không cao.

Nhiều người già trẻ nhỏ đang làm việc, còn Sachs vốn chỉ tính toán đi loanh quanh một chút, nhưng bất tri bất giác đã đi ra khỏi khu, đi tới nông trại.

Trong nông trại cư nhiên không có những người khác, lúc này hai hằng tinh đã lên đến đỉnh, độ nóng trên mặt đất tương đối cao, mặc trang phục phòng hộ còn phải chụp thêm chiếc mặt nạ nặng mề rắn chắc, hệt như đang nướng sống người ta, người thông minh đã sớm về nghỉ ngơi cả, nhưng No.9 vẫn ngồi xổm trên mặt đất, bên người xếp đầy những bồn cây con.

Sắc xanh yếu ớt, được ôm trong đôi bàn tay mạnh mẽ kiên cường, người đàn ông mang kính bảo hộ quang lọc nên không nhìn thấy con mắt nhạt màu của hắn, nhưng mỗi động tác đều cẩn thận trịnh trọng như thế, đại khái nếu như tiểu sinh mệnh kia có cảm giác hẳn cũng sẽ cảm nhận được chút che chở đó.

Xem ra ông chú đã trở thành một công nhân thuần thục rồi a…..

Sachs nhịn không được lục túi quần rút điếu thuốc ra, ngậm trên miệng, muốn châm thuốc, những nghĩ nghĩ khi châm lửa bánh răng ma sát có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc của đại thúc, cư nhiên cứ cắn thuốc không châm, không nói một tiếng tiếp tục đứng nơi đó.

Nhưng nhìn liền cảm thấy có điểm không thích hợp, ông chú kia sao có thể đen cây non xếp chỉnh tề như vậy?! Cùng so sánh với những người cách đó không xa, thì đó thẳng tắp như một đội binh lính, khoảng cách giữa hai cây sai biệt không quá 0,1 cm có phải là quá mức đáng sợ hay không? Hơn nữa động tác hai tay thế kia, xúc đất đào hố, hạ gốc, phủ đất mặt, mỗi thứ đều cực kì vững vàng, giống như thứ chôn xuống không phải cây non mà là boom.

Không ai thấy khóe miệng ngậm điếu thuốc của lão đại khu 28 cong lên thành một nụ cười.

Cậu dựa cả người về phía sau tựa lên một cái hàng rào xiêu vẹo, tầng khí quyển mỏng manh đến nỗi cho dù là ban ngày cũng có thể nhìn thấy cả tinh cầu ngoài không gian, cậu từng sống ở nơi đó sao?

Khoang thuyền thuần sắc trắng lạnh lẽo, cái bàn ngắn gọn thực dụng, các dụng cụ kì quái, còn có…. Ngoài cửa sổ cách ly là khoảng không tối đen mịt. Sachs còn nhớ rõ mình thường ngồi xổm trước cửa sổ, trong một khoảng thời gian dài nhìn những tinh vân hình dạng giống như lốc xoáy, rồi sẽ có một bàn tay từ phía sau vươn tới vuốt ve tóc cậu, cậu đã không còn nhớ rõ hình dáng của người kia, cũng không nhớ rõ thanh âm của người đó, cậu chỉ nhớ rõ, bàn tay kia rất lớn rất lớn, lúc sờ lên đầu sẽ có một loại cảm xúc không thể tả bằng lời.

Bóng dáng kia là ba của mình sao?

Cậu không biết. Cậu được phát hiện bên trong một khoang thuyền, nguyên nhân gì mới khiến người ta vội vàng nhét một dứa trẻ vào khoang thuyền cứu sinh đưa vào vũ trụ hoang vu không người, lại chẳng hề lưu lại một chút manh mối? Không ai biết, cũng không ai có thể thăm dò được.

Lời nói của nữ tu sĩ Emma bỗng nhiên hiện lên trong đầu cậu, đem ông chú kia thành ba? Là vì chú ấy giống với bóng dáng của ba trong tưởng tưởng của tôi sao? Bởi vì bàn tay ông chú sờ lên cũng hữu lực như vậy sao? ……. Mẹ nó!!!! Trò đùa này con mẹ nó không vui chút nào đâu?!

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hằng tinh di chuyển đến nửa bên kia rồi sao? Thời gian còn chưa tới mà!

Cậu vừa nhấc đầu, môi bỗng bị cái gì đó xẹt qua, điếu thuốc lá bị vứt đi.

“Hút thuốc, không được cho phép.”

Thanh âm chôn sau chiếc mặt nạ bảo hộ trầm thấp mà mang theo kiên định quyết không bị thuyết phục.

Sachs cư nhiên trong nháy mắt có thêm cảm giác suy sụp, thân ảnh cao lớn che mất ánh sáng, thấy không rõ mặt, cư nhiên cùng với thân ảnh sâu trong trí nhớ trùng khít vào nhau. Ngay sau đó cậu như bị điện giật nhảy dựng lên: “Chú, chú làm xong rồi?”

No.9 gật đầu: “Ừ.” Phía sau hắn chỉ còn lại một ít chậu không, ngay ngắn chỉnh tề đủ để thuyết minh tất cả.

Trong ánh nhìn chăm chú của đối phương, lão đại khu 28 trong lúc xấu hổ nhất thời nhớ không ra mục đích mình tới đây là gì: “Lão thái bà…… À, lão thái bà muốn tôi hảo hảo ở chung với chú, ờ thì ý của tôi là, tôi tới là…… Là muốn hỏi xem gần đây chú thế nào?”

No.9 thành thật trả lời: “Vâng, trưởng quan. Nhiệm vụ gần đây nhất là san bằng thổ địa, trồng cây non, tưới nước bón phân, đã hoàn thành toàn bộ. Hiện tại chính là đang chờ nhiệm vụ được chỉ thị tiếp theo.”

Khóe miệng của Sachs co rút, bất quá so sánh với từng câu nói đều như đang đọc kinh của lão thái bà, lời của ông chú xem như tuyệt đối đơn giản, không cần lãng phí tế bào não của cậu.

“Khụ khụ, xem ra gần đây chũ cũng khá tốt đi.” Sachs theo thói quen sờ bao thuốc, nhưng rất nhanh liền lĩnh ngộ rằng không có khả năng, trước khi mình hoàn toàn bình phục No.9 tuyệt đối sẽ không để yên, thế là đổi tay xoa xoa cái túi quần, “Lão thái bà muốn tôi hỏi chú, có ý tưởng gì hay không?”

“Không, trưởng quan.”

‘Bọn mày là binh lính, việc binh lính cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh, trong đầu không cần có bất cứ ý tưởng gì ngoài mệnh lệnh cấp trên.’ Trong đầu No.9 hiện lên lời nói lặp đi lặp lại mỗi ngày của huấn luyện viên trong trại tập huấn.

Sachs tưởng mình biểu đạt không được rõ ràng, thế nên đắn đo cải biến lại từ ngữ: “À, ý tôi là, chú có việc gì muốn làm không? ”

“Không, trưởng quan.”

Sachs bỗng như hiểu được cái gì, trong lòng nháy mắt trở nên mềm mại, ông chú thoạt nhìn chỉ biết nghe theo mệnh lệnh hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ thực sự chưa từng thử qua việc mình muốn làm mà không phải là mệnh lệnh đến từ cấp trên.

Lão đại khu 28 đột nhiên linh quang chợt lóe, cậu kéo áo No.9 nói: “Đi theo tôi, tôi cho chú xem cái này! ”

/23