Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 42 - Ngoại Truyện: Lâm Lam

/193


Nghe đến hai chữ Venus, người ta chỉ nghĩ đến những bãi lầy tình dục, nữ sinh phóng đãng cùng phố đèn đỏ nổi tiếng kéo dài 200km.

Còn mặt tối sâu thẳm nhất của Venus, lại chẳng có một ai thèm để ý đến nó.

Ánh sáng càng lớn, thì bóng đêm phía sau nó càng khổng lồ.

Lâm Lam, lại chính là người hiểu rõ nhất sự bẩn thỉu dưới cái thứ ánh sáng hư ảo đó của Venus.

Phản bội.

Bán đứng.

Tham lam.

Tất cả những thứ mặt trái khốn nạn nhất của nhân tâm kia đẩy một vị vương tử diễm lệ cao quý trở thành một tên ăn mày chạy nạn trốn chui trốn nhủi dưới những cống ngầm bẩn thỉu nhất.

Đồng thời, nó cũng biến một tên phế vật vương tử chỉ biết ăn nằm rồi chờ chết thành một con người có thể làm tất cả những gì có thể để sống sót.

Hắn từ một kẻ chỉ vừa miệng cẩm y ngọc thực trở thành một người có thể ăn mọi thứ vào bụng, kể cả giun dòi gián chuột.

Hắn từ một đại thiếu gia chân yếu tay mềm đến một cái chổi cũng không biết cầm trở thành một tên khất cái thứ gì cũng có thể làm được, trộm cắp, lừa đảo, câu dẫn, ti tiện.

Đồng thời, tên vương tử ngu ngốc năm xưa cũng học được cách cướp đoạt và tự bảo vệ bản thân khỏi bị kẻ khác cướp đoạt.

2 năm, hắn giống như một con u linh, lẩn trốn giữa những kẽ hở của ánh sáng, chui lủi nơi những góc tối tăm nhất, bẩn thỉu nhất.

Trí tuệ siêu việt được di truyền giúp hắn có thể tìm được những ngóc ngách nhỏ bé nhất để bản thân có thể tồn tại, mà không bị thứ hắc ám kia nuốt thành một bãi xương trắng. Hắn chỉ có thể lẩn trốn, bởi kẻ thù của hắn chưa bao giờ ngừng lại việc tìm kiếm hắn, chỉ cần bị bắt được, đối diện với hắn chính là địa ngục không có lối về, cùng chút tôn nghiêm cuối cùng sẽ bị chà đạp thành từng mảnh.

Thứ duy nhất giúp Lâm Lam không triệt để rơi vào sa đọa cùng cực, chính là chút tôn nghiêm nhỏ nhoi cuối cùng này.

Thế nhưng suýt chút nữa, chút tôn nghiêm này của hắn cũng không còn.

Cố gắng giãy dụa trước những đôi bàn tay bẩn thỉu, nước mắt của hắn từng giọt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt. Hắn hối hận sự vô năng của bản thân mình, vô năng đến nỗi đến chính bản thân hắn cũng không thể nào tự bảo vệ chính mình.

Một cái tát kia của cô gái đó khiến hắn tỉnh ra.

Không rơi vào sa đọa, hắn sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ yếu ớt.

Không hắc ám với chính mình, hắn sẽ chẳng thể bảo vệ nổi một ai, kể cả bản thân hắn.

Không tàn nhẫn với người khác, kẻ đó sẽ tàn nhẫn với hắn, chà đạp hắn!

Mối hận thù khắc cốt ghi tâm giống như càng thêm cháy bỏng, hòa lẫn vào máu thịt thiếu niên. Tiếng gào thét điên loạn của mẹ khi bị gian dâm cùng chó đực, tiếng cắn lưỡi tự sát của chị gái khi bị những tên khất cái cưỡng bức, tiếng rống giận như dã thú của bố khi nhìn thấy thảm cảnh của hai người phụ nữ hắn yêu nhất.

Thiếu niên chưa bao giờ quên, cũng chẳng thể nào quên!

Ngày đó bởi vì hèn nhát và sợ hãi mà không dám trả thù.

Còn hôm nay, cho dù có phải nhảy vào địa ngục, thù này, hắn phải báo!

Lâm lam cuộn mình trên chiếc ghế bành, ánh mắt phảng phất như một kẻ ngoi lên từ dưới địa ngục, nhìn về phía phương xa, nơi cung điện Venus tráng lệ tọa lạc. Mỹ lệ cùng nhơ nhuốc!

Dạ Tiểu Vũ có chút tiếu ý nhìn một bên mặt của thiếu niên, trong lòng huýt sáo một tiếng.

Ánh mắt này, cô thích!

So với một con chi hua hua cái tai rung a rung, Dạ Tiểu Vũ cô lại càng thích một con rết độc với hàm răng sắc nhọn, kịch động toàn thân. Như vậy lúc đùa sủng vật mới đủ thú vị!

/193