Phất Y

Chương 55: Tiểu muội muội

/56


“Tiểu muội tử đãi tình lang, Ân tình thâm, Nễ mạc phụ liễu muội tử, Nhất ban tình, Nễ kiến liễu tha diện thời, Yếu đãi tha hảo, Nễ bất kiến tha diện thời, Thiên thiên yếu thập thất bát biến quải tại tâm!” (Tiểu muội tử chờ tình lang, Tấm lòng chờ đợi chứa chan ân tình, Chàng ơi, chớ phụ cô mình, Gặp nhau hãy giữ ân tình cho nhau, Rồi mai nước chảy xuôi cầu, Tấm lòng canh cánh, nỗi sầu khôn nguôi.)

Trong rừng truyền đến một tiếng ca thanh thúy dễ nghe, sau đó, một nữ tử cao gầy trẻ tuổi xuất hiên. Trên lưng nàng đeo một cái gùi đựng đầy dâu, quần màu lam nhạt trong gió nhẹ đong đưa, mặt mày ẩn tình đi về phía người thợ săn đang đứng trên sườn núi.

Nàng hát thật sự rất dễ nghe. Mạc Tùng Bách vừa rồi nghe tiếng, liền trèo lên một nhánh cây to, định ló đầu nhìn xem là ai. Hắn nhìn thấy nữ tử đến gần người thợ săn, chậm rãi càng lúc càng gần, mắt thấy hai bọn họ sắp chạm tới nhau, lại bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh mình “bùm” một tiếng. Hắn giật mình nhìn lại, thì ra Đằng La đang đứng bên cạnh hắn không biết đụng phải thứ gì mà trượt chân ngã từ trên cây xuống, nhanh như chớp lăn dọc theo triền núi.

Mà cô nương hái dâu và người thợ săn cũng bị bọn họ làm giật mình. Hai người nhanh chóng tách ra, lại đồng loạt nhìn về phía Mạc Tùng Bách, sau đó chạy tới, vươn tay túm được Đằng La.

Ở nơi này, mọi người tương đối chất phác, cho nên chuyện nam nữ thân thiết gặp mặt cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, huống hồ cô gái hái dâu kia có vẻ cũng khá lớn mật. Mà nàng thấy hai tiểu hài tử choai choai không lớn không nhỏ đang nhìn lén mình, một chút cũng không để ý. Nàng vén tóc ra sau mang tai, hé miệng cười với Mạc Tùng Bách đang sợ đến thất thần: “Choáng váng rồi? Còn không mau đi xem muội muội muội thế nào.”

Mạc Tùng Bách lúc này mới lấy lại thần trí, nhưng lại quên mất mình đã từng học khinh công, tay chân hoang mang rối loạn định trèo xuống. Ai ngờ, không lưu ý dẫm một chân vào hư không, nên hắn cũng bị trượt xuống, giống như Đằng La lăn vòng vòng. Hắn xấu hổ đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt đỏ bừng bừng.

Đằng La tự mình đi lên, muốn kéo hắn đứng dậy nhưng hắn lại không nhúc nhích, vì thế đôi mắt nàng đỏ hồng ấm ức nhìn hắn, nước mắt chảy xuống hai má, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra.

Mà thợ săn và nàng hái dâu nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, ôm bụng cười nghiêng cười ngả. Mạc Tùng Bách lại càng không dám nhìn mặt bọn họ, đứng bật dậy, lung tung dùng ống tay áo lau mặt một chút, rồi túm tay Đằng La chạy thật nhanh về nhà. Mãi đến lúc ra ngã ba đường quen thuộc, thấy từ xa có bóng con chó đen chạy ra đón chủ thì hắn mới giảm tốc độ.

Mà con chó nhìn thấy tiểu chủ nhân, vui mừng vẫy đuôi không ngừng. Nó vóc dáng béo tốt khỏe mạnh, cho nên nhào vào Mạc Tùng Bách lập tức khiến tiểu chủ nhân của nó bị đánh lùi mấy bước, ngồi phịch xuống đất luôn. Hắn bị nó dùng mặt cọ cọ, cười ha ha không ngừng, đơn giản không đứng lên nữa, ngồi trên mặt đất ôm nó, chơi đùa với nó một lúc. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, quay đầu nhìn Đằng La, tò mò hỏi: “Đằng La muội muội, muội có biết hai người kia đang làm gì không?”

Hắn thấy Đằng La vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, lại càng bị khơi gợi tò mò. Nhưng nàng không trả lời, cho nên hắn đành ôm chó lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bọn họ đang làm chuyện xấu?”

Mà trong khi Mạc Tùng Bách còn đang bận suy nghĩ lung tung, thì Đằng La lại xấu hổ đỏ bừng mặt, tay nắm chặt góc áo, ngượng ngùng cúi đầu. Nhưng không hiểu sao, nàng lại có vài phần chờ mong vụng trộm dùng khóe mắt nhìn hắn.

Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đã biết không ít chuyện, không thể so với Mạc Tùng Bách ngu ngốc muốn chết này được. Nàng đợi rất lâu, vẫn chỉ thấy Mạc Tùng Bách ngẩn người, nghĩ là có lẽ hắn ngượng ngùng, liền lén lút lại gần hắn, bước một bước, bước thêm một bước. Vậy mà hắn vẫn ngồi đó, giống như cái cọc gỗ, một chút cũng không nhúc nhích.

Nàng nghĩ một lát, lập tức tỉnh ngộ, hắn là đệ tử danh môn chính phái, làm sao có thể tùy tiện khinh bạc một nữ tử không danh không phận như nàng. Nàng trong lòng lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, cẩn thận lau mặt hắn, lại khẽ cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, sau đó ngượng ngùng quay đầu đi.

Chỉ là không ngờ, đến tận lúc nàng xấu hổ quay đầu lại, Mạc Tùng Bách vẫn còn ngẩn người, không tỏ ra bất cứ ý tứ gì với nàng. Nhất thời, sắc mặt Đằng La từ ửng đỏ trở nên trắng bệch, vô cùng khó coi, cả người cũng lảo đảo.

Kỳ thực là nàng đã hiểu lầm rồi, Mạc Tùng Bách không phải là giả vờ, hắn thật sự hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn là đại đệ tử phái Hành Sơn, từ sáu tuổi đã gia nhập sư môn, ngay cả những kẻ lớn tuổi hơn hắn nhưng vì vào sau cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng đại sư huynh. Tạm thời chưa nói hắn có xứng với cái danh này không, nhưng thời điểm hắn gia nhập môn phái quả thực là đã khác người rồi. Năm ấy, sư phụ của hắn và các sư huynh đệ cùng xuống núi, hai người họ uống một ít rượu lâu năm, sau đó nổi lòng cao hứng, đi đến bên dòng suối thổi tiêu. Sư phụ hắn đánh cược là sau khi hắn thổi xong không lâu, nhất định mưa sẽ rơi xuống.

Hắn thổi xong một khúc, quả nhiên không giống như người xưa đưa tới phượng hoàng, mà mưa bụi lại tí tách rơi xuống. Các sư huynh đệ đều trợn mắt há mồm, không ngừng đau lòng thua mất nửa năm tiền tiêu vặt. Bọn họ lúc đó cũng thật ngốc, bấy giờ là giữa mùa mưa, cho dù hắn không thổi tiêu, mưa cũng nhất định tới.

Nhưng dù thế nào thì lần đó sư phụ hắn cũng thắng cược, sau đó vô cùng vui vẻ cướp sạch tiền của các sư huynh đệ. Mà cũng chính lúc này, Mạc Tùng Bách lại đang cưỡi trâu đi tới, cho nên bị hắn nói là phúc tinh và quyết định thu nhận vào trong giáo.

Không quá hai năm sau, mười đại trưởng lão Ma giáo bao vây tấn công Hoa Sơn, chưởng môn Hành Sơn nhận được cầu cứu, vội vàng xông đến giúp đỡ, từ nay về sau liền không bao giờ trở về nữa. Những người bối phận cao hơn hắn, thanh danh lớn hơn hắn đều đã chết, cho nên sư phụ của Mạc Tùng Bách, thuận tình thuận lý trở thành chưởng môn phái Hành Sơn. Mà nước nổi thì thuyền lên, Mạc Tùng Bách lập tức trở thành đại đệ tử của chưởng môn đương nhiên, tương lai sẽ lên làm chưởng môn phái Hành Sơn.

Mà chưởng môn các đời của Hành Sơn đều say mê âm luật, cho nên một thế hệ chưởng môn, rõ ràng nhân tài kiệt xuất lại không lấy vợ, suốt ngày chỉ nói lấy tiêu làm vợ, lấy cầm làm con. Mà người đệ tử hắn đắc ý nhất đương nhiên cũng được giáo dục như vậy. Mạc Tùng Bách suốt ngày ngoại trừ luyện võ công thì chỉ ôm hồ cầm luyện đàn. Hành Sơn không có nữ đệ tử, mà nam đệ tử trong phái thì chẳng ai lại ăn no rửng mỡ đến mức đi tìm chưởng môn tương lai mà nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Trong phái không có người dạy hắn, trong nhà lại càng không có chỗ học. Hắn ở trên Hành Sơn, ba tháng mới về nhà một lần, ngoại trừ Đằng La muội muội ra, đám bạn bè cùng tuổi hắn chẳng biết một ai, vì thế nên, aizz, đứa nhỏ số khổ…

Cũng may tuy rằng ngốc, nhưng Mạc Tùng Bách cũng là người biết xem sắc mặt người khác. Đằng La từ nhỏ cùng hắn lớn lên, cảm tình giữa hai người luôn rất tốt, cho nên Mạc Tùng Bách tuy là nghi hoặc, nhưng vẫn cẩn thận đỡ lấy nàng, hỏi: “Đằng La muội muội, muội làm sao vậy? Bị ngã đập vào đâu chăng? Để ta cõng muội đi tìm đại phu.”

Đằng La thấy hắn quan tâm, sắc mặt mới khá hơn. Nàng lắc lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó mệt mỏi nhắm mắt tựa vào vai hắn.

Mạc Tùng Bách thấy nàng không khỏe, sợ ngọ nguậy nhiều sẽ làm phiền nàng, chỉ đành bất động ngồi trên mặt đất ngồi hơn phân nửa buổi chiều.

Vào lúc ăn cơm chiều, Mạc đại nương một mặt đem một khối thịt nướng to đặt vào bát của Mạc Tùng Bách và Đằng La, một mặt than thở mấy lần, muốn nói lại thôi. Đến tận lúc trước khi ngủ, bà mới thở dài kéo Mạc Tùng Bách ra sau nhà, nói: “Ai, Đằng La cô nương là do ta chăm sóc từ nhỏ, tay chân chịu khó, tâm địa cũng tốt. Nàng nếu làm con dâu nhà chúng ta không phải không tốt, chỉ là…Ai, nam nữ khác nhau, các con đều lớn rồi, không được thân cận quá.”

Bà tâm địa không xấu, bằng không cũng sẽ không đem một người không quen biết như Đằng La về nhà nuôi dưỡng. Con nhà mình hằng năm ra bên ngoài học võ, mấy tháng mới về một lần, ngược lại, Đằng La ngày ngày kề cận chăm sóc, tính tình lại nhu thuận ngoan ngoãn, cho nên nàng đối với Đằng La giống như đối với con đẻ của mình vậy.

Chỉ là…Làm con dâu sẽ không giống như con gái.

Bà nguyện ý tặng đồ cưới thật nhiều để Đằng La gả cho một người trong sạch trong thôn, chỉ cần nàng không gả cho Mạc Tùng Bách.

Làm mẫu thân ai chẳng cảm thấy con mình là tốt nhất, tự nhiên sẽ nghĩ phải có thứ tốt nhất khác mới xứng đôi được với hắn. Tuy rằng nghĩ tới việc để một cô nương tốt như Đằng La gả cho người khác, bà cũng có tiếc. Chỉ là, Đằng La mặc dù có thể nghe thấy, nhưng lại không nói được, chẳng may sau này cháu mình giống như nàng, vậy thì phải làm sao?

Ban ngày thấy bọn họ ở cùng nhau, bà đã định nói rồi, nhưng lại có chút không nỡ chia rẽ hai đứa nhỏ này.

Mạc Tùng Bách cho dù chưa ăn qua thịt heo, cũng đã thấy heo chạy. Hắn từng đọc trong sách, “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, chỉ là luôn cảm thấy khó hiểu. Bỗng nhiên nghe mẹ hắn nói đến việc lấy Đằng La làm vợ, không hiểu sao trong lòng lại mừng thầm.

Đằng La tóc có chút thưa, người cũng gầy yếu, nguyên nhân là do lúc nhỏ không được chăm sóc tử tế. Nhưng nàng làm đồ ăn rất ngon, thêu thùa rất đẹp, tính tình cũng tốt. Có một người vợ như vậy còn gì để không hài lòng nữa đây, huống hồ nhìn nàng nhu nhược ôn hòa thế này, cũng rất dễ coi. Hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được rạng rỡ mặt mày, tươi cười vui vẻ. Còn về phần đằng sau mẹ hắn nói, hắn căn bản một câu cũng không nghe lọt tai.

Mạc đại nương nói mãi, nói mãi, thấy hắn hồn treo trên cây, đành hít sâu một hơi cho đỡ tức rồi bỏ đi.

Đảo mắt mấy năm nữa lại qua. Mạc Tùng Bách và Đằng La đều lớn hơn, cũng đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi. Mắt thấy hai người kia cảm tình càng ngày càng tốt, Mạc đại nương cũng không tiện mở miệng đề cập tới hôn sự, chỉ nói là đợi thêm nữa đi.

Hai người tay trong tay đi vào trong rừng dâu. Mạc Tùng Bách nhớ tới trước kia bọn họ từng trốn ở đây nhìn người khác thân thiết, nay đổi thành chính mình, nhịn không được mặt đỏ bừng. Đằng La lại rút tay ra, làm dấu hiệu. Mạc Tùng Bách biết đó là nàng đang muốn hỏi vết thương của mình đã khỏi chưa, liền cười nói: “Đã sớm khỏi rồi, từ lúc viết thư cho muội đã lành.”

Tự nhận định Đằng La là vợ mình, cho nên chỉ cần phái Hành Sơn có người phải đến phụ cận nhà mình làm việc là hắn sẽ nhờ gửi thư giúp. Trong thư, Mạc Tùng Bách sẽ liên miên cằn nhằn chuyện của mình, từ việc hôm nay học mấy chiêu kiếm pháp, mấy hôm trước đến Thái Sơn truyền tin, trên đường gặp người trong Ma giáo, cho nên bị một ít vết thương nhỏ. Mà Đằng La hồi âm lại, thường thường cũng là một xấp thư dày. Cho nên, mặc dù hai người không phải ngày ngày nhìn thấy nhau, nhưng cảm tình cũng không hề bị ảnh hưởng.

“Đều là đám Ma giáo đáng giận, bằng không ta cũng sẽ không bị thương.” Mạc Tùng Bách nhớ tới tên đệ tử Ma giáo giả trang làm tiểu nhị hạ độc trong đồ ăn không thành liền ra tay đánh lén, cảm thấy lời các trưởng bối dạy rất có đạo lý, người trong Ma giáo đáng bị người người tru diệt.

Hắn cảm thấy bàn tay Đằng La run lên, tưởng là mình nắm chặt tay nàng quá, vội vàng thả lỏng tay ra, ôn nhu nói: “Ta nghĩ tới đám yêu nhân Ma giáo là tức giận, cho nên mới nhất thời mạnh tay, xin lỗi.”

Đằng La tay lại run lên, nàng cúi đầu nhìn xuống đất, không biết suy nghĩ cái gì. Nàng dung mạo so với trước kia xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn nhu nhược như trước, ở trong gió lạnh thì người lại run. Mạc Tùng Bách cởi áo ngoài khoác lên người nàng, thấy nàng vẫn run rẩy, trong lòng thương tiếc không thôi. Mắt thấy xung quanh không có người, hắn liền giang hai tay ôm chặt lấy nàng.

Hai người ôm nhau ngồi không biết bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khanh khách. Hóa ra là cô dâu nhà bên đi hái dâu, đang đứng nhìn bọn họ.

Nàng lại gần như vậy rồi mà Mạc Tùng Bách, thân có võ công, một chút cũng không phát giác. Hắn đỏ mặt, vội vàng buông Đằng La ra.

Nàng dâu kia cười nói: “Trốn cũng vô dụng, ta đã sớm thấy. Chỉ cần sau này các ngươi thành thân nhớ mời ta tới uống chén rượu mừng thì ta sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài.”

Đằng La ngẩng đầu nhìn Mạc Tùng Bách, chỉ nghe hắn nói: “Mẹ nói chờ chúng ta lớn hơn sẽ bàn.”

Nàng dâu kia nghiêm mặt nói: “Ta đây tại sao lại nghe người ta đồn, Mạc đại nương đã sai người đến Lý gia ở phố đông làm mối rồi? Các ngươi chậm chạp không thành thân, có phải là vì Mạc đại nương không đồng ý không? Mạc gia huynh đệ, không phải ta lắm mồm, nhưng Đằng La muội muội ở trong nhà ngươi nhiều năm nay, phụng dưỡng cha mẹ ngươi chu đáo, ngươi đừng phụ lòng nàng.”

Mạc Tùng Bách cười, chỉ nói là mọi người đồn nhầm thôi, “Mẹ ta thích Đằng La muội muội như vậy, sao lại không đồng ý chứ.”

Nàng dâu kia nghe vậy liền nói: “Vậy là tốt rồi, ta chờ rượu mừng của các ngươi.”

Mạc Tùng Bách nắm tay Đằng La, tươi cười rạng rỡ: “Đến lúc đó nhất định sẽ mời, nhất định sẽ mời.”

Thấy tay Đằng La lạnh như băng, khuôn mặt cũng trắng bệch, hắn chỉ nghĩ là do gió quá lạnh. Hắn thay nàng quấn chặt áo ngoài vào, sau đó đưa nàng về nhà.

Mà sau đó hai tháng, mắt thấy vài ngày nữa liền có thể về nhà, Mạc Tùng Bách tay thì luyện kiếm, nhưng trong lòng lại cân nhắc không biết mang quà gì. Mua cho mẹ vải dệt, mua cho cha rượu thuốc chống phong thấp, còn có…Mua cho Đằng La gương đồng và son bột nước. Tuy rằng mấy thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nàng nhất định sẽ vui mừng.

Tuổi hắn đã lớn, cũng hiểu được chuyện nữ nhân, đang định xuống trấn dưới núi mua ít đồ cho Đằng La, thì lại có một tên sư đệ hoang mang chạy vào, liên thanh nói: “Mạc sư huynh, gia đình huynh cho người truyền tin tới, nói muốn huynh về nhà ngay.”

Tin này như sét đánh ngang tai, Mạc Tùng Bách ngẩn người hồi lâu. Trong nhà hắn cũng chỉ có ba người, cha mẹ và Đằng La, nếu người nào gặp chuyện không may chỉ sợ hắn cũng không sống nổi. Cha hắn mấy năm nay buôn bán, đã bàn việc sắp tới chuyện đến trong thành Tương Dương, chỉ sợ nếu có chuyện thì hắn chạy tới đã muộn rồi.

Mạc Tùng Bách lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy vào chuồng lấy một con ngựa chạy về thành Tương Dương. Một đường đi này, màn trời chiếu đất, chịu bao đau khổ, trong lòng không ngừng cầu xin trời phật đừng để người trong nhà xảy ra chuyện gì. Ai ngờ hắn vừa vào thành đã thấy một đám người khua chiêng gõ trống, mặc quần áo hồng tiến lại. Mà đi đầu là ba người mặt mày hồng hào tươi cười sáng lạn, chính là cha hắn, mẹ hắn và Đằng La muội muội.

Hắn ở trên ngựa vẫy tay chào, chỉ nghe Đằng La vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng “Đại ca”, sau đó mệt tới mức hôn mê bất tỉnh.

Đến lúc tỉnh lại, đã thấy bên tay trái bày một đĩa hoa quả tươi, bên tay phải là một miếng gà nướng rất to. Hắn nằm trên ghế, trước mặt là cô nương ôn nhu gọi “Đại ca”, hơn nữa cô nương này lại chính là Đằng La. Mạc Tùng Bách lại một lần nữa ngất đi.

Hắn hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, vội vàng kéo tay Đằng La, trong mắt đỏ như máu, vừa đau lòng vừa hối hận nói: “Thì ra muội và cha mẹ đã ra đi rồi, sao không gọi ta cùng đi…”

Mạc đại nương nghe hắn nói vậy, tức đến nỗi dùng chày cán bột đập con một cái: “Cái đứa nhỏ xui xẻo nàng, mở to mắt ra mà nhìn. Ai ra đi? Ai không chịu ra đi hả?”

Đánh con xong bà lại ôm con khóc, khóc xong lại cười, mà Đằng La thì lại đứng ở một bên cầm khăn tay chấm nước mắt. Mạc Tùng Bách không hiểu ra sao, chỉ thầm nghĩ nếu Đằng La còn chưa chết, vì sao bỗng nhiên có thể nói. Hắn bôn ba nhiều ngày nay, mỗi khi nghĩ đến cha mẹ gặp chuyện không may liền đau lòng, làm sao nuốt trôi được đồ ăn. Lúc này đói đến xám mặt, lại thấy bọn họ không sao, hắn mới một bên không ngừng xé gà nhồi vào miệng, một bên nghe mẹ hắn mồm năm miệng mười kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra ngày ấy Mạc đại nương nghe đại nương cách vách nói, ngoài thành có một miếu thờ Long Vương thiêng lắm, liền dẫn Đằng La đi dâng hương, cầu xin Long Vương phù hộ cho Đằng La có thể nói chuyện. Bà kỳ thật cũng không nghĩ có thể được, chỉ là ôm hy vọng mong manh thôi, ai ngờ Đằng La từ sau khi ở trong miếu về, lại quả nhiên có thể nói được. Chuyện này làm cho Mạc đại nương và hàng xóm xung quanh ai cũng hớn hở mặt mày, không ai không nói Mạc gia quả là có phúc.

Mạc đại nương là người vui mừng nhất, ngày nào bà cũng cười thành tiếng. Lại nghĩ đến không thể nhận không ơn của Long Vương, cho nên hôm nay là định làm lễ đi bái tạ.

Mạc Tùng Bách dù sao cũng hiểu biết hơn cha mẹ hắn, đối với chuyện thần tiên ma quỷ cũng không quá tin tưởng. Nhưng không muốn làm Mạc đại nương mất hứng, cho nên cũng vội phụ họa theo vài câu.

Thấy hắn hiếu thảo như vậy, Mạc đại nương lại khóc. Khúc mắc trong lòng bà bây giờ đã được giải, cho nên lúc này chỉ hận không thể để bọn họ lập tức gạo nấu thành cơm, bà còn muốn sớm được ôm cháu a. Vì vậy, Mạc đại nương đẩy con trai một cái, nói: “Con đừng cứ ôm mãi bà già như ta. Con và Đằng La đã lâu không gặp mặt, vợ chồng son nhà các con tâm sự với nhau đi, ta và cha con đi nhóm lửa nấu cơm.”

Bà một tay kéo tay Đằng La đặt vào tay Mạc Tùng Bách, sau đó đi ra ngoài, thuận tay liền đóng cửa lại. Lúc này, Mạc đại nương mới thỏa mãn đi nấu cơm.

Mạc Tùng Bách lâu ngày không gặp Đằng La, liền định nắm chặt tay nàng. Mà Đằng La lại lùi lại tránh hắn, tựa vào trên cửa bình tĩnh nhìn hắn cười.

Mạc Tùng Bách từ đáy lòng bỗng nhiên có dự cảm cổ quái, nhưng cũng không nói rõ được là cái gì. Chần chừ nửa ngày, hắn vẫn lắp bắp hỏi: “Đằng La muội muội, muội…Là Long Vương hiển linh chữa trị cho muội thật sao?”

Hắn vừa hỏi xong, Đằng La lập tức thu lại tươi cười, trầm mặt xuống hỏi: “Huynh không tin ta?”

Mạc Tùng Bách sợ nàng giận, vội vàng chạy lại giải thích: “Ta chỉ sợ có người muốn hại muội.”

Đằng La đẩy hắn ra xa, sau đó tự ngồi xuống bên cạnh bàn, rót trà uống: “Ai muốn hại ta mà lại giúp ta chữa bệnh? Bất quá…” Nàng ngẩng đầu cười với hắn: “Bệnh của ta không phải được Long Vương chữa. Ta ở sau miếu Long Vương đụng phải một người quần áo rách rưới, ta có lòng tốt cho hắn ít tiền, hắn liền cho ta một viên thuốc, nói là sau khi ăn xong ta liền có thể nói. Hắn bảo ta không được nói với người khác, nếu không sẽ giết ta. Đúng rồi, hắn còn nói với ta, còn cần phải giết một người mới được.”

Mạc Tùng Bách lập tức tỉnh ngộ: “Muội là gặp được Sát nhân danh y của Ma giáo, Bình Nhất Chỉ.”

Nghi hoặc trong lòng hắn mặc dù được giải, nhưng cảm giác kỳ quái dưới đáy lòng vẫn không tiêu tan, chỉ là cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lại không nói rõ được là chỗ nào. Không nhịn được nhìn trộm Đằng La một cái, Mạc Tùng Bách thấy nàng đang cầm chén trà không nói, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, khiến nước trà trong chén gợn thành những vòng sóng nhỏ.

Chỉ nghe nàng nức nở nói: “Đại ca, ta có thể nói, huynh liền ghét bỏ ta sao?”

Mạc Tùng Bách lập tức cuống lên: “Tất nhiên là không, mặc kệ muội có nói được hay không, muội vẫn là Đằng La muội muội của ta.”

Hắn không ngừng tự trách mình, Đằng La muội muội đột nhiên có thể nói, tính tình lại so với trước kia hoạt bát hơn cũng là lẽ thường. Hắn thầm hối hận vì đã hỏi nhiều, đành lúng ta lúng túng nói: “Muội đừng khóc, đều là ta không tốt.” Thấy Đằng La nín khóc mỉm cười, hắn lại nhịn không được mà nói thêm một câu: “Chỉ là yêu nhân Ma giáo đều không phải người tốt, muội trước không biết thì thôi, sau này nhìn thấy bọn họ tốt nhất nhớ tránh ra xa.”

Đằng La tò mò nháy mắt với hắn: “Chẳng lẽ Ma giáo đều là người xấu sao? Như vậy tại sao người kia lại giúp ta chữa bệnh?”

Mạc Tùng Bách nhíu mày nói: “Đằng La muội muội, muội thiện lương như vậy, tất nhiên là không biết trên đời còn có rất nhiều kẻ xấu. Phong lão tiền bối của Hoa Sơn anh hùng là vậy cũng bị bọn họ lừa lấy kỹ nữ, sau đó lại vì nàng ta mà trở mặt với huynh đệ trong phái. Bình Nhất Chỉ kia vô duyên vô cớ thay muội chữa bệnh, chỉ sợ cũng không phải xuất phát từ lòng tốt gì.”

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, gấp như kiến bò chảo nóng, không ngừng đi lại quanh phòng. Sau đó, Mạc Tùng Bách nắm chặt tay, quay đầu an ủi Đằng La: “Đằng La muội muội, muội đừng sợ, cho dù chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ muội an toàn.”

Đằng La đột nhiên hỏi: “Huynh có sợ ta là người do Ma giáo phái tới lừa gạt huynh không?”

Mạc Tùng Bách nghe được liền cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn nàng. Sau đó hắn bật cười: “Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, muội làm sao có thể là người do Ma giáo phái tới được.”

Đằng La lại ngập ngừng hỏi tiếp: “Nếu ta thật sự là người do Ma giáo phái tới lừa gạt huynh thì sao? Nếu thật sự như vậy huynh sẽ thế nào? Huynh trả lời nghiêm túc cho ta, nếu huynh nói dối nửa câu, ta xin ông trời cho ta chết không được tử tế.”

Mạc Tùng Bách nghe nàng kiên quyết nói vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta không nỡ giết muội, chỉ đành lấy cái chết của bản thân để tạ tội với sư môn.”

Đằng La vung tay cốc đầu hắn một cái, phì cười thành tiếng: “Ta chỉ nói đùa thôi, nhìn huynh xem, huynh sợ tới mức nào kìa.”

Lúc này Mạc Tùng Bách mới yên lòng, kéo tay nàng kể lại những chuyện hắn đã trải qua mấy tháng nay. Hắn nghĩ tới việc vừa rồi về đám Ma giáo âm hiểm có lẽ đã dọa Đằng La muội muội sợ, cho nên chỉ chọn những chuyện vui khi luyện công kể cho nàng nghe, chọc nàng cười khanh khách không ngừng.

Cha mẹ của Mạc Tùng Bách đều là người nhiệt tình, bằng không cũng sẽ không mang một tiểu cô nương bị câm về nhà nuôi dậy. Một đôi cha mẹ như thế, tất nhiên dạy dỗ ra con cũng là người phúc hậu nhiệt tình. Cho nên, Mạc Tùng Bách đối với Đằng La luôn là toàn tâm toàn ý, ngay cả nói to cũng không dám, chỉ sợ dọa nàng sợ.

Hắn lần này về vội, không có quà gì, lại thấy trong tay có hai củ khoai lang to. Cẩn thận so sánh một chút, cân nặng cân nhẹ, sau đó hắn đưa củ to hơn cho Đằng La.

Mạc đại nương thấy hai người bọn họ cảm tình rất thân thiết, trong lòng vui mừng vô cùng, suốt ngày thúc giục con mình mau thành thân. Nhưng bởi vì có câu: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha”, hắn từ nhỏ đã đi theo sư phụ, tình cảm thầy trò vô cùng sâu nặng, cho nên việc thành thân Mạc Tùng Bách cũng muốn bẩm báo xin sư phụ trước.

Mạc Tùng Bách ở lại vài ngày liền vô cùng cao hứng thu dọn hành lý về Hành Sơn, nghĩ lần này quay về báo cáo sư phụ xong rồi xuống núi thành thân luôn. Không ngờ, một lần từ biệt lại kéo dài năm năm.

Bởi vì chưởng môn Hành Sơn lâm bệnh nặng, Ngũ Nhạc kiếm phái nội loạn, trong lúc đó Ma giáo nhiều lần tập kích, cho nên hắn tìm không ra thời gian mà về nhà. Cũng may, trong nhà không ngừng có thư gửi đến. Có thư nói Đằng La vì lo cho an nguy của hắn, cam nguyện đến thành Bắc ở am ni cô ăn chay niệm Phật ba tháng, khẩn cầu cho hắn bình an. Có thư nói, Đằng La không ngủ vì thay hắn may đồ mới, cuối cùng lâm bệnh nặng, có lẽ phải điều trị nửa năm mới khỏe lại.

Ngoài thư còn gửi kèm một bộ quần áo, từng đường kim mũi chỉ như cuốn lấy lòng hắn.

Chỉ là, thật không ngờ, nhớ thương ngày ngày đêm đêm cuối cùng lại hóa thành một cơn ác mộng.

Ngày đó, hắn rốt cục tạm biệt sư phụ quay về nhà để thành thân, ở trên đường gặp được Tung Sơn tiểu sư muội Tả An chi. Sau đó nữa, Đằng La tự sát trước mặt hắn. Sau đó của sau đó nữa, Tả An Chi vì Đông Phương Bất Bại, cũng ở ngay trước mặt hắn mà nhảy xuống vực. Đông Phương Bất Bại từ đó căm hận Ngũ Nhạc kiếm phái bức tử nàng, hàng năm đều đánh lên núi Ngũ Nhạc, nhưng lần nào cũng lưu lại cho bọn hắn một chút hơi tàn.

Hắn mệt mỏi vô cùng, không ngừng hối hận, nếu lúc đó hắn trả lời khác, liệu kết cục có thay đổi không?

Mười hai năm sau, Tả An Chi trở lại.

Hắn mừng cho Tả sư muội, nhưng đáy lòng lại vô cùng phiền muộn. Trái tim của Đông Phương Bất Bại đã liền lại, nhưng tim của hắn, sẽ vĩnh viễn chẳng thể liền lại nữa.

Đông Phương Bất Bại đưa cho hắn một phong thư, trong thư chỉ có hai chữ: “Song sinh.”

Hắn theo thư đến Lạc Dương, sau đó gặp được một cô nương. Cô nương kia không biết nói, trên trán cũng đã có nếp nhăn, lại nhìn bộ dạng của nàng, vẫn giống như đúc mười năm trước.

Đến lúc này, hắn mới biết được, cho dù nước chảy xuôi cầu thì tấm lòng của hắn vẫn chỉ canh cánh bên Đằng La muội muội mà thôi.

/56