Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 33 - Bổn Vương Chê Ngươi Bẩn

/35


Edit : Âu Dương Lạc Cửu

Tôn quản gia vừa nghe thủ vệ thông báo An Tri Cẩm đã trở lại, vội vàng đi đến cổng chính nghênh đón nàng, đã thấy nàng còn mang về một nam nhân nửa chết nửa sống, chính mình cũng một bộ dáng sức lực kiệt quệ.

Vương phi nương nương, đây là. . . . . .

An Tri Cẩm khoát tay, đánh gãy lời của Tôn quản gia: Ngươi sắp xếp cho hắn một sương phòng để ở, lại nhanh chóng mời đại phu tới xem thử hắn rốt cuộc là làm sao vậy.

Vâng Tôn quản gia vội vã ra hiệu cho gã sai vặt đỡ Trì Cảnh đi vào.

Không. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần đại phu. . . . . . Nghe An Tri Cẩm và Tôn quản gia nói, Trì Cảnh còn một chút tỉnh táo lập tức yếu ớt tỏ vẻ cự tuyệt: Bệnh của ta là. . . . . .bệnh cũ . . . . . . mấy chục năm trước, gọi đại phu cũng vô dụng . . . . . . Để ta nằm một chút, sẽ không có việc gì . . . . . .

Nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, An Tri Cẩm thật sự không thể tin hắn không có việc gì, nhưng Trì Cảnh năm lần bảy lượt vẫn kiên trì với quyết định của mình, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể để Tôn quản đỡ hắn đi vào trong phủ..

Chính nàng cũng nhanh chóng chạy về Lưu Vân uyển.

Cánh tay bên phải dần dần mất cảm giác, chứng tỏ ám khí kia có độc, hơn nữa còn đang khuếch tán, nàng phải mau chóng trở về xử lý miệng vết thương.

Để Tử Lăng giúp đỡ lấy một thau nước, chuẩn bị một cái khăn mặt, An Tri Cẩm khép cửa phòng lại, cởi quần áo ở nửa người trên ra. Da trắng như tuyết, bả vai nòn nã, bỗng nhiên xuất hiện một mảng màu đen lớn ngung tụ lại,, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Độc dược màu đen, thường là kịch độc.

An Tri Cẩm không hề chần chờ, quyết định thật nhanh rút con dao găm ra, cắn răng cầm dao găm đâm vào trong thịt. Dựa theo xúc cảm mà ám khí kia cắm vào da thịt, hẳn là châm độc ... Ám khí thật nhỏ, hơn nữa còn thâm nhập sâu vào trong thịt, nên nàng chỉ có thể lựa chọn cắt thịt để lấy ám khí kia ra.

Trong ngày thường lúc nàng làm loại chuyện này, đều sẽ được tiến hành gây mê cục bộ, nhưng cổ đại không có thuốc tê, nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng .

Dao găm mới tiến vào da thịt, lập tức đã thấy máu đen trào ra, chảy xuống theo trước ngực của nàng, thấm ướt quần áo. Cái cảm giác đau đớn ray rứt này, làm cho trán nàng chảy ra một tầng mồ hôi, nàng cắn răng, dùng chủy thủ đẩy thịt ra, muốn tìm được mũi ám khí kia, lại phát hiện bất kể như thế nào cũng không tìm thấy..

Điều đó không có khả năng!

Nàng vô cùng chắc chắn ngân châm kia đâm vào thịt nàng, làm sao có thể tìm không thấy!

An Tri Cẩm có chút nóng nảy, không vì phải nàng không chịu tổn thương được, cũng không phải vì nàng chưa từng trúng ám khí, nhưng tình huống tìm không thấy ám khí này, vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải, huống chi, ám khí kia có tẩm kịch độc, nếu không sớm lấy ra, độc tính sẽ tiếp tục khuếch tán, chỉ sợ cái mạng này của nàng giữ không được!

Cuối cùng không đoái hoài đến gì khác, nàng ném dao găm, lấy tay gỡ khối thịt chảy máu dầm dề kia ra, liều mạng tìm mũi ám khí.

Không có!

Thật sự tìm không thấy!

Thứ có thể chạm vào được đều là thịt cùng với máu tươi sền sệt, căn bản không có ngân châm ... Vật cứng thật nhỏ.

Nàng hoảng loạn, cho dù là lúc bị trúng đạn, nàng cũng chưa từng kinh hoảng như vậy —— Thấy kịch độc ở trong cơ thể nàng đang nhanh chóng khuếch tán, nàng lại ngay cả ám khí có tẩm độc kia cũng không tìm được.

Hơn nữa miệng vết thương ở vị trí gần xương quai xanh, nàng trơ mắt nhìn bên trong không ngừng chảy ra máu đen, chính mình lại không có biện pháp để hút kịch độc kia ra.

Ám khí không tìm thấy, độc huyết thì hút không được, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử vong gần chính mình như vậy.

Không được, phải gọi cái một đại phu đến xem, tiếp tục như vậy nữa, nàng thật sự sẽ đi đời nhà ma.

Rầm rầm rầm , đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt , giống như là muốn phá luôn hai cánh cửa gỗ kia.

Ai? ! Trong lòng An Tri Cẩm cả kinh, phản xạ có điều kiện bật thốt lên hỏi.

An Tri Cẩm, mở cửa nhanh. . . . . . Mở cửa! Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tần Tử Minh, bởi vì không có người mở cửa, hắn trực tiếp dùng chân đá cửa: Lão tử là tướng công của ngươi, ngươi còn không mau mở cửa cho lão tử. . . . . .

Đại phiền toái này, lúc nào thì không đến, hết lần này tới lần khác lại đến lúc nàng đang hoảng loạn.

m thanh đá cửa ngày càng mạnh,, nếu không mở cửa, chỉ sợ kia hai miếng cửa gỗ thật sự sẽ bị Tần Tử Minh đá hỏng, An Tri Cẩm vội vàng mặc quần áo, đi mở cửa phòng.

Cửa vừa mở, cả người Tần Tử Minh vốn đang dựa trên cửa lập tức mất đi trọng tâm, hung hăng té lăn trên đất.

Nhìn Tần Tử Minh té dưới chân mình, An Tri Cẩm nhíu mày: Ngươi tới làm gì? !

Như thế nào? Ngươi vợ của gia. . . . . . Gia không thể tới sao? Tần Tử Minh vừa nói, một tay ôm chân của nàng, một tay chống lên, tức khắc, mùi rượu nồng nặc xông ra..

Ngươi uống rượu ? An Tri Cẩm nhíu mày càng sâu, nàng nhìn Tần Tử Minh trước mặt híp một đôi mắt say lờ đờ, chuẩn bị một cước đạp hắn ra ngoài.

Hiện tại nàng thật sự không có thời gian dư thừa để dây dưa với kẻ điên uống rượu say.

Ngươi nói xem, vì sao ngươi lại làm như vậy với bổn vương? ! Tần Tử Minh đột nhiên cầm bả vai của nàng, trong mắt toát ra lửa giận: Ngươi nói đi!

Tay hắn vừa vặn đặt tại miệng vết thương vừa cắt, An Tri Cẩm đau đến hít một hơi lạnh: Cút!

Nghe được tiếng gầm nhẹ của nàng, trên trán Tần Tử Minh nổi đầy gân xanh: Ngươi vừa nói cái gì? . . . . . . Ngươi nói gia cút? ! An Tri Cẩm! Ngươi nghe cho rõ ràng, ngươi là vương phi gia cưới hỏi đàng hoàng đưa tám kiệu lớn tới cưới về, ngươi biết không? !

Theo cơn giận của Tần Tử Minh, lực đạo trên tay hắn cũng càng thêm mạnh, An Tri Cẩm rốt cuộc không chịu được nữa, trực tiếp cầm cổ tay của hắn, muốn đẩy tay đang đặt trên vai mình ra..

Chỉ là nàng vừa nắm cổ tay của Tần Tử Minh, Tần Tử Minh lập tức vươn tay kia đè tay của nàng, cúi đầu, đón nhận ánh mắt lạnh thấu xương của nàng: Ngươi tin đem nay gia sẽ làm ngươi không? !

Nghe được câu gầm nhẹ tràn đầy mệnh lệnh, con ngươi An Tri Cẩm bỗng nhiên mở to, sau khi kịp phản ứng, nàng phẫn nộ nói: Ngươi dám!

Đây gọi là có rượu vào thì cái gì cũng dám làm, nếu như bình thường, chỉ sợ Tần Tử Minh đã sớm chạy nhanh như chớp, làm sao còn có thể nói như thế với nàng ?

Nhưng hết lần này tới lần khác tối nay Tần Tử Minh lại mạnh cực kỳ, không biết là nàng thân trúng kịch độc, nghĩ vì lí do gì mà nàng không hề phản kích, tay Tần Tử Minh giống như vòng sắt, làm cho nàng không thể động đậy.

Sốt ruột ? Trên mặt Tần Tử Minh đột nhiên lộ ra một chút cười nhạo khinh thường: Như thế nào? Sợ bổn vương động vào ngươi, ô uế thân thể của ngươi, làm cho tiểu tình nhân của ngươi không cần ngươi ?

An Tri Cẩm mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy Tần Tử Minh trước mắt vô cùng xa lạ, mặc dù nàng tới nơi này mới hơn nửa tháng, nhưng ở trước mặt nàng Tần Tử Minh vẫn luôn khúm núm, vô cùng sợ hãi nàng, khi nào thì dám dùng loại giọng nói này nói với nàng những lời như thế, còn lộ ra loại biểu cảm khinh miệt này?

Huống chi, nàng hoàn toàn không hiểu Tần Tử Minh đang nói cái gì.

Ngươi yên tâm đi Khóe miệng Tần Tử Minh đột nhiên từ cười nhạo biến thành cười lạnh, hắn hung hăng đẩy An Tri Cẩm ra, âm thanh lạnh lùng nói: Bổn vương chê ngươi bẩn!


/35