Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 46 - Lãnh Cung

/47


Theo mệnh lệnh của Diễm Liệt, Nguyệt Thần cung nơi ở của nữ nhân từng được tất cả mọi người hâm mộ cùng đố kỵ trong một đêm trở thành lãnh cung, không cho người bên ngoài bước vào nửa bước. Diễm Liệt mỗi ngày đều đổi người thị tẩm, suốt ngày chìm đắm trong ôn nhu hương, tính tình cũng ngày càng lạnh lùng bạo ngược.

Tư Tư mỗi ngày đều đứng ở cửa, nhìn một đám nữ tử mỹ mạo được đưa vào Nhật Huy cung, cũng thường xuyên nghe được sủng cơ nào làm hắn tức giận đều bị đem ra xử tử, sự chán ghét trong lòng nàng lại tăng thêm mấy tầng.

Diễm Liệt thật sự là một tên quân chủ ngu ngốc hết thuốc chữa! Hắn làm nhục nhiều mỹ nữ như vậy để làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể cho các nàng hạnh phúc sao? Thực sự rất ích kỷ! May mắn là ta đã nhanh chóng thoát ra, bằng không ta cũng là một người trong số họ rồi…

Mà Nguyệt Thần cung cuối cùng cũng trở nên vắng vẻ. Trừ bỏ nhóm cung nhân, những người khác một bước cũng không được đặt chân vào, ngay cả Nhược Hiên cũng không được. Tư Tư cả ngày cùng nhóm cung nhân làm bạn, lâu dần, khó tránh được cảm giác cô tịch. Các nội quan thấy Vương đối với Nguyệt phu nhân lạnh nhạt cũng bắt đầu cắt xén nguồn cung của Nguyệt Thần cung, những ngày tháng trước kia một đi không trở lại. Nhưng cho dù như thế, Tư Tư vẫn quật cường, vui vẻ sống qua ngày, một chút cũng không để Diễm Liệt coi thường.

“Chán quá… Mộ Cận, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Tư Tư cầu xin nhìn Mộ Cận “Còn ngẩn người ở đây nữa, ta sắp mốc meo rồi.”

“Phu nhân, Vương đã ra lệnh ngài không thể ra ngoài! Xin đừng làm khó nô tỳ!”

“Ta lén ra ngoài, sẽ không để người khác biết! Mộ Cận, van cầu ngươi…”

Tư Tư nói xong, túm ống tay áo Mộ Cận làm nũng, nhưng Mộ Cận vẫn không đồng ý “Phu nhân, xin ngài tha cho nô tỳ! Nếu Vương biết ngài không nghe lời, nhất định sẽ tức giận hơn, phu nhân muốn phục sủng cũng càng khó.”

“Ta cần sủng ái ư?” Tư Tư cười lạnh “Thôi, ngươi ra ngoài đi. Ta ngoan ngoãn ngây ngốc ở đây là được.”

“Vâng, phu nhân.”

Mộ Cận thở dài một hơi, đứng dậy đóng cửa. Tư Tư thấy Mộ Cận rời đi, buồn bực ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, lại nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp “Phu nhân muốn ra ngoài đi dạo, nô tài có biện pháp.”

“Thật sao?” Tư Tư trợn tròn mắt, không thể tin nhìn nội quan Tiểu La diện mạo xấu xí đang đứng đằng sau “Ngươi thật sự có thể dẫn ta ra ngoài?”

“Vâng, nếu phu nhân muốn ra khỏi cung, nô tài cũng có cách.”

“Ngươi… Ngươi nói cái gì!” Tư Tư vội vàng bật dậy, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, mẫn cảm nhìn hắn “Ai nói ta muốn xuất cung? Ta là phi tần của Vương, cả đời này không thể ra khỏi cung…”

“Nô tài nguyện ý bảo hộ phu nhân ra khỏi cung an toàn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì phu nhân không vui. Phu nhân, người phải vì chính mình mà sống, ngài như vậy khiến cho nô tài nhìn cảm thấy thật sự là… Vương có nhiều phi tần như vậy, rất nhanh sẽ quên đi phu nhân. Phu nhân, ngài có thể không tin ta, nhưng nô tài là thật tâm tương trợ, bên ngoài cung, còn có một người đang đợi ngài.”

“Ai?”

“Lạc Lam công tử.”

/47