Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 5: Ngỗ nghịch

/47


“Thỉnh các công chúa trổ tài nghệ của mình.”

Lễ nghi quan sắc mặt không chút thay đổi tuyên bố, các nàng công chúa theo trình tự lẳng lặng làm theo, lần lượt trổ hết tài nghệ của mình ra.

Có lẽ cái chết của Lạc quốc công chúa vừa rồi làm cho các nàng hoảng sợ, và có lẽ ảo tưởng tốt đẹp về vương của các nàng cũng đều đã bị đánh vỡ. Trên gương mặt của các nàng hiện giờ mang theo nụ cười mỹ lệ mà dứt khoát.

Nhan sắc các nàng khiến người ta say mê như vậy, giọng hát các nàng làm người ta động lòng như vậy, tiếng đàn các nàng giống Thiên Âm như vậy… Nhưng vì sao khi các nàng ca múa lại yếu ớt như những đợt bọt biển bị uy hiếp sợ hãi đến mức phải biến mất? Tại sao buổi “Tuyển phi đại điển” này lại không vui thích như trong tượng tưởng, khắp nơi đều lộ rõ ra vẻ bi thương, đây rốt cuộc là tại sao chứ?

Vương ngồi sau tấm rèm thủy tinh rất ít khi nói chuyện, nếu thấy không thích tiết mục nào thì liền lệnh cho thị vệ ban chết cho vị công chúa biểu diễn tiết mục ấy, lời nói bình tĩnh tựa như bóp chết một con kiến. Các công chúa sắc mặt tái nhợt nhận lấy sự phán quyết của vương, cho dù may mắn sống sót cũng không hề thấy một tia vui mừng. Tư Tư đứng ở trong đám người, nhìn về phía tấm rèm thủy tinh phát ra ánh sáng ngọc bích ở đối diện, trong lòng trỗi dậy một cảm giác muốn chạy trốn khỏi đó.

Ta mặc kệ! Ta mặc kệ tháng này ta vẫn là một vị công chúa nhan sắc mỹ lệ, ta không quan tâm. Muốn ta ở lại cái thế giới âm tình bất định coi mạng người như cỏ rác này, ta thà trở về cái quốc gia hắc ám kia!

“Thỉnh Tinh Nguyệt quốc công chúa Nguyệt Lạc lên biểu diễn ‘bay phất phơ vũ’.”

Lễ nghi quan sắc mặt không chút thay đổi lại tuyên bố, Tư Tư trong phút chốc lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Trong thâm tâm nàng thầm mắng cái cô công chúa Nguyệt Lạc rảnh rỗi đi khiêu khiêu vũ vũ kia, ngượng ngùng cười, chậm rãi tiêu sái bước đi, trong lòng thầm nghĩ làm sao thoát được kiếp nạn này.

Ta phải làm cái gì bây giờ? Nguyệt Lạc nhảy múa đẹp, ta trời sinh lại không có một chút gì gọi là năng khiếu nghệ thuật, lần dọa người này ta thực sự sẽ không biết giấu mặt mũi vào đâu. Cái gì mà “bay phất phơ vũ”? Ta căn bản là không biết nhảy. Làm sao bây giờ? Hay là ra đó nhảy lung tung cho có, vẫn là…

Thôi kệ đi! Nhảy lung tung cũng sẽ phải chết, không bằng chết trước khi thực hiện chuyện ta không muốn. Ta không muốn làm mỹ mạo công chúa mang vận mệnh khổ cực này nữa. Ta thà trở về làm u hồn ở Địa phủ, dạy dỗ tên Diêm Vương thối tha chuyên gạt người kia.

Tư Tư nghĩ xong, lập tức dừng bước, đối diện với vương ngồi sau tấm rèm thủy tinh kia cúi đầu: “Vương, ta không biết múa.”

Cái gì?

Tứ phía một mảnh xôn xao. Sắc mặt mọi người tái nhợt dị thường, mà thanh âm trong giọng nói của vương nghe không ra một chút cảm xúc: “Vậy thì ngươi hát cho ta.”

“Ta cũng không biết hát.”

“Vậy ngươi biết làm cái gì?”

“Ta cái gì cũng không biết.”

“Thì ra là như vậy! Công chúa Nguyệt Lạc của Tinh Nguyệt quốc quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả tiết mục để biểu diễn cũng là người ngoài đề ra ý kiến.”

Rèm thủy tinh nhấc lên, vương từ trên vương vị chậm rãi đi xuống.

Không ai nghĩ đến Lãnh Tĩnh Vương cư nhiên lại vì một nữ tử mà rời khỏi ngai vàng đi xuống, ai cũng hít một hơi khí lạnh. Bọn họ lẳng lặng đứng, chờ vương xử lí nữ tử can đảm dám ngỗ nghịch này, cũng là chờ một hồi thảm kịch phát sinh.

/47