Phiêu Du Giang Hồ

Chương 8: Thượng Quan nữ hiệp sợ chạy đứt dép

/164


Ánh mặt trời chói lọi, cánh bướm dập dìu, nhảy nhót bay về nơi quầng sáng. Tôi cố sức đuổi theo những cánh bướm đang tung tăng múa lượn.

Thật sảng khoái và thư thái biết bao…

A ha! A ha! A ha ha!

“Thượng Quan Tình, nàng còn muốn ngủ đến lúc nào nữa hả!”, tiếng gào thét vang lên, kéo tôi đang từ giấc mộng hồ điệp trở về…

Tôi mở mắt trừng trừng, nhìn đống đao kiếm ngổn ngang trước mặt, bất ngờ hiểu ra, mình đang bị truy sát.

“A a!!! Âu Dương Thiếu Nhân, huynh mau mau nghĩ cách đi! Để họ giết người thế này sao! Hu hu, tôi còn chưa muốn chết!”, tôi hét lên thảm thương.

Âu Dương Thiếu Nhân có vẻ không chịu nổi thứ âm thanh thét ra từ cổ họng tôi, liền ném một món đồ tới, khiến tôi suýt chút nữa thì bẹp dí.

“Haizzz, định đè chết tôi hả! Cái gì thế này?”, tôi nói vẻ ai oán, “Sao mà nặng thế!”.

Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt nhợt nhạt, quẳng cho tôi hai chữ: “Cái thuẫn”.

Oạch!

Tôi mường tượng thấy dáng vẻ của mình khi bị cái thuẫn đè lên người.

Nghĩ kiểu gì đi nữa, tôi cũng đều liên tưởng đến một con rùa.

Âu Dương Thiếu Nhân, tôi hận huynh!

“Tiểu Tình à, đừng đực mặt ra thế chứ, mau cùng ta giúp họ giải quyết mấy tên này”, cũng chẳng đợi tôi nói thêm gì nữa, Âu Dương Thiếu Nhân đã bay vụt ra bên ngoài.

Tôi vội nắm chặt cái thuẫn và tay kia cầm lấy cây kiếm.

Trời ơi, cứu tôi với!

Đây đúng là “Võ lâm hung sát[1]” phiên bản người thật mà!

[1] Võ lâm hung sát: Tên một trò chơi điện tử.

Tôi uể oải bò ra cửa, quan sát tình hình bên ngoài.

Không nhìn thì không chịu được, mà nhìn rồi thì lại bị cảnh tượng đó dọa cho chết khiếp.

Bên ngoài đông nghịt, chỗ nào cũng thấy người, lại còn mặc toàn y phục màu đen nữa.

Mấy bộ phim trên ti vi thường bảo chúng tôi rằng: Người mặc đồ đen, không phải hiệp sĩ mà chính là sát thủ.

Những tên này chắc chắn là sát thủ rồi.

Tôi bị dọa đến mức run cầm cập. Thực ra võ công mới học gần đây cũng không ít, chỉ là gan tôi nhỏ quá nên không dám dùng, vả lại cũng chưa chắc có phải dùng hay không.

Trong khoảnh khắc này, tôi rất muốn uống… nước cam! Không phải vì tôi không đủ bình tĩnh. Hoàn toàn không phải. Mà mấu chốt chính là, vào những lúc tinh thần căng thẳng lo lắng thế này, tôi cần uống nước cam để tỉnh táo, không mất kiềm chế.

“Nước cam! Nước cam! Nước cam!!!”, tôi luôn miệng hét lên, “Tôi cần nước cam!”.

“Bụp!”

Lúc này không thể tìm được nước cam, nếu có mấy quả cam để thay thế cũng được. Đúng lúc định leo lên cây tìm đồ ăn thì một người mặc áo đen bỗng ngã lăn ra trước mặt tôi, máu chảy không ngừng, giống như…. tương ớt vậy.

Sợi dây gắn kết duy nhất trong tâm trí tôi hình như cũng đứt nốt.

Hu hu, tiểu gia tôi… ghét nhất tương ớt đấy!

“A a… bảo các người đừng có kiếm chuyện với tiểu gia, các người lại không nghe. Tiểu gia đây sẽ lần lượt đưa các ngươi tới Tây Thiên!”

Tôi ném tung cái thuẫn, vớ lấy cây kiếm rồi xông thẳng vào đám người mặc y phục đen trước mặt.

Chuyện sau đó thế nào tôi cũng không rõ. Vô tình trong lúc không kiềm chế được, nếu bản thân có ngẫu nhiên làm ra chuyện gì thì giờ cũng không thể nhớ ra. Bởi vì cuối cùng tôi lại bất ngờ ngất đi lần nữa.

Sau này tôi nghe chính miệng bốn huynh đệ Âu Dương gia thuật lại. Cảnh tượng lúc đó đẫm tanh mùi máu, vô cùng bạo lực, trẻ con không nên xem, vì thế cũng không cần phải miêu tả nhiều.

Dù sao sau lần đó, đám người kia cũng không dám đến quấy nhiễu Âu Dương gia nữa.

Nhưng có một điều tôi không hề biết, chính là…

Uy danh của Thượng Quan nữ hiệp đã truyền khắp giang hồ.

***

Sáng sớm thức dậy, tinh thần thật sảng khoái, sảng khoái quá đi mất!

Chuyện trong Đại hội võ lâm đã trôi qua hai ngày. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi sự quấy nhiễu của đám sát nhân. Việc này chủ yếu cũng là nhờ công lao của đông đảo quần hùng trong võ lâm. Lão minh chủ võ lâm còn đặc biệt nói lời cảm ơn tôi. Lại ban tặng cho tôi danh hiệu “Nữ anh hùng”. Hôm nay lão nhân ấy còn ưu ái đến thăm tôi nữa chứ.

Miêu tả cảm giác trong chốc lát trở thành Nữ anh hùng thì chỉ có thể dùng một từ thôi: Sướng!

“Rầm!”, cánh cửa đột nhiên mở tung ra!

Làm tôi sợ hết hồn, may lúc đó tôi đã vận y phục chỉnh tề. Mấy huynh đệ Âu Dương này rốt cục có biết cái gì gọi là ý tứ không vậy?

“Khốn kiếp! Âu Dương Huyền! Sao không lần nào huynh thèm gõ cửa thế hả!”, tôi tức tối.

Không lịch sự gì cả!

Âu Dương Huyền dường như chẳng thèm để tâm đến sự tức giận của tôi, hắn liếc xéo nói: “Đại ca gọi nàng đến, còn kính mong nàng đừng có sáng sớm đã làm ầm ĩ lên thế”.

Bình tĩnh lại chút xíu, đúng là vừa nãy mình có ư ử hát mấy câu.

“Huynh thì biết gì chứ, đó gọi là R&B[2]. Có nói với huynh cũng bằng thừa thôi”, tôi khinh khỉnh nói, đúng là đàn gảy tai trâu.

[2] R&B là viết tắt của Rhythm and Blues – một dòng nhạc của người da đen và rất được ưa chuộng trong cộng đồng Da đen tại Mỹ. Rhythm and Blues là sự kết hợp của ba dòng nhạc chính là Jazz, Nhạc phúc âm (nhạc tôn giáo của đạo Cơ đốc bắt nguồn từ Thánh ca) và Blues. Nó được biểu diễn lần đầu bởi những người Mỹ gốc Phi. Dòng nhạc được các ca sĩ như Janet Jackson, Beyonce, Amy Winehouse rất yêu chuộng, họ tin tưởng vào dòng nhạc này bởi những giai điệu làm cuốn hút người nghe.

Âu Dương Huyền mới là người không thèm chấp kẻ nhiều chuyện. Hắn liền kéo tôi ra ngoài, vừa kéo vừa buông lại một câu: “Sống ở thời cổ thì phải theo thời cổ!”.



Ở bên cạnh gian đại sảnh của Âu Dương gia, tôi thấy bốn huynh đệ hôm nay ăn vận rất trang trọng. Tôi bắt đầu chăm chú quan sát Âu Dương Huyền. Đương nhiên trang phục của huynh ấy cũng theo kiểu chính thống, nhưng trong tay lại đang cầm một bộ y phục, có lẽ là chuẩn bị cho tôi. Huynh ấy lại còn đang mỉm cười nữa chứ.

Bốn người này đúng là đẹp trai quá đi mất, đúng là đẹp điên đảo!

Trong ảo tưởng..

“Tiểu Tình, nàng mau đi thay bộ y phục này đi, đợi lát nữa minh chủ sẽ đến”, Âu Dương Y thật dịu dàng.

“Tiểu Tình … Tiểu Tình… hôm nay trông nàng rất xinh đẹp, rất kiều diễm…”, Âu Dương Thiếu Nhiên cũng vô cùng đáng yêu.

“Không còn nhiều thời gian nữa đâu!”, Âu Dương Thiếu Nhân thì đầy ma lực, hấp dẫn.

“Nhanh lên!”, Âu Dương Huyền lại lạnh nhạt.

Trong hiện thực…

“Không còn thời gian nữa đâu! Nàng biết gặp minh chủ là việc hệ trọng thế nào không?”, Âu Dương Thiếu Nhân gắt gỏng.

“Đừng có kéo tôi mà! A… Âu Dương Thiếu Nhân, không được kéo y phục của tôi!”

“Tiểu Tình, nàng phải nghe lời chứ!”, Âu Dương Thiếu Nhân nghiêm giọng nói.

“Âu Dương Thiếu Nhiên, huynh dám đánh tôi, tôi sẽ giết huynh!”

“Cô nàng xấu xí kia, nhanh lên!”, Âu Dương Huyền nét mặt cứng ngắc.

“Đóng băng mất thôi, tránh xa tôi ra!”

“Tiểu Tình, nàng nhất định phải thoát thai hoán cốt, thay hình đổi dạng, khiến cho người khác thấy diện mạo mới của nàng mà trầm trồ, không còn nhận ra được nữa…”, Âu Dương Y lảm nhảm.

“Âu Dương Y, huynh ngậm miệng lại ngay!”

Tôi đang muốn nổ tung lên đây! Các người định giúp tôi chết nhanh hơn hả. A a a… trinh tiết của tôi! Xem ra không dùng đến tuyệt chiêu thì không được!

“Để, lại, cho, tôi! Ra ngoài ngay!”, tiếng hét của tôi vang lên như tiếng sư tử gầm. Cuối cùng mọi oán khí trong người cũng được bộc phát.

Rầm! Cánh cửa lại mở tung, bốn huynh đệ Âu Dương kia cúi đầu bịt tai nhanh chân chạy ra ngoài. Toàn bộ chim sẻ trên cây đều tử nạn, chẳng còn cách nào khác, ai bảo chúng không có tay để bịt tai chứ.

Thế giới yên tĩnh trở lại, tôi bất đắc dĩ phải thay bộ y phục mà họ đã chuẩn bị.

Thôi bỏ đi, tôi không muốn tranh cãi với họ làm gì. Sống chung dưới một mái nhà, không thể không cúi đầu chịu nhịn. Vì cuộc sống tươi đẹp mỹ mãn sau này, việc bảo vệ thanh danh của Âu Dương gia vô cùng quan trọng.

Được thôi, cũng chỉ lần này thôi.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu bôi bôi trát trát. Khi tất cả đã xong xuôi, tôi lao thẳng đến đại sảnh, nghĩ bụng lúc này minh chủ chắc cũng đến rồi. Trên đường đi, đúng lúc lại gặp một a hoàn đang đi tìm tôi.

“Tiểu thư, minh chủ đang đợi tiểu thư ở đại sảnh.”

Tôi mở to mắt, cố sức vỗ đôm đốp vào mặt để nở ra được nụ cười thục nữ hoàn mỹ nhất, chân tiến thẳng đến đại sảnh.

Giục, giục cái gì mà giục, các người cho rằng bàn chân “tam thốn kim liên[3]” của tôi chỉ cần nói đến là đến ngay được đấy hả?

[3] Tam thốn kim liên: Ý nói tới bàn chân nhỏ nhắn của người đẹp thời cổ.


/164