Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 70 - Ai Dám Trộm Cắp.

/116


Người vừa rồi khiêu chiến càng kính sợ Liễu Tà Dương hơn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn hắn. Trong đại chiến Liễu Tà Dương giết lùi gần trăm tu sĩ Kim Đan, thực lực mạnh mẽ, bá đạo biết bao. Trong khiêu chiến đừng bàn về sống chết, tuy Liễu Tà Dương giết mấy chục tu sĩ Kim Đan nhưng thế thì sao? Nếu thực lực của Liễu Tà Dương kém thì người bị giết là hắn.

Đám tu sĩ Kim Đan trước kia không thần phục Liễu Tà Dương giờ thì dừng chân trước mặt hắn, cung kính kêu, không dám có chút gì lỗ mãng:

- Cửu sư huynh, cửu sư huynh!

Từng là Lý Nguyên Bá bước tới trước mặt Liễu Tà Dương, khom người sát đất:

- Cửu sư huynh!

Lý Nguyên Bá ngước đầu lên, mắt rực cháy ngọn lửa, tinh thần không khuất phục:

- Cửu sư huynh, ta tên Lý Nguyên Bá, lần sau ta sẽ tiếp tục khiêu chiến Cửu sư huynh!

Liễu Tà Dương không hề phật lòng:

- Được thôi, luôn hoan nghênh.

Tinh thần nghịch thiên tiến lên trước của Lý Nguyên Bá là cái gốc của tu tiên giả, nếu gã nhẫn nhục chịu đựng, bị thua liền suy sụp giống tu tiên giả khác thì gã sẽ dừng bước ở Kim Đan hậu kỳ, tuyệt đối không vào cảnh giới Nguyên Anh được.

Trong đám đông đệ tử Kim Đan của Đệ Thất Thập Nhị Môn, Liễu Tà Dương thấy chỉ có Lôi Hổ, Lý Nguyên Bá là có cơ hội thăng cấp lên cảnh giới Nguyên Anh, những người khác thì khó.

Liễu Tà Dương tạm biệt mọi người rồi trở lại chỗ ở của mình, Hoàng Kim cung.

Liễu Tà Dương bước chân vào đại điện xa hoa, đến kho báu. Dại chiến lần này làm Bảo tháp Linh Lung bị hỏng, Bát Quái kiếm cũng hư, quạt Phong Lôi bị hư, Liễu Tà Dương cần pháp bảo bổ sung.

Liễu Tà Dương đẩy cửa đi vào, hắn cau mày.

Có người vào ăn cắp!

Đồ trong phòng biến mất hết, ai đụng vào pháp bảo của hắn?

Tuy mấy thứ này là Tài Thần vơ vứt về nhưng Liễu Tà Dương đã trở thành chủ nhân nơi này thì tất cả nên thuộc về hắn.

Liễu Tà Dương đứng lại, thả thần thức ra trăm dặm. Liễu Tà Dương phát hiện ngài ba mươi dặm có hai đệ tử bước chân vội vàng, vẻ mặt căng thẳng thỉnh thoảng nhìn khắp nơi.

Liễu Tà Dương giẫm chân chớp mắt đuổi theo hai đệ tử bộ dáng hốt hoảng:

- Dám trộm đồ của ta!

Liễu Tà Dương chặn đường hai tên đệ tử, sắc mặt âm trầm.

- A! Ngươi . . . Ngươi là ai? Chúng ta là đệ tử của Vương Đại, ngươi thả chúng ta đi!

Vương Đại? Liễu Tà Dương chưa từng nghe cái tên này, trong mười hai đệ tử không có tên đó.

Một đệ tử nói:

- Chúng ta là đại tu sĩ Kim Đan trung kỳ của sư tôn, lần này sẽ tiến vào mười hai tu vị!

Chân mày Liễu Tà Dương giãn ra, có lẽ Vương Đại làm người khiêu chiến hắn, không biết y đã chết chưa.

- Đưa đồ các ngươi lấy ra đây, dám ăn cắp?

Liễu Tà Dương thầm khó hiểu, bọn họ nhắc tới Hoàng Kim cung chắc là nơi hắn cư ngụ. Tài Thần trong Hoàng Kim cung đã chết, thật lâu không ai đến đây, tại sao hai đệ tử không trộm đồ vào lúc đó mà đi ăn cắp ngay sau khi Liễu Tà Dương thừa kế Hoàng Kim cung?

Hai đệ tử tu vi Luyện Khí, bọn họ không giống đệ tử nội môn vậy chắ là tu sĩ Kim Đan thu đồ đệ.

- Chúng ta không giao, sư tôn của chúng ta lát nữa sẽ đến . . .

Liễu Tà Dương quát:

- Hừ!

Hai đệ tử Luyện Khí trào máu mũi, tai. Túi trữ vật treo bên hông bọn họ bay vào tay Liễu Tà Dương. Hắn lắc thử, pháp bảo, phi kiếm, Linh Thạch, đan dược đều còn nguyên không thiếu một thứ.

Liễu Tà Dương nói:

- Xuống tay cũng ác lắm, hốt sạch sẽ chỗ của ta.

Hai đệ tử cảnh giới Luyện Khí không dám hó hé tiếng nào. Tu sĩ Luyện Khí ở trước mặt tu sĩ Kim Đan thì như con kiến.

Liễu Tà Dương cất hết đồ vật, hỏi:

- Tại sao trước kia các ngươi không đến?

Hai đệ tử nhìn nhau, kể rõ ngọn nguồn.

Sau khi Tài Thần chết Hoàng Kim cung bị phong chủ niêm phong, không ai được vào. Sau khi Liễu Tà Dương kế nhiệm bát đệ tử thì được thưởng Hoàng Kim cung. Phong chủ không đụng món đồ nào trong Hoàng Kim cung, Vương Đại là một tu sĩ Kim Đan, gã đã định giết Liễu Tà Dương trong cuộc chiến xếp hạng, mục đích là cướp báu vật trong Hoàng Kim cung. Vương Đại không trêu vào phong chủ được nhưng Liễu Tà Dương thì không đáng lọt vào mắt gã.

Liễu Tà Dương nói:

- Tính toán giỏi thật.

Không biết Vương Đại còn sống hay đã chết.

- Cút đi, trở lại xem coi sư tôn của các ngươi nếu còn sống thì đến gặp ta ngay, nếu chết thì . . .

Liễu Tà Dương phất tay áo lấy lại đồ quay về Hoàng Kim cung.

Liễu Tà Dương trở về Hoàng Kim cung đổ các đồ vật pháp bảo ra kiểm kê kỹ càng. Vừa lúc Liễu Tà Dương có một khí linh ưu tú, hắn phải suy nghĩ kỹ nên dung hợp nó vào món pháp bảo nào.

Trong thần thức của Liễu Tà Dương, cơ thể lệ quỷ cực kỳ yếu ớt. Trong chiến đấu Liễu Tà Dương bị một cây kim đánh bại thần thức, nếu nhờ Khống Thần thuật thì hắn đã hồn phi phách tán.

Lệ quỷ là quỷ vật được Ma Môn tế luyện không biết đã mấy trăm năm, dung nhập vào pháp bảo có thể hình thành khí linh âm tà.

Trong lần đại chiến này nếu có món pháp bảo trung phẩm thì Liễu Tà Dương đã giành chiến thắng càng nhẹ nhàng hơn.

Mãi đến ngày thứ hai vẫn không thấy tu sĩ Kim Đan đến, rất có thể Vương Đại đã chết trong cuộc chiến xếp hạng, không thì khi nhận được tin gã đã vội chạy tới xin lỗi. Dù sao Liễu Tà Dương đã ngồi vững vị trí cửu đệ tử, trong Thất Thập Nhị phong dưới một người, trên vạn người.

Liễu Tà Dương tìm được ba món đồ trong vật cất chứa của Tài Thần, đều thích hợp cho khí linh lệ quỷ, một pháp bảo hồ lô hạ phẩm, trong hồ lô có công năng là phun ra kịch độc, người bị trúng độc sẽ hóa thành máu loãng ngay.

Một cây quỷ đầu đao, thân đao đỏ thẫm, thi triển đao cương với uy lực phi phàm. Pháp bảo cònlại là một con súc sắc trong cờ bạc, có thể hóa thành một phương thế giới nhốt kẻ địch vào trong.

Liễu Tà Dương thả lệ quỷ ra, tiểu quỷ này thấy quỷ đầu đao thì run cầm cập. Chỉ một biểu hiện này Liễu Tà Dương lập tức loại bỏ pháp bảo quỷ đầu đao, chỉ còn lại một cái hồ lô đỏ. Một con súc sắc.

Liễu Tà Dương mở miệng nói:

- Ngươi chọn một cái.

Tiểu quỷ thấy uất ức, mới thoát khỏi bầy sói lại vào miệng cọp, nhưng trước uy áp Khống Thần thuật của Liễu Tà Dương buộg lòng nó phải lựa chọn.

Tiểu quỷ thứ chui vào hồ lô, ba giây sau nhăn nhó chạy ra, nó la lên:

- Cái mùi gì lạ lùng, khó ngửi muốn chết! Không được, không được.

Pháp bảo hồ lô cũng bị vứt bỏ, giờ chỉ còn lại pháp bảo súc sắc.

Tiểu quỷ rón ra rón rén đến gần, tay loay hoay pháp bảo súc sắc ngắm nghía. Đăng bởi: Sói Già


/116