Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 1 - Chương 1.1

/19


Mở đầu:

“Tiểu cô nương, sao ngươi lại xui xẻo như vậy?”

Trong Tử Cấm thành hoa lệ, Chu công công chưởng quản trông coi, bố trí vị trí cho thái giám và cung nữ đang híp đôi mắt ti hí, nhìn kỹ tiểu cô nương trước mắt đang đợi phân việc, đoán chừng nàng khoảng mười bảy tuổi, dáng vẻ xinh xắn, nhưng sắc mặt lại quá tái nhợt, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, khó trách tại sao bị cung tuyển tú loại ra, không thể thành phi tần hậu cung, ngược lại bị bắt đi làm cung nữ bổ sung vào chỗ còn thiếu.

Chỉ thấy cô nương nở nụ cười yếu đuối, nâng lên một túi tiền khá nặng, điều này làm cho mắt chuột của Chu công công lập tức sáng lên, sau đó cười nhận lấy túi tiền, giọng điệu nói chuyện với nàng trở nên thân thiện hơn chút.

“Tiểu cô nương, có thích chỗ này không? Con người của ta đối với vị cô nương xinh đẹp như ngươi cũng đành chịu thôi, chỉ cần ngươi mở miệng, tuyệt đối như ngươi mong muốn, đừng khách khí.”

Xã hội này chính là như thế, có tiền mua tiên cũng được, không có tiền thì khỏi bàn nữa, cứ chờ bị bố trí đến nơi tối tăm mà hầu hạ, ngược lại tiểu cô nương này hiểu quy củ, biết bỏ ra một ít lợi lộc như vậy, cuộc sống về sau mới có thể khá hơn một chút.

Nàng hơi nghiêng đầu, suy tư một hồi, vẫn dùng giọng nói yếu ớt: “Ngự Thiện Phòng, đa tạ.”

“Ngự Thiện Phòng? Dưỡng Tâm điện Ngự Thiện Phòng đúng không?” Chu công công gật đầu liên tục: “Thì ra tiểu cô nương ngươi cũng rất có dã tâm đó, ha ha, quả thật nhìn không ra…”

Dưỡng Tâm điện Ngự Thiện Phòng ở bên cạnh Dưỡng Tâm điện, là nơi đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho Vạn Tuế Gia, nếu như muốn từ một tiểu cung nữ phất lên trở thành phi tần, chọn nơi này quả thật vô cùng không tệ, rất có cơ hội ngày nào đó ‘Lơ đãng’ gặp gỡ Vạn Tuế Gia, xinh đẹp nên được Vạn Tuế Gia coi trọng, sau đó liền. . . . . . Ha ha. . . . . .

Đang lúc Chu công công cười gian muốn viết nơi bố trí cho tiểu cô nương vào sổ ghi chép thì cô nương kia đột nhiên giơ tay ngăn cản động tác của hắn, hắn nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu ý của nàng: “Tiểu cô nương, sao vậy?”

Chỉ thấy nàng cười nhạt chuyển bút lông qua sổ ghi chép ghi tên của một nơi khác vào.

Chu công công buồn bực nhìn sổ ghi chép một chút, sau đó lại nhìn nàng, hỏi lại lần nữa: “Ngươi có chắc không?”

Nàng gật đầu, cực kỳ khẳng định.

“Nơi này và Dưỡng Tâm điện kém mười vạn tám ngàn … Mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng khoảng cách thật sự kém rất xa, kéo xa ranh giới với Vạn Tuế Gia, ngươi không lầm chứ?”

Nàng lắc đầu. Càng xa nàng càng vui vẻ, khoảng cách càng xa càng tốt, nếu như có thể, nàng hận không thể lập tức chắp cánh bay cách xa Tử Cấm thành, như vậy càng dứt khoát.

“Tiểu cô nương, ngươi … có bị nóng đầu không, cho nên hồ đồ quá rồi?” Dầu gì cũng thu hối lộ của người ta, hơn nữa còn tương đối khá.

Nàng lắc đầu lần nữa, ngược lại nụ cười có chút tức giận hơn so với lúc nãy, như đang thúc giục Chu công công —— cứ viết tiếp như thế là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì?

“Ngươi thật sự sẽ không hối hận?”

Nhìn nàng từ đầu đến cuối không có ý định thay đổi, Chu công công chỉ đành sờ mũi, vừa nói lảm nhảm, vừa ở nơi nàng chỉ viết tên nàng xuống: “Chậc, thật là một cô nương kỳ quái.”

Bên ngoài Ngự Thiện Phòng —— Lam Đề.

----------------

Chương 1.1:

Editor: Gà

Thời tiết rất nóng, hắn muốn ở một mình, chuyện gì cũng không muốn làm, cho nên liền làm tổ trên bóng cây râm mát, thừa dịp nghỉ ngơi chợp mắt một lát, không muốn kẻ nào tìm được hắn.

Nhưng bên cạnh hắn cũng có đồng đảng —— một con mèo màu nâu đang ve vẩy đuôi, nằm trên một cành khác, một người một mèo yên ổn lười biếng, không hề lộ vẻ cô đơn.

Nếu không phải vì hắn không muốn trở về phủ Nội Vụ, vùi trong hầm băng chắc chắn có thể khiến hắn vô cùng mát mẻ, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp để lòng mình yên tĩnh tự tại, ai. . . . . . Tại sao mùa hè này còn chưa đi vậy?

“Lam Đề muội tử? Đợi chút, ngươi chờ ta với, đừng đi nữa!”

Hắn đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, ở hành lang không xa một nam tử thét chói tai, hắn lười biếng liếc mắt một cái, chú ý đến trên hành lang cũng có một cô nương đang đi.

Nàng có gương mặt trái xoan xinh xắn, sợi tóc mềm mại sáng bóng, sắc môi đỏ thẫm, quả là một mỹ nhân, chỉ tiếc sắc mặt tái nhợt, hơn nữa còn có cảm giác bệnh tật, nhất thời làm giảm đi vẻ xinh đẹp của nàng, thật đáng tiếc.

Nàng khẽ tựa vào cột, một tay bưng đồ ăn có chút nặng nề, một cái tay khác để trên ngực, thở hổn hển có chút khổ sở, tựa như lúc nào cũng có thể ngất xỉu, thái giám Tiểu Đậu Tử vừa nhìn thấy, lập tức kinh hoảng xông về trước, đưa tay bưng khay giúp nàng.

“Thân thể ngươi lại không thoải mái sao? Hỏng bét rồi, hay là ta giúp ngươi đưa đồ ăn này qua, ngươi dự định mang đến cung nào?”

“Đậu Tử ca, ta nên tự mình làm thôi.” Lam Đề miễn cưỡng cười nhạt, cố gắng đứng thẳng người, yếu đuối muốn cầm lại khay: “Mấy ngày nay nhờ có các vị ca ca giúp một tay, để ta nghỉ ngơi, nếu lại không làm việc, tỷ muội trong Ngự Thiện Phòng sẽ đàm tiếu, không tốt đâu.”

Thì ra là cung nữ Ngự Thiện Phòng, xem ra còn rất được thái giám thương yêu, hắn khịt mũi cười lạnh. Những thái giám bình thường này không có niềm vui gì đặc biệt, chính là rất thích nhận một đống cung nữ làm muội muội, Tây Thi bị bệnh này thật là cao tay.

“Nhưng thân thể muội không tốt cũng không phải muội muốn vậy mà, chúng ta nguyện ý giúp muội, quan tâm bọn họ làm gì? Dù sao muội không nói sẽ không ai biết đâu.”

“Nhưng. . . . . .”

“Đừng nhưng nhị nữa, muội mau đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, thân thể tốt hơn rồi thì trở về Ngự Thiện Phòng, biết chưa?”

Nhìn Tiểu Đậu Tử có lòng tốt, Lam Đề vô cùng khó xử, sau đó gật đầu vẻ có lỗi: “Này Đậu Tử ca, làm phiền ca quá.”

“Không phiền không phiền, dù sao ta đã quen rồi, thức ăn này phải mang đến đâu đây?”

“Là bữa trưa của Ngũ a ca.”

“Được rồi, ta lập tức đưa đi, hôm nay mặt trời gay gắt, muội mau tìm bóng mát nghỉ ngơi đi, không được cậy mạnh, biết chưa?”

Lam Đề nở nụ cười ngọt ngào, khéo léo trả lời: “Muội biết rồi, cám ơn Đậu Tử ca quan tâm.”

“Ha ha, được rồi được rồi, không cần cám ơn ta, khiến ta xấu hổ quá.”

Tây Thi bị bệnh này đúng thật có chút thủ đoạn, dùng nụ cười tươi tắn dễ dàng biến tiểu thái giám thành chân chạy vặt, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, dù thái giám chỉ có thể xem như là nửa nam nhân cũng vậy thôi.

Khi Tiểu Đậu Tử vui vẻ rời đi, đến lúc không còn thấy bóng lưng của hắn, Lam Đề vốn đang dựa vào cột, giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào đột nhiên đứng thẳng người, nào còn vẻ bệnh hoạn, gương mặt áy náy chắp tay trước ngực nhìn phương hướng Tiểu Đậu Tử rời đi, không nhịn được sám hối.

“Thật có lỗi, Đậu Tử ca, ta không muốn cố ý lợi dụng huynh, nhưng thật sự ta không muốn đến chỗ Ngũ a ca đâu, chỉ đành nhờ huynh giúp một tay thôi.”

Trong cung Ngũ a ca có tiếng là phong lưu, chỉ cần thấy cung nữ xinh đẹp một chút, sẽ động tay đông chân, vô cùng hạ lưu, nếu không phải nàng bị cung nữ khác hãm hại, còn lâu mới muốn đến chỗ đại sắc lang kia, tránh cho trinh tiết của bản thân khó giữ được.

Đang lúc nàng khổ não, vừa khéo Tiểu Đậu Tử đi ngang qua, nàng chỉ đành giả vờ ‘Lại phát bệnh’ rồi, lấy được sự thông cảm, tránh xảy ra chuyện phiền toái.

Hai mắt nam tử vốn rảnh rỗi nằm trên cây xem kịch vui đột nhiên sáng lên, phát hiện tình huống thú vị này, sau đó thấy Lam Đề đi đến rừng cây phía sau Thất Lý Hương, thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, thế nhưng đôi mắt sáng chói có thần hoàn toàn không có một chút bệnh hoạn, khác hẳn với biểu hiện vừa rồi trước mặt Tiểu Đậu Tử.

Ngồi xuống sau rừng cây, xác định sẽ không có người đi qua, nàng lập tức vui vẻ lấy ra hai khối bánh ngọt được bọc bằng vải, cẩn thận cầm một cái lên, nhẹ cắn một ngụm, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc.

“Ừ. . . . . . Tay nghề của đầu bếp Ngự Thiện Phòng quả nhiên không tồi, hoa quế này có cất qua đường phèn, hương vị ngọt nhưng không ngấy, quả thật ngon cực kỳ.”

Người hầu ở Ngự Thiện Phòng cũng có chỗ tốt, muốn ăn bánh ngọt nàng chỉ cần giả vờ điềm đạm đáng yêu cầu khẩn một chút, đầu bếp sẽ len lén cho nàng, nhưng nếu bọn hắn nói làm chuyện xấu cũng chỉ làm dáng vậy thôi, nhấm nháp mới thấy hương vị này có gì khác với điểm tâm hoàn mỹ đâu.

Sau khi cẩn thận thưởng thức hương vị, Lam Đề lấy ra một quyển sách nhỏ và mảnh bút than từ trong ngực, vội vàng viết phối liệu của khối hoa quế vừa thưởng thức xuống, sợ để lâu sẽ quên mất.

Đang lúc nam tử vô cùng hứng thú quan sát nàng thì con mèo đang ngủ một bên đột nhiên mở hai mắt ra, động tác nhanh chóng nhảy xuống, chạy thẳng đến chỗ Lam Đề, cũng may phản ứng nàng nhạy bén lập tức phát hiện có chỗ không đúng, một khắc trước khi nó nhào tới lập tức giơ cao khăn vải lên, kêu lên sợ hãi: “A. . . . . . Mèo nhỏ từ đâu tới vậy, đừng qua đây!”

“Meo meo!”

Con mèo liều mạng nhảy lên, ngấp nghé đồ trên tay nàng, Lam Đề không thể làm gì khác hơn vội vàng đứng dậy tránh đông tránh tây, xem ra cực kỳ có sức sống, nàng nhanh chóng thu hồi sách, có chết cũng không cho nó bắt được điểm tâm, nhưng làm như vậy sẽ không thoát được con mèo này, nàng không nhịn được nổi đóa rít gào.

“Cái con mèo tham ăn này, ngươi mà không cút mau ta sẽ tức giận đó!”

“Meo meo ——“

“Ai nha!”

Mèo hung hăng bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt cào mấy vết trên tay Lam Đề, hại nàng bị đau kêu một tiếng, điểm tâm trong tay cũng rớt xuống đất, con mèo thừa dịp ngậm trong miệng tha đi mất, bỏ trốn mất dạng, nhanh chóng bò lại lên cây bắt đầu thường thức thức ăn mỹ vị.

“Trời ạ. . . . . .” Đây là người hiền bị mèo khi dễ sao? Lam Đề lập tức thở phì phò vọt tới dưới gốc cây, nhìn lên cây gầm thét: “Mau trả thức ăn lại cho ta. . . . . . A?”

Trên cây có người? Nàng kinh ngạc nhìn nam tử xa lạ chứa nét cười đang núp trên cây, trong lòng cả kinh, trọng tâm không ổn định đột nhiên ngã ngồi ở đó, đau đến ứa nước mắt, vậy mà nam tử kia vô cùng không có lương tâm, không chỉ cười, còn cố ý chế nhạo nàng.

“Tình trạng của ngươi khôi phục thật nhanh quá, đã có thể linh hoạt như vậy rồi, không hề có dáng vẻ yếu ớt bệnh tật.”

“Cái gì?”

Lời nói vừa rồi hắn đều nghe được ư? Nội tâm Lam Đề kêu to hỏng bét, nghĩ thầm chẳng lẽ bản thân đã lộ chân tướng trước mặt người này hả? Không được không được, nói gì nàng nhất định cũng phải che giấu cho được!

Đang lúc nàng nghĩ nên giúp bản thân giải vây như thế nào, xa xa trên hành lang xuất hiện hai đại thần vội vội vàng vàng, nhìn chung quanh như đang tìm ai, nam tử trên cây vừa phát hiện bọn họ, lập tức thu hồi nụ cười, thân thủ linh hoạt nhảy xuống, ‘Xốc’ Lam Đề nhảy lên cây, điều này làm nàng bị dọa sợ muốn kêu lên, lại bị hắn che miệng không chút nào thương hương tiếc ngọc, không phát ra được một chút âm thanh nào.

“An tĩnh một chút, ngươi mà dám lộn xộn, kêu ra tiếng, để người khác phát hiện ra chúng ta, ta lập tức bỏ ngươi trên cây, sau đó cho ngươi ngã xuống thêm lần nữa.”

Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, vốn định dùng sức đấm ngực hắn vài cái, sau một khắc một khuôn mặt anh tuấn đột nhiên đập vào hai mắt, nàng không nhịn được ngây ngẩn, nhìn đến ngu luôn, ngay cả động tác cũng dừng lại.

Nhìn hắn khoảng hai mươi ba tuổi, mặc dù trẻ tuổi, nhưng toàn thân lại tản ra anh khí, gương mặt luôn tươi cười như gió xuân ấm áp khiến người ta có cảm giác thoải mái, chỉ cần là nữ nhân, cũng sẽ bị khí chất của hắn mê hoặc.

Dĩ nhiên Lam Đề cũng khó ngăn được sức quyến rũ của hắn, nhưng ngay sau đó nhớ tới vừa rồi hắn vẫn núp trên cây xem kịch vui, đột nhiên tỉnh táo không ít.

Tên này là một con cáo già, tuyệt đối không được để hắn lừa!

Phát hiện hai đại thần càng đến gần càng gần, chẳng những nàng không ngừng giãy dụa, ngược lại cố ý làm quá lên, muốn những người đó chú ý, nhưng vừa phát hiện ý đồ của nàng, ngay lập tức nam tử đè nàng trên cây, thân thể cao lớn áp chế nàng, hầu như giữa hai người không có khe hỡ, cảm giác áp bách mạnh mẽ nhanh chóng dọa được nàng, nàng cũng không dám vọng động nữa, chỉ sợ hắn sẽ có tiến thêm một bước.

Nam tử hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp hùng hậu quanh quẩn bên tai nàng, như muốn đầu độc nàng: “Không sai, nếu như ngươi muốn sống trở về, cứ nghe lời ta, ngoan ngoãn đừng gây ra bất kỳ âm thanh gì, hiểu không?”

Nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, Lam Đề đã sợ đến mức không biết nên phản ứng thế nào, hơi thở của hắn chậm rãi phả trên mặt nàng, làm tim nàng đập rộn lên, cả người cũng trở nên nhạy cảm.

Thật tốt, nàng tránh đại sắc lang Ngũ a ca, lại gặp một nam nhân khác xấu bụng đáng ghét, quang minh chính đại ăn đậu hũ của nàng!

“Kỳ quái, bối lặc gia rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”

“Lần nào hắn cũng dùng chiêu này, ta tìm hắn đến mức sắp phát điên rồi!”

Nam tử vừa theo dõi Lam Đề, vừa chú ý tới hai đại thần oán trách rời đi, cho đến khi bọn họ biến mất ở khúc cua nơi hành lang, hắn mới buông lỏng kiềm chế, nhưng cũng tạo cơ hội cho nàng hung ác đẩy hắn một cái.

“Mau buông ta ra! Ngươi là cái tên không biết xấu hổ trèo lên. . . . . . A——”

Tình thế cấp bách, Lam Đề hoàn toàn không nhớ bây giờ mình đang ngồi ở trên cây, mặc dù thuận lợi đẩy nam tử ra, trọng tâm bản thân cũng không ổn định ngã lui về phía sau, thật may động tác đối phương nhanh nhẹn ôm eo nàng, ôm nàng trở lại.

“Cẩn thận một chút, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở thành Tây Thi bị bệnh?”

“Vị gia này, xin tự trọng!” Muốn đẩy hắn ra, rồi lại sợ mình sẽ bị té xuống, chỉ có thể bắt lấy ống tay áo hắn căm tức nói: “Trong hoàng cung ngươi cùng cung nữ như ta lôi lôi kéo kéo như vậy, nếu bị những người khác nhìn thấy, sợ sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi.”

Nụ cười trên mặt nam tử không thay đổi, nhưng nội tâm bắt đầu hoài nghi lai lịch của nàng: “Nói thật, ta cũng không ngại lắm.”

Mặc dù thân thể nàng mảnh khảnh, nhưng vẫn chưa tới mức gầy như que củi, hơn nữa, trên người nàng cũng không có bất kỳ mùi thuốc nào, ngược lại có mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta ngửi được vô cùng thoải mái, người như vậy thì có thể bị bệnh gì chứ, hắn thật sự không tin được.

“Nhưng mà ta để ý!” Ánh mắt quan sát kia khiến nàng kinh hãi, hận không thể lập tức rời khỏi tay hắn: “Mau thả ta xuống, bằng không lần này ta thật sự kêu lớn hơn cho xem!”

“Ngươi đã kiên trì như vậy, được rồi, ta làm theo lời ngươi vậy.”

“Thật. . . . . . A ——”

Lam Đề còn chưa kịp vui vẻ, nam tử liền đẩy nàng một cái, nàng hoàn toàn không có phòng bị té xuống, đang lúc nàng nghĩ tuyệt đối bản thân sẽ ngã thê thảm thì tay được một lực đạo kéo, chậm rãi rơi xuống, thuận lợi rơi xuống đất, hù dọa toàn thân nàng chảy mồ hôi lạnh.

“Thật. . . . . . Trời ạ. . . . . .”

Nàng cố gắng vỗ ngực, hai chân có chút vô lực, giống như vừa mới chết qua một lần, nam tử trên cây cười khẽ một tiếng: “Ngươi tên Lam Đề đúng không, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”

“Ngươi. . . . . .” Căm tức ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh mắt sắc bén của hắn, chỉ thấy hắn vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng ánh mắt nhìn nàng chằm chằm thoáng qua vẻ sáng loáng khác thường, khiến lòng nàng nhói một cái, thiếu chút nữa thở không nổi.

Biết bản thân tuyệt đối không đấu lại hắn, cũng không thể giả vờ yếu ớt được nữa, Lam Đề vắt chân bỏ chạy, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn, dù sao Tử Cấm thành lớn như vậy, chỉ cần nàng cẩn thận một chút, không tin không tránh được hắn!

Nhìn bóng lưng nàng trốn chạy, nam tử cũng không có bất kỳ động tác gì, hắn phát hiện tay vừa rồi che miệng nàng dính chút bột màu trắng, trong khoảng khắc đột nhiên hiểu ra điều gì, trong đầu bắt đầu kế hoạch phải như thế nào mới bắt nàng lộ ra nguyên hình.

Ở hoàng cung lâu như vậy, khiến hắn gặp được một chuyện thú vị, chỉ có thể trách nàng xui xẻo, người nào không gặp, cố tình gặp ngay hắn, cho nên, nàng chỉ có thể nhận mệnh.

*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******

“Kỳ quái, cái tên kia rốt cuộc có thân phận gì, tại sao có thể tự do đi lại bên trong Tử Cấm thành chứ?”

Tâm tình phiền muộn, ánh mắt chán nản, trong ngoài Ngự Thiện Phòng đều ầm ĩ, Lam Đề vừa không yên lòng vừa nghi thần nghi quỷ, chỉ sợ nam tử xa lạ đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tìm nàng gây phiền toái.

Nàng biết hắn nghi ngờ nàng rồi, nhìn hắn không giống kiểu người sẽ chịu để yên, cho nên mấy ngày nay càng không có động tĩnh, nàng càng kinh tâm táng đảm, quả thực như đứng trên đống lửa.

“Ai nha, thật phiền mà!”

Ảo não liên tục nói lảm nhảm, nhưng vẫn không cách nào làm giảm lo âu của nàng, vì nàng cảm thấy, hình như có chuyện gì sắp xảy ra rồi, hơn nữa người đến không có ý tốt.

“. . . . . . Này, các ngươi có nghe nói không, lại có người bị bên trên theo dõi.”

“Thật hả? Lần này là ai gặp xui xẻo vậy? Nói nghe chút đi. . . . . .”

Bọn thái giám trong Ngự Thiện Phòng vừa nghe được bát quái, càng ngày càng náo nhiệt, nhưng Lam Đề hoàn toàn không để ý, mặc kệ mọi chuyện.

“Còn không phải là kính sự phòng Chu công công thích ăn hối lộ nhất đó sao, không biết làm sao, bên trên chủ động tìm hắn ‘hàn huyên một chút’, lần này hay rồi, không biết ‘tán gẫu’ ra được cái gì đây?”

“Chu công công? Ha ha, vậy hắn chuẩn bị phun ra hết của thu được thôi.”

“Ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác à.”

“Vui sướng khi người gặp họa thôi, nhớ ngày đó ta tiến cung cũng cho hắn không ít ngân lượng, rốt cuộc đến lượt hắn gặp báo ứng.”

Mọi người đều biết, tiền triều bại vong vì hoạn quan tham ô loạn chính, cho nên Hoàng đế bổn triều đặc biệt coi trọng vấn đề thanh liêm, tất cả quan viên phần lớn không dám thu hối, cho dù có cũng âm thầm lén lút, chỉ sợ bên trên biết được, Chu công công rành rành ra đó, cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

“Nói đúng đó, rốt cuộc báo ứng đã tới, rơi vào tay ‘bộ đôi gian xảo’, Chu công công mà không bị mất một lớp da ta lập tức theo họ hắn!”

“Bánh trẻo rán?” Lam Đề tình cờ đi qua đột nhiên dừng lại, nhìn bọn họ nháy mắt mấy cái: “Ăn ngon không?”

Thái giám đang vây một chỗ đồng thời cười ra tiếng. “Ha ha ha! Lam Đề muội tử, trong đầu ngươi chỉ biết ăn thôi à!”

Nàng ngoại trừ thường xuyên yếu ớt bệnh tật, điều duy nhất có thể làm nàng lên tinh thần đều có quan hệ với việc ăn, khó trách nghe được tất cả đều là ăn.

“Đúng rồi, cái chúng ta nói là gian trá, giảo hoạt, chẳng lẽ ngươi vào cung một đoạn thời gian rồi, còn không biết bộ đôi gian giảo là chỉ ai sao?”

Nàng có chút xấu hổ gãi đầu. Đương nhiên không biết, bằng không cũng sẽ không bị những thái giám này cười đến như vậy: “Điều này rất quan trọng sao?”

Dĩ nhiên quan trọng, bộ đôi gian giảo là chỉ bên trên của chúng ta, đại thần tổng lý phủ Nội Vụ đôn hoa bối lặc và nghi khâm Quận Vương.”

Phủ Nội Vụ trông coi tất cả ăn, mặc, ở, đi của Tử Cấm thành và thu chi trong sinh hoạt, giống như là Đại Tổng Quản hoàng thất, vì kết cấu vô cùng khổng lồ, cho nên đại thần phủ Nội Vụ có vài người, mới có thể ứng phó với tất cả sự vụ, không chỉ Ngự Thiện Phòng, ngay cả thái giám và cung nữ trong cung đều do phủ Nội Vụ chưởng quản.

Mà tất cả đại thần ở phủ Nội Vụ, đều cỡ tuổi của đôn hoa và nghi khâm, đương nhiên giao tình khá tốt, hơn nữa hai người bọn họ làm việc lúc nên khôn khéo thì khôn khéo, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, tuyệt đối không buông tha bất kỳ ai, vì vậy trong cung bí mật đặt cho bọn họ là bộ đôi gian giảo.

Vừa nghe bọn thái giám giải thích xong, Lam Đề gật đầu một cái, không có cảm giác gì. Đây là đại nhân vật cao cao tại thượng, nàng chỉ là một tiểu cung nữ nên sẽ không có khả năng đụng phải, cho nên nghe xong liền quên, không để ý lắm.

“Lam Đề, ngươi lại ở chỗ nào bị bệnh rồi hả? A, thì ra ở đây.” Cả người đầu bếp Ngự Thiện Phòng đầy mồ hôi đi tới trước mặt nàng, như rất gấp: “Muốn bệnh cũng phải đưa đồ đi mới được phép bệnh, hiện tại không có cửa đâu.”

Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nàng hoàn toàn nghe không hiểu: “Đầu bếp, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Này!” Đầu bếp đặt khay đã chuẩn bị đầy đủ vào tay nàng, khay này nặng trĩu, hại Lam Đề thiếu chút nữa cầm không vững: “Đưa nồi đất và canh hạt sen ngân nhĩ ướp lạnh này đến phủ Nội Vụ, đi mau cho ta, đừng hòng lười biếng.”

“Hả?”

Bây giờ muốn nàng đi phủ Nội Vụ sao? Còn có. . . . . . Là ai trời nóng như vậy còn ăn bằng nồi? Người đó quả thực có bệnh!

Lập tức nàng thoáng nhìn, ánh mắt cầu cứu Tiểu Đậu Tử, nhưng Tiểu Đậu Tử còn chưa kịp mở miệng, đầu bếp lập tức cướp lời trước: “Lần này đừng hòng tìm Tiểu Đậu Tử giúp ngươi, ngươi có bị bệnh thế nào cùng phải bò qua cho ta.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, vì một trong hai người ‘bộ đôi gian giảo’ các ngươi vừa mới nói đến đó chỉ định muốn gặp ngươi!”

“Cái gì” Lam Đề kinh ngạc lùi vài bước, bước chân lảo đảo như hoa tàn trong gió. Sao nàng có dự cảm xấu, hình như nàng. . . . . . Sắp xong đời rồi?

/19