Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 17 - Chương 9

/19


Mặc dù kịp thời cứu Lam Đề từ trong hầm băng ra, nhưng nàng chịu lạnh quá lâu, bệnh nặng suốt một tháng mới dần dần chuyển biến tốt.

Tuy nói tình huống của nàng rốt cuộc ổn định, nhưng thân thể vẫn suy yếu, tẩm bổ thế nào vẫn không hề khởi sắc, nhưng nàng không muốn để Đôn Hoa lo lắng, nên vẫn như thường ngày luôn tươi cười, không để thân thể suy yếu đả kích nàng, đả kích người mà nàng yêu thương.

Xuân về hoa nở, hiếm khi Lam Đề bước ra cửa phòng đến vườn hóng mát một chút, tiểu Hổ gia vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức đến gần nàng, theo thói quen meo meo gọi nàng, muốn nàng đút nó ăn.

Lam Đề chỉ cười nhạt, ôm lấy nó, dặn thị nữ bên cạnh đến phòng bếp lấy chút thức ăn, bản thân ôm theo mèo đến lương đình ngồi trước.

Nếu không có tiểu Hổ gia, có lẽ nàng thật sự sẽ chết rét trong hầm băng, nó là một con mèo có ân lớn đối với bọn họ, cho nên sau đó Đôn Hoa lập tức đưa nó về phủ, trở thành một phần trong phủ.

“Meo meo ——”

“Tiểu Hổ gia, mi đợi thêm một lát, thức ăn lập tức đến ngay.”

“Con mèo kia chỉ thích ăn, lại muốn đòi nàng cho nó ăn nữa sao?” Mới ngồi trong lương đình không lâu, Đôn Hoa xuất hiện, từ phía sau dịu dàng ôm lấy nàng: “Nàng đừng quá cưng chiều nó, bằng không sớm muộn nó sẽ bị nàng làm hư.”

“Nhưng thiếp cảm thấy lúc nó ở trong hoàng cung, trước đó đã bị chàng làm hư rồi.” Lam Đề khẽ cười đổi tư thế: “Sao hôm nay xuất cung sớm như vậy?”

“Ta dẫn theo một người đến gặp nàng.”

“Gặp thiếp? Là ai?”

Vừa hỏi xong, liền thấy Đỗ thái y xuất hiện sau lưng trượng phu, ông cười khanh khách mở lời: “Phúc tấn, đã lâu không gặp.”

“Đỗ thái y? Làm sao ông rảnh rỗi mà đến đây?”

“Đương nhiên đến để phục chẩn*, thấy Phúc tấn hồi phục rất tốt.”

(*) tái khám

Lam Đề không nhịn được trợn mắt nhìn Đôn Hoa một cái, nghĩ cũng biết, hắn nhất định lại lạm dụng quyền lực của phủ Nội Vụ, dám bắt Đỗ thái y đến xem bệnh nữa.

Đôn Hoa vội vàng cười giải thích: “Đừng trừng ta, Đỗ thái y cũng rất quan tâm tình trạng của nàng, thật sự ông ấy tự nguyện đến đây xem bệnh.”

“Thật sao? Không phải chàng ‘vô ý’ uy hiếp chứ?”

“Ha ha. . . . . . Phúc tấn, người nên tin Bối lặc gia đi.” Đỗ thái y đi vào trong đình, bảo thái giám theo hầu để hòm thuốc trên bàn đá: “Trước hết để lão phu xem mạch đã, hai phu thê các người đợi lát nữa hãy cãi nhau.”

Lam Đề xấu hổ đưa tay ra, trợn mắt nhìn trượng phu đang cười đến vô tội, một lát sau, Đỗ thái y bắt mạch xong, thị nữ cũng vừa lúc mang thức ăn đến cho tiểu Hổ gia.

“Lam Đề, nàng cho tiểu Hổ gia ăn trước đi, ta sẽ đến chỗ nàng sau.” Thấy Đỗ thái y lui ra khỏi đình, đi đến nơi khá xa, Đôn Hoa lập tức dặn dò.

“Dạ.”

Hắn thản nhiên rời khỏi lương đình, tựa như không có chuyện gì, đến khi gặp Đỗ thái y, vẻ mặt bỗng chốc biến đổi, lo lắng hỏi: “Đỗ thái y, rốt cuộc tình trạng của nàng như thế nào?”

Khuôn mặt tươi cười của Đỗ thái y cũng biến mất, không nhịn được thở dài: “Ai da, khó khăn đây, thân thể Phúc tấn đã bị tổn hại, muốn khôi phục khỏe mạnh như ngày trước, quả thật rất khó. . . . . .”

Hắn miễn cưỡng lắm mới có thể đưa Lam Đề từ trước quỷ môn quan trở về, sau khi trải qua hai lần sống chết, tình trạng thân thể của nàng hoàn toàn không thể như trước đây, đây là chuyện có thể đoán trước được.

“Lần này nàng bị lạnh quá nặng, tứ chi có thể hoạt động bình thường đã vô cùng may mắn rồi, nhưng muốn hoàn toàn tiêu trừ khí lạnh trong cơ thể sẽ rất khó khăn, lão phu chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp nàng bồi bổ thân thể, có thể bổ bao nhiêu tính bấy nhiêu thôi.”

Nghe được câu trả lời của ông, nét mặt Đôn Hoa càng thêm nặng nề: “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác?”

“Bối lặc gia, thật xin lỗi, lão phu chỉ có thể nói. . . . . . Lão phu học nghệ không tinh, thật không thể ra sức.”

Ngay cả thái y Hoàng thất ngự dụng đều nói không thể ra sức, trên đời còn ai có biện pháp nữa? Điều này khiến Đôn Hoa vừa đau lòng vừa thất vọng, đến cùng không biết nên làm gì mới phải.

“Còn nữa, có một việc ta phải nhắc nhở Bối lặc gia.” Mặc dù đây lại là một đả kích khác, nhưng ông vẫn không thể không nói: “Thân thể Phúc tấn quá mức suy yếu, tương lai sợ rằng khó có thể mang thai, xin Bối lặc gia tốt nhất nên có chuẩn bị trước.”

Những lời này khiến Đôn Hoa chấn động mạnh, quả thật không dám tin: “Ông nói . . . . . . thật ư?”

“Lão phu cũng không muốn nói vậy, nhưng chuyện thật sự như thế, rốt cuộc chuyện này có nên nói cho Phúc tấn biết hay không, xin Bối lặc gia. . . . . . tự mình cân nhắc.”

Đả kích như vậy khiến Đôn Hoa quá mức chấn động, hắn không dám nghĩ sau khi Lam Đề biết tin tức này sẽ có phản ứng gì, chỉ biết tuyệt đối nàng sẽ bị đả kích còn nhiều hơn hắn, vì hắn hiểu rõ nàng hơn bất kỳ ai, không thể chịu đựng được việc không thể sinh hài tử!

Không thể để nàng biết, tuyệt đối phải giấu nàng!

“Meo meo ——”

Tiểu Hổ gia ăn no nê xong chạy đến cạnh bọn họ, khiến hai người bọn họ giật nảy mình, Đôn Hoa vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lam Đề dường như vừa đi đến, vẻ mặt không có bất kỳ khác thường gì: “Đôn Hoa, tình trạng ra sao, các người tốt xấu gì cũng nên nói cho thiếp biết một tiếng chứ?”

“Lão phu đã nói tình trạng của Phúc tấn cho Bối lặc gia rồi, Phúc tấn hãy trực tiếp hỏi Bối lặc gia.” Đỗ thái y lập tức hành lễ: “Bối lặc gia, Phúc tấn, lão phu đi trước một bước.”

“Đỗ thái y, thứ cho ta không thể tiễn.”

“Không sao cả, các vị cứ từ từ mà nói.”

Sau khi Đỗ thái y đi khỏi, Lam Đề mới hỏi: “Đôn Hoa, tình trạng của thiếp. . . . . . Vẫn rất không tốt sao?”

“Ai nói thế?” Hắn lập tức nở nụ cười, đưa tay dắt nàng, đưa nàng trở về lương đình: “Đỗ thái y nói, nàng chỉ cần tiếp tục điều dưỡng theo đơn thuốc của ông ấy, tuyệt đối thân thể sẽ càng ngày càng tốt.”

“Thật không?”

“Đương nhiên thật rồi, đừng mất lòng tin vào bản thân.”

“Ừm.”

Trở lại lương đình, Đôn Hoa và Lam Đề cùng nhau ngắm hoa uống trà, nhưng nàng trầm mặc một hồi lâu, lại hỏi: “Đôn Hoa, chàng. . . . . . Có chuyện gì chàng vẫn chưa nói với thiếp hay không?”

“Ngốc, rốt cuộc nàng đang lo lắng gì chứ?” Hắn bật cười véo nhẹ má nàng tỏ vẻ trừng phạt: “Nếu dám suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận ta không tha cho nàng.”

“. . . . . . Dạ.” Ngoan ngoãn uống một hớp trà, nhưng bỗng nhiên nàng phát hiện, nước trà ấm áp không làm ấm được sự tuyệt vọng trong lòng.

************

Lam Đề đợi trượng phu thẳng thắn với nàng, nhưng hình như từ đầu đến cuối hắn không có ý định sẽ nói, vẫn như cũ luôn vô cùng yêu thương nàng, có thể nói càng thêm thương yêu nàng.

Vì vậy nàng suy tư rất lâu, rốt cuộc làm ra một quyết định thật nhẫn tâm. Đôn Hoa không có ý định gì, nhưng chuyện này cũng không bày tỏ là không có hành động gì.

“Tẩu tẩu, làm vậy. . . . . . có được không?”

Ở trong phòng tiểu cô, Lam Đề cẩn trọng nhờ Đôn Tiệp giúp nàng vụng trộm đem họa trục** vào trong phủ, trong họa trục đều là những nữ tử chưa gả có gia thế tương xứng với phủ Hòa Quận Vương, ai cũng trẻ tuổi xinh đẹp.

(**) tranh vẽ

Thật ra Đôn Tiệp có chút lo lắng, nhớ ngày đó tẩu tẩu liều mạng ngăn cản không để Hoàn Dung có cơ hội gả cho ca ca mà, thế nào mới chớp mắt một cái, bây giờ đã tự thân giúp ca ca chọn Trắc phúc tấn vậy chứ?

Nhưng nàng ấy cũng không nhìn ra rốt cuộc giữa ca và tẩu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn ân ái như cũ, càng khiến nàng ấy chịu không nổi đó là, tẩu tẩu không cho phép nàng ấy nói chuyện này với bất kỳ ai, đặc biệt là ca ca, thật ra nàng ấy cũng không dám nói đâu, nếu để ca ca biết muội của mình giúp làm chuyện như vậy, mạng nhỏ này của bản thân chắc chỉ còn lại một nửa!

“Tẩu tẩu à tẩu tẩu, rốt cuộc trong đầu của tẩu đang suy nghĩ gì vậy, dù sao cũng nói cho muội biết một chút xíu đi chứ?”

“Muội đó, tốt nhất nên biết càng ít càng tốt.” Xem xong họa trục Đôn Tiệp mang về, Lam Đề cau mày hỏi: “Còn nữa không?”

“Cái gì? Chẳng lẽ muội mang về bao nhiêu đây còn chưa đủ nhiều sao?”

“Dĩ nhiên không đủ.” Lam Đề chán nản than nhẹ: “Ánh mắt Đôn Hoa rất cao, những thứ này chàng nhìn còn không thuận mắt, ta phải nghĩ biện pháp giúp chàng chọn nữ nhân có điều kiện tốt hơn mới được.”

Nàng đã không có lựa chọn, bây giờ nàng không có tư cách yêu cầu Đôn Hoa chỉ có một mình nàng, nàng biết hắn không muốn phụ nàng, nhưng nàng không thể trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc, nhất định phải nghĩ biện pháp. . . . . . Nhường cho nữ nhân khác giúp Đôn Hoa có con nối dõi.

Thật sự rất đáng buồn, nhưng không thể không làm như vậy, tuy trong lòng nàng rất đau, vô cùng đau. . . . . .

Đang lúc nàng vẫn đang mải suy nghĩ chưa hồi thần thì âm thanh gõ cửa nhẹ vang lên, Đôn Tiệp bị dọa vội vàng ôm hết họa trục trên bàn lên. Nếu thật là ca ca, nếu bị hắn phát hiện cái này, nàng ấy lập tức chết chắc!

Nhưng rất không may, người mở cửa vào chính là Đôn Hoa. “Lam Đề, quả nhiên nàng ở đây, gần đây hình như nàng rất thích qua chỗ Đôn Tiệp?”

So với Đôn Tiệp đang chột dạ, ngược lại Lam Đề thản nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cười đến ngọt ngào. “Như vậy không phải rất tốt sao, nếu thiếp không đến chỗ Đôn Tiệp tâm sự, chàng nên lo lắng mới phải.”

“Nghe nàng nói như vậy cũng đúng.” Nhưng Đôn Hoa vẫn nhịn không được liếc muội muội một cái: “Đôn Tiệp, sao trên tay muội ôm một đống họa trục vậy, vẻ mặt còn chột dạ như thế?”

“Muội...muội không có.” Đôn Tiệp chỉ có thể cứng ngắc cười gượng: “Họa trục này. . . . . . Là bảo bối rất quý của muội, nên mới che chở trong lòng chứ sao.”

“Vậy à? Thật sao?”

“Đương nhiên thật rồi!”

“Được rồi Đôn Hoa, chàng đừng trêu muội ấy nữa.” Lam Đề chủ động lôi kéo trượng phu ra khỏi phòng, không để hắn có cơ hội thấy những bức vẽ kia: “Đến lúc uống thuốc rồi hả, nếu không sao chàng đến đây?”

“Nàng


/19