Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 19 - Chương 10.2

/19


Vì bệnh của Lam Đề cần thời gian dài trị liệu, nên Đôn Hoa cũng ở trên núi, sau khi trị liệu xong cần thêm hai tháng điều dưỡng nữa, nên Đôn Hoa cho người dựng thêm một gian phòng nhỏ khác cạnh nhà của Cổ thần y, để hai người họ có thể ở được, hắn cũng có thể ở gần chăm sóc.

Nhưng Cổ thần y không thích quá nhiều người ở trên núi, quấy rầy thanh tĩnh của y, nên một ít tùy tùng đi theo Đôn Hoa đến phải ở chân núi đợi lệnh, có chuyện mới có thể đi lên.

Trong khoảng thời gian thê tử điều dưỡng thân thể, thật ra Đôn Hoa cũng không nhàn rỗi, giữa hắn và Hoàng cung vẫn thường trao đổi thư liên lạc, nắm trong tay tất cả tin tức mới nhất.

Nhìn Tam Hỉ đưa tin tức mới nhất lên núi, hắn không nhịn được nâng nụ cười.

“Chàng đang cười chuyện gì vậy?”

Lam Đề trở lại từ chỗ Cổ thần y, nhìn thấy trên mặt hắn nâng lên nụ cười hả hê, có chút ngạc nhiên, rất muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Muốn biết sao? Vậy đến đây xem đi.”

Nàng ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhận lấy tin, Đôn Hoa thương yêu cưng chiều ôm eo nàng, để nàng tựa vào ngực mình.

Quả nhiên Cổ thần y không gạt người, giao Lam Đề vào tay y, trong một tháng lập tức trừ đi khí lạnh tích tụ lâu ngày trong cơ thể nàng, khiến khí sắc nàng dần dần khôi phục khỏe mạnh, hơn nữa trải qua hai tháng điều dưỡng, sắc mặt của nàng trở nên xinh đẹp hồng nhuận hơn, da thịt trên người đã khôi phục, trở nên càng thêm sáng rỡ động lòng người hơn so với trước.

Đây mới là Lam Đề của hắn chứ, hắn không bao giờ muốn thấy dáng vẻ yếu ớt bệnh tật của nàng nữa, từ nay về sau, hắn sẽ không để nàng bị bất cứ thương tổn gì, hắn muốn nàng vĩnh viễn khỏe mạnh như vậy, cùng hắn đi đến hết cuộc đời.

Vừa xem xong tin tức trong tay, Lam Đề kinh ngạc nhìn hắn: “Hoàn Dung cách cách nàng. . . . . . Bị đưa đến Mông Cổ xa xôi để kết thân sao?”

Tuy nói hai bên là quý tộc kết thân, nhưng hoàn cảnh ở Mông Cổ không tốt, hoàn toàn không có nữ nhân nào tự nguyện gả đi để chịu khổ, nàng không tin Hoàn Dung sẽ nguyện ý đi.

“Không sai, Thánh chỉ hạ xuống, nàng ta không muốn gả cũng không được.”

Khi trong cung đang quyết định chọn người kết thân thì vốn Hoàn Dung khéo léo được loại bỏ ra ngoài, nhưng Đôn Hoa muốn Nghi Khâm phái người đến Mông Cổ ‘trò chuyện’ với sứ giả bên kia, sứ giả liền chỉ định muốn Hoàn Dung kết thân, để tránh phá hỏng quan hệ hai bên, Hoàng đế không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý, mặc cho sau đó Hoàn Dung đến chỗ Tĩnh phi khóc rống như thế nào đều vô ích.

Nghe nói hầu như nàng ta sử dụng một khóc hai nháo ba thắt cổ, tất cả biện pháp đều đem ra dùng hết, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản vận mệnh phải gả đến Mông Cổ xa xôi, người nhà của nàng ta lo lắng nếu kháng chỉ không nghe, sẽ phải rước lấy phiền toái, vì vậy bức nàng ta lên kiệu hoa, không dám lưu lại.

Đại khái Lam Đề đoán được do trượng phu đang giúp nàng báo thù, nhưng có một người khác nàng vẫn không hiểu. “Vậy. . . . . . Bát a ca cũng thành thân, đến đóng ở biên quan, hoàn toàn cách xa Kinh thành, chuyện này là sao?”

“Nàng còn nhớ rõ chuyện không cẩn thận bị trúng độc ở Tị Thử Sơn Trang không?”

“Nhớ, thế nào?”

“Trên đường nàng từ Ngự Thiện Phòng đến phòng ta, có phải đã gặp Kỷ Tuần đúng không?”

“Ah? Làm sao chàng biết?”

“Đoán, người hạ độc thật ra chính là hắn ta.”

“Cái gì?” Lam Đề vô cùng kinh

/19