Quản Lý Ngôi Sao

Chương 10 - Chương 10

/26


“Vậy, chúng ta có phải nên kêu đồ ăn rồi hay không?”

Dương Mộ Anh đưa mắt nhìn Trịnh Thanh Tâm, thấy cậu ta nhịn cười đến đỏ cả mặt, cô ho nhẹ một tiếng, nhìn phục vụ nói.

“Một phần thịt kho tàu, một phần bánh bao kim sa, ba phần mì xào, một phần sủi cảo, một ly sinh tố sầu riêng, một nước ép đào, một nước ép cherry.”

Đợi phục vụ đi rồi, Dương Mộ Anh cười với Dương Nặc. –“Hôm nay ăn nhiều như vậy, bù lại là cậu phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tiếp đó là cậu sẽ viết một bản danh sách, ghi rõ chế độ ăn uống của cậu cho tôi xem, nếu thấy hợp lý, tôi sẽ thông qua.”

Dương Nặc nghe xong, hớn hở nói. –“Yes sir ... nhưng, nếu em mập ra thì sao?”

“Cậu còn đang ở độ tuổi phát triển, cao thêm một tí thì cân nặng cũng tăng, tôi sẽ điều chỉnh vẻ ngoài của cậu sao cho cân xứng, nếu vượt quá giới hạn, tôi sẽ đổi chế độ ăn uống ngay. Việc quan trọng bây giờ là cậu hãy nghĩ xem, một lát nữa khi thử vai, phải diễn làm sao cho tốt.”

Thấy Dương Nặc gật đầu như trống bỏi, Dương Mộ Anh nghĩ, sau này dùng đồ ăn dụ dỗ anh, có phải sẽ dễ dàng đạt được mục đích hay không? May mắn cô thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ mẹ, việc quản lý được cái bao tử của anh, cô có thể làm được.

Đáng lo ngại là hàng ngày cô và anh điều gặp mặt, muốn nấu đồ ăn cho anh ăn, phải tìm lý do chính đáng, còn phải chỉnh lại thời gian làm việc của cô sao cho phù hợp để nấu ăn cho anh ... hazi, xem ra cô còn phải cố gắng nhiều hơn.

Đồ ăn nhanh chống được mang ra, hai mắt Dương Nặc nhìn mấy món đồ ăn phát sáng còn hơn nhìn thấy vàng, tuy nhiên, anh vẫn giữ được phong độ của một ngôi sao, đầu tiên mời hai cô gái ăn trước, còn anh thì từ tốn gắp từng món từng món, ăn chậm nhai kỹ vẫn là tiêu chí của anh.

Dương Mộ Anh và Trịnh Thanh Tâm cũng không kém, hai cô từng dự không ít bữa tiệc xa hoa, từ cách ăn uống đơn giản chuyển thành tao nhã cao quý.

Ba người im lặng ăn, lâu lâu cũng nói vài ba câu, cho đến khi dùng xong điểm tâm, ba người đi đến phòng trang điểm để thử trang phục, sau đó đi đến hội trường thử vai diễn.

Dương Mộ Anh chỉnh trang lại cho Dương Nặc, cô mỉm cười cổ vũ anh. –“Tào Thực là người tính tình phóng khoáng, ít chú ý đến tiểu tiết, vai diễn này rất thích hợp với cậu, vì thế cậu cứ thể hiện chính bản thân là được.”

“Em sẽ cố gắng nhưng đạo diễn bảo em diễn đoạn Tào Thực gặp lại Chân Mật, là lúc Chân Mật chết rồi hóa thân thành nữ thần sông Lạc Thuỷ. Như vậy, tình cảm lúc đó, em phải thể hiện ra sao? Em từng đọc qua giai thoại của hai người nhưng cái cảm giác đó, rất khó diễn tả.” – Dương Nặc mơ hồ hỏi.

Anh từng diễn không ít vai tình cảm mặn nồng nhưng kiểu chết đi rồi vô tình thấy được người mình yêu quay về gặp mình, cảm giác đó đã khó nói nên lời huống chi là diễn tả. Vì thế phải cầu cứu Dương Mộ Anh, mong sao chị ấy có thể giải lý ra được.

Dương Mộ Anh suy nghĩ, cô có đọc qua giai thoại giữa Tào Thực Và Chân Mật, tình cảm của hai người rất khó diễn tả bằng lời, nhưng khoảng khắc hai người gặp lại nhau, đó chỉ là một câu truyện hư cấu do người đời kể lại.

Tuy nhiên, đoạn hư cấu đó vẫn được đạo diễn ghi lại thành phim, có lẽ đạo diễn muốn thể hiện lòng tiếc thương cho cuộc tình ngang trái này, cũng như muốn khán giá xem phim không phải quá thất vọng với kết cục của phim.

“Tào Thực cảm mến Chân Mật vì sắc đẹp và sự dịu dàng, Chân Mật cảm mến Tào Thực bởi tâm hồn thi nhân bay bổng. Yêu nhưng không thể ở cạnh nhau, đến khi một mất một còn, cảm giác đó sẽ chuyển thành tương tư khổ sở, sau này may mắn gặp lại nhau, có vui mừng, có khổ sở, bao nhiêu nhớ thương sẽ bọc phát hết.”

Dương Mộ Anh phân tích xong, nhìn Dương Nặc đang nghiêng đầu suy nghĩ, cô vịn vai anh, nói.

“Bây giờ cậu hãy ngẫm nghĩ lại xem, khi cậu yêu một người không nên yêu, sau đó nghĩ đến cảnh chia ly, đến khi gặp lại sẽ có cảm giác gì? Vậy sẽ có kết quả. Tôi tin cậu làm được, cố lên.”

Được Dương Mộ Anh cổ vũ, Dương Nặc gật gật đầu, sau đó nhắm mắt, bắt đầu nghĩ đến vai diễn.

Trịnh Thanh Tâm kế bên, nhỏ giọng hỏi Dương Mộ Anh. –“Anh Anh, cậu cảm thấy tiểu Dương sẽ thành công sao?”

“Dương Mộ Anh cười nhẹ. –“Mình tin cậu ta có thể, cậu cứ chờ xem.”

Thấy Dương Mộ Anh tự tin như vậy, Trịnh Thanh Tâm sờ cằm, nhìn Dương Mộ Anh, sau đó nhìn Dương Nặc đang đi lên sân khấu. Lơ đãng nói.

“Mới tiếp xúc với cậu ta chưa được nữa ngày, cậu đã tin tưởng như vậy. Nếu không phải mình biết cậu có con mắt nhìn người thật tốt, mình sẽ tưởng cậu là fan cuồng của tiểu Dương, hoặc là ... cậu có suy nghĩ không đúng đắn với ...”

Chưa nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Dương Mộ Anh nhìn đến lạnh cả xương sống. Trịnh Thanh Tâm âm thầm nuốt nước bọt, từ lúc qua Trung Quốc, cô lúc nào cũng có lần đầu tiên, ngay cả ánh mắt ăn thịt người của Dương Mộ Anh cũng không tránh khỏi, nhưng cô cảm thấy khó hiểu, cho dù mình có nói sai đi chăng nữa, cậu ta đâu cần phản ứng mạnh như vậy?

Trong mắt loé tia sáng, cô không thể tin nói. – “Cậu thật sự ...”

“Tâm Tâm, làm nghề như chúng ta, điều kiện tiên quyết là phải giữ hình tượng cho đối tượng chúng ta quản lý, nếu ở trong nhà, cậu có thể tuỳ tiện muốn nói gì cũng được, nhưng đây là bên ngoài, còn là địa bàn của nước khác, nếu cậu vẫn ôm khư khư cái tính tuỳ tiện đó mãi, cậu có thể trở về nước.” – Dương Mộ Anh lạnh lùng nói.

Thấy Dương Mộ Anh nói năng trầm trọng như vậy, Trịnh Thanh Tâm biết mình sai ở chỗ nào rồi, cô cũng không giận cậu ta nói nặng lời với mình, vì biết cậu ta chỉ muốn tốt cho cô. Thở dài trong lòng, chấp hai tay, cúi đầu nói.

“Mình xin lỗi, có lẽ giác quan thứ sáu của mình đã sai, sau này mình không đoán mò lung tung nữa, đừng trục xuất mình khỏi đây a.”

Dương Mộ Anh phì cười trước hành động của Trịnh Thanh Tâm. Cô đơn giản muốn doạ cậu ta một tí, vì mỗi lần hai người nói chuyện riêng tư đều dùng tiếng nước N, dù có người hiểu cũng không nghe được bao nhiêu.

Bất quá, cậu ta thật nhạy bén khi nhìn thấu tâm tư của cô, hoặc là, tâm tư của cô thể hiện quá rõ nên mới bị nhìn thấy,

/26