Quản Lý Ngôi Sao

Chương 25 - Chương 25

/26


Bệnh Viện Tư Nhân.

Những giỏ hoa hồng, bách hợp, tử la lan, cẩm chướng, hoa hướng dương ... cùng những giỏ trái cây được đặc khắp căn phòng, có thể nói đây là một tổ hợp hỗn độn, không một chút phù hợp với không gian dành cho người bệnh.

Dương Nặc nằm trên giường lớn, tay trái cầm chai nước Rio, tay phải cầm trái táo xanh cắn ngon lành, đôi mắt mang ý cười nhìn màn hình lớn trước mặt. Dương Mộ Anh vừa bước vào đã thấy hình ảnh đáng yêu của anh, cô mỉm cười bất đắc dĩ, sau khi khoá cửa cẩn thận, cô trách cứ nói.

“Bộ dáng ăn như hổ đói này của cậu, ai sẽ tin cậu bị bệnh đây? May là tôi đi vào, nếu để các phóng viên kí giả nhìn thấy, chẳng phải ngày mai trên các trang mạng báo xã hội sẽ có thêm vài tin tức nhảm nhí. Cậu thật là ...”

“Lại đây.”

Đang lãi nhãi, Dương Nặc bổng lên tiếng, còn đưa tay về phía cô. Dương Mộ Anh bĩu môi, chậm rãi đi về phía anh, mới tới bên cạnh giường, anh đã vươn tay kéo cô ngã vào lòng anh, Dương Mộ Anh đỏ mặt, đánh nhẹ lên ngực anh, trừng mắt nói.

“Không đàng hoàng, lỡ để người khác nhìn thấy thì sao? Cậu buông tôi ra.”

Dương Nặc không buông, anh chỉnh tư thế một chút để cho cô có thể thoải mái nằm trong lòng anh, anh siết chặt vòng tay, cất giọng trầm ấm nói.

“Không phải em đã khoá cửa rồi sao? Ai có thể vào nào, còn có, hai người vệ sĩ ngoài cửa chỉ nghe lời em, trước đó anh còn nghe em bảo với hai người họ, ngoại trừ em ra thì không được cho ai khác bước vào, em yên tâm, anh không hồ đồ đến mức không để ý trước sau.”

Dương Mộ Anh được anh ôm, bên tai nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô chôn mặt vào ngực anh để giảm bớt ngượng ngùng, nghe anh nói xong, cô chỉ ừ nhẹ một tiếng.

“Em đã xem TV hôm nay chưa?”

Nghe anh nói, Dương Mộ Anh biết anh đang ám chỉ việc gì. Hôm nay trên các bài báo, trang mạng xã hội đều đăng tin ba ngày trước Tôn Dịch bị hành hung, tổn thương nghiêm trọng đến thân thể, hai ngày sau đó ông ta liền lên tiếng rút lui khỏi giới kinh doanh, để lại toàn bộ việc quản lý cho Diệu Nhan.

Dương Mộ Anh biết, Diệu Nhan đã ra tay, chỉ trong hai ngày đã thâu tóm toàn bộ quyền quản lý công ty về tay mình, không những thế, việc Tôn Dịch bị côn đồ đánh trọng thương, trầm trọng đến mức mất đi khả năng quan hệ xác thịt cũng nằm trong kế hoạch của bà ta.

Có câu nói rất hay. –“Thà đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội với phụ nữ.”

Đôi khi thủ đoạn của phụ nữ còn ác liệt hơn tiểu nhân, chỉ là chúng ta chưa chạm vào điểm mấu chốt của họ mà thôi. Tôn Dịch là một chứng minh tốt nhất, nếu ông ta biết thế nào là đủ, thì kết cục sẽ không thảm như thế này, mong rằng sau sự việc này, ông ta biết thu liễm hơn một chút, nếu không, một chút tình nghĩa vợ chồng cuối cùng, Diệu Nhan cũng sẽ tuyệt tình vứt bỏ.

Thu hồi suy nghĩ, Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc gật đầu, lạnh nhạt nói.

“Đó là cái kết tốt nhất dành cho Tôn Dịch cùng gia đình ông ta.”

Ngừng một lát, cô ngước mặt nhìn anh, lo lắng hỏi. –“Tuy em không tham gia vào sự kiện lần này nhưng không thoát khỏi quan hệ. Dương Nặc, em có nói đôi vời với Tôn phu nhân nhưng không có nhúng tay vào, anh có tin em không?”

Cô từng nói với Dương Nặc, cô sẽ tìm Diệu Nhan nói chuyện, một người thông minh như anh, khi thấy Tôn Dịch xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ nghĩ cô cũng có phần, cô không muốn giấu giếm anh bất cứ chuyện gì, thời gian Nhậm Tuyết Vy trở về không còn xa, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, lấy được sự tin tưởng của anh.

Dương Nặc nhìn ánh mắt đầy lo lắng của cô, trong lòng đau đớn. Anh bước vào giới showbiz đã lâu, thủ đoạn của những quản lý trước kia của anh, anh đều nhìn thấu, những luật ngầm cũng thấm động trong đầu anh, chỉ là anh được bảo vệ chặt chẽ nên con đường sự nghiệp cùng đời tư của anh luôn trong sạch.

Lúc trước, anh rất vô tư đối với những chuyện xảy ra trong giới showbiz, chỉ chăm chỉ làm tốt công việc của mình, nhưng nay đã khác rồi, anh không những phải làm tốt công việc của mình, còn phải hết lòng bảo vệ, chăm sóc, yêu thương cô gái mình yêu.

Cô vì anh có thể làm chuyện không chính đáng, anh cũng có thể vì cô bao dung, tin tưởng, yêu thương cô gấp bội, nếu có thể, anh nguyện làm kẻ xấu, thay cô gánh mọi hậu quả, bây giờ chưa có cơ hội nhưng sau này anh nhất định sẽ là tấm khiên vững chắc bảo vệ cô thật tốt.

Dương Nặc nhìn sâu vào mắt Dương Mộ Anh, chân thành nói. –“Anh tin em, dù em làm bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ tin em, anh chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp được em, còn để em phải vất vả như vậy vì anh, anh rất khó chịu, rất ...”

Câu nói tiếp theo bị môi cô nuốt lấy, môi cô ấm áp gặm lấy môi anh, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, tuy không nồng nhiệt nhưng vẫn khiến trái tim của anh run lên, đập nhanh liên tục.

Môi anh khẽ chuyển động, một tay ôm cô thật chặt, một tay đè gáy cô lại, từ thế bị động chuyển sang chủ động, đầu lưỡi như có như không thăm dò trong khoan miệng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa không dứt.

Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng, sau lại trở nên cuồng nhiệt nồng nàn, ánh mắt của cô trở nên mê ly mơ màng đắm chiềm trong nụ hôn đầy mị hoặc của anh.

Khi tay Dương Nặc luồng vào váy của cô, Dương Mộ Anh chợt hoàn hồn, cô giữ chặt cái tay không an phận của anh, rời khỏi môi anh, nhíu mày nói.

“Nơi đây là bệnh viện, không được làm loạn.”

Dương Nặc chạm nhẹ môi cô, thở gấp nói. – “Vậy về nhà thì có thể sao?”

Dương Mộ Anh quay mặt đi. –“Anh coi em là dụng cụ làm ấm giường sao?”

Dương Nặc phì cười, xoay mặt cô lại đối mặt với anh, nhìn sâu vào mắt cô. –“Anh Anh, em là bảo bối của anh, anh yêu em nên muốn em là chuyện dĩ nhiên, em yên tâm, anh sẽ không ép buột em, chỉ khi em tự nguyện, anh mới muốn em.”

Dương Mộ Anh đỏ mặt, cô cắn môi nói. –“Lại là câu thoại trong kịch bản nào vậy? Ngọt chết đi được.”

“Chỉ ngọt với một mình em.” – Dương Nặc nói xong, hôn nhẹ lên má cô.

Dương Mộ Anh liếc xéo anh, chợt hỏi. –“Anh muốn ăn gì không? Em gọi điện bảo tiểu Hạ đi mua.”

Dương Nặc lắc đầu, trong mắt loé tia giảo hoạt nói. –“Anh Anh ... em có biết bây giờ anh đang nghĩ cái gì hay không?”

Dương Mộ Anh mờ mịt hỏi. –“Sao cơ?”

Anh cười mờ ám nhìn cô. –“Anh nghĩ ... muốn ăn em.”

Mặt cô đỏ bừng, đánh yêu anh một cái, cô muốn ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, giọng anh khàn khàn lên tiếng.

“Nằm yên, nếu em còn nhút nhích, anh không tự chủ được sẽ ăn em thật đấy.”

Dương Mộ Anh ngoan ngoãn nằm im, cô cũng không dám lộn xộn nữa, bởi cô cảm nhận một bộ phận nóng rực nào đó đang chĩa thẳng vào bụng của cô, mặt đỏ như tôm tươi, cô ôm chặt eo anh, vùi mặt vào ngực anh, khẽ cười.

“Cốc, cốc, cốc ...”

Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí đầy ám muội, Dương Mộ Anh đẩy Dương Nặc ra, chỉnh trang lại trang phục xong, cô trừng mắt nhìn Dương Nặc đang mỉm cười đầy quyến rũ nhìn cô, bĩu môi đi mở cửa.

Người đến là Trịnh Thanh Tâm cùng Hạ Thư Trang, Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Mộ Anh đầy ám muội, Dương Mộ Anh trừng mắt cảnh cáo không cho cô nàng phát biểu linh tinh, cô nàng nhún vai đi tới ghế sofa ngồi xuống, Hạ Thư Trang lễ phép chào hai người, em ấy đem hai túi đồ to


/26