Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 132 - Chương 99.2

/132


Editor: Puck

Chủ xe to con nhìn xe thể thao giá trị năm trăm vạn của mình bị lõm một vết lớn ở đuôi xe, mày rậm nhíu chặt lại, “Xe của tôi giá trị năm trăm vạn, đưa về cửa hàng ban đầu sửa chữa, ít nhất cũng phải ba mươi vạn, cô bồi thường cho tôi ba mươi vạn là được.”

“Xe của tôi cũng phải hơn một trăm vạn, đầu xe bị đụng thành ra như vậy, sửa chữa cũng phải hết mấy vạn.” Mắt Lâm Hi thủy chung không nhìn chủ xe to con, nhìn thẳng tình huống trên mặt đường đối diện.

“Cô đụng vào xe của tôi, người bồi thường nhất định là cô.” Có cảnh sát giao thông ở đây, chủ xe to con cũng không dám quá kiêu ngạo.

Một mùi xăng như có như không quanh quẩn chung quanh, Lâm Hi ngửi thấy rất rõ ràng, cô nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người chủ xe to con, thấy đôi tay anh ta có dáng vẻ gấp rút, cô đột nhiên nghĩ đến gặp phải Lăng Linh ở cổng trường học.

Rốt cuộc phải xuống tay sao? Cô chờ lâu như vậy, cuối cùng không uổng phí thời gian.

Chân mày thanh tú của Lâm Hi nhếch nhếch, trên mặt dâng lên ý cười lạnh, “Hai bên chúng ta đều có lỗi, tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng tôi sẽ không bồi thường nhiều như vậy.”

Mắt cảnh sát giao thông đảo rất lợi hại, trong lòng kêu thẳng chuyện này xử lý không tốt.

Chủ xe to con tức giận trợn trừng mắt nhìn Lâm Hi, lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, “Vậy cô bồi thường bao nhiêu?”

Mùi xăng đã càng lúc càng nồng rồi, Lâm Hi nhíu mày cười khẽ, nhìn thẳng vào chủ xe to con đang hút thuốc, “Năm vạn.”

Chủ xe to con hung hăng hút vài hơi thuốc, hai mắt bốc lên lửa giận, “Mày đùa giỡn tao hả, ít nhất cũng phải hai mươi vạn.” Dứt lời, trong miệng đã phả ra không ít khói thuốc như sương trắng.

Bị khói thuốc lá vòng quanh, sắc mặt Lâm Hi không thay đổi, có thâm ý liếc nhìn xe thể thao của chủ xe to con, “Cảnh sát tiên sinh, anh cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?”

Cảnh sát giao thông một lần nữa quan sát xe của hai bên một lần, sau đó dõi tầm mắt nhìn một hàng dài xe phía sau, cau mày thật chặt, “Hai người thỏa thuận, tôi nhắc nhở hai người, hai người phải giải quyết xong chuyện này trong vòng mười phút.” Ngửi thấy mùi xăng, cảnh sát giao thông nhìn một vòng chung quanh thấy xe thể thao của chủ xe to con đang chảy dầu, “Tiên sinh, xe của anh đang chảy dầu.”

Nghe được chảy dầu, chủ xe to con không hề để ý cau cau mày, tiếp tục hút thuốc.

“Tôi thấy không cần thỏa thuận nữa, dù một xu tôi cũng không bồi thường.” Lâm Hi cất bước chân, chuẩn bị rời khỏi nơi tràn đầy xăng này.

Vấn đề là cô muốn đi, nhưng chủ xe to con lại không bằng lòng.

Chủ xe to con tiện tay ném tàn thuốc trong miệng xuống dưới gầm xe, đưa




/132