Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 2 - Chương 1.2

/132


Bọn nhân viên an ninh dưới sự chỉ huy của Trần Tiêu, càng phát huy vô cùng tốt, bây giờ ở trong trạng thái lợi thế, cũng sắp ép Lâm Hi Nhi khoanh tay chịu trói rồi.

Dưới bàn chân đột nhiên trượt đi, Lâm Hi Nhi thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thăng bằng lại thân thể, cô lại quên mất bọn nhân viên an ninh tấn công, mặt của cô bị một tên nhân viên an ninh nhẫn tâm đánh lên một quyền. Khóe môi thoáng chốc cứng đờ, Lâm Hi Nhi nổi cơn thịnh nộ, con mẹ nó, đánh đâu cũng có thể, thế nhưng đánh lên mặt cô, quả thật là tìm chết.

Cô định ra sức phản kích, nhưng đám nhân viên an ninh vây quanh cô càng ngày càng nhiều, cô khổ sở phát hiện, bây giờ cô có chắp cánh cũng không thể bay. Chớp chớp tròng mắt tràn đầy linh khí, tay chân Lâm Hi Nhi càng phát ra vô lực, mắt thấy mình sẽ bị bắt được.

Nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cô định đấm ngực.

Cô đây là tự tìm đường chết, lúc ấy trộm ngọc bội thành công, bi một nhóm người áo đen truy đuổi thì cô chạy trốn lên lầu chót, định dùng cái dù bay lên chạy trốn từ đây.

Nhưng bây giờ sao rồi, con mẹ nó, cô sắp bị bắt tại chỗ rồi.

Một đống lớn nhân viên an ninh bên cạnh, chính là chực chờ đợi bắt sống cô đó.

Vậy phải làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?

Đột nhiên, tầm mắt Lâm Hi Nhi thoáng chuyển lên ngọc bội trên tay, một tia sáng lóe lên.

“Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không tôi ném xuống.” Lâm Hi Nhi giơ tay thật cao lên, tỏ vẻ đe dọa.

Những người này vì cái gì, cũng chỉ vì ngọc bội trong tay cô, bay giờ vì nhân viên an ninh tính mạng, ngọc bội này chính là bùa hộ mệnh của cô rồi.

Bọn nhân viên an ninh thấy hành động và vẻ mặt của Lâm Hi Nhi không giống như nói đùa, trong lòng rất khẩn trương, vốn đang định bắt sống Lâm Hi Nhi cũng dừng lại. So sánh với bắt sống Lâm Hi Nhi này, vẫn là ngọc bội trong tay cô quan trọng hơn.

“Đừng, có gì từ từ nói.” Trần Tiêu khẩn trương đến tim lại một lần nữa treo cao, nhìn ngọc bội trong tay Lâm Hi Nhi, anh vội vàng nói. Không bắt được Lâm Hi Nhi có thể quên đi, không thể cầm ngọc bội trở về, đây chính là sẽ chết người đó.

Bọn nhân viên an ninh ngừng tấn công, còn có một người đàn ông cấp chỉ huy khẩn trương như thế, Lâm Hi Nhi biết mình ép đúng bảo bối, nghĩ thầm một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, “Để cho bọn họ cách xa tôi một chút.” Lâm Hi Nhi lạnh lùng nói.

Vốn chuẩn bị bắt giữ cô gái thần trộm này, bây giờ vừa ra tới đây. Trực giác của Trần Tiêu cho thấy tim của mình sắp bị dọa đến ngừng đập, cho dù nữ thần trộm chết cũng không sao, nhưng nếu ngọc bội




/132