Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 55 - Chương 55

/57


[Lý Hướng Dương]

Editor: demcodon

Cái gì? Mẹ Tô gọi điện thoại hỏi tại sao người còn chưa tới, đột nhiên mở to hai mắt kêu một tiếng sau đó té xỉu.

Mọi người một mảnh kinh hoảng, Lâm Diêu em họ Tô Thiên Triết cầm lấy điện thoại sau khi nói hai câu sắc mặt nhất thời cũng thay đổi lớn, nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn cô nên thưa dạ nói: Lý Lạc... cô dâu... đột nhiên phát hiện ở... ở... trong phòng bất ngờ chết...

Lý Hướng Dương mở to hai mắt nhìn Lâm Diêu nói: Cô nói cái gì vậy? Đây nhất định không phải là sự thật. Lạc Lạc ngày hôm qua còn nói chuyện điện thoại với ông mà, nói mình hôm nay sẽ đi trang điểm với bạn, sau đó tự mình đến tiệc cưới. Đây không phải thật, không phải...

Là phụ dâu ở chỗ trang điểm đợi không thấy chị Lạc thì gọi điện thoại cho anh Thiên Triết. Anh Thiên Triết không biết chị Lạc làm sao nên cùng phụ rể chạy đến nhà trọ của chị ấy xem. Kết quả phát hiện... chị Lạc đã... đã... bây giờ đã đưa đến bệnh viện 312. Anh Thiên Triết cũng té xỉu... Lâm Diêu gập ghềnh nói, bản thân khi biết được cũng rất kinh ngạc, hôn lễ tốt như vậy tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

Lý Hướng Dương nhìn mọi người mở miệng rồi đóng lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Bọn họ nhất định đang nói dối, Lạc Lạc của mình từ nhỏ là cô gái ngoan ngoãn nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì. Mọi người đang lừa ông, nhất định là Lạc Lạc tức giận, nó không muốn gả cho Tô Thiên Triết nhưng mà mình muốn nó gả, nó tức giận, tức giận mình nên trốn đi, nhất định là... Ông hất tay vợ đang nâng tay mình với vẻ mặt hoảng hốt đi ra ngoài. Ông muốn đi tìm con gái của ông, ông muốn nói cho nó biết không muốn gả thì không cần gả, cha không ép con, không bao giờ ép con nữa, không thích Trương Nguyệt Kỳ thì cứ không thích là được, không muốn gọi Lưu Nhã là mẹ thì không cần trầm trồ khen ngợi, cha không bao giờ ép con làm chuyện con không thích nữa, Lạc Lạc ngoan đừng trốn, cha không ép con...

Lý Hướng Dương gập ghềnh chạy về phía nhà trọ của Lý Lạc, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có. Ông dùng sức chạy, nhìn không thấy cũng không nghe được âm thanh gì. Đến dưới lầu nhà trọ thấy trong thang máy người hơi nhiều nên Lý Hướng Dương trực tiếp bắt đầu chạy thang bộ, ông đi rất nhanh, không bao lâu thì đến trước cửa nhà con gái, sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Lý Hướng Dương vòng qua đám người gọi tên Lý Lạc.

Lạc Lạc ngoan! Cha là cha con nè! Con đi ra được không? Lạc Lạc... Lạc Lạc...

Lạc Lạc ngoan, cha sai rồi, Lạc Lạc ……… đừng tức giận....

Lạc Lạc... Lạc Lạc của tôi ở đâu? Mấy người có ai thấy Lạc Lạc của tôi...

Lạc Lạc là con gái ngoan nhất của tôi... mấy người có ai thấy...

...

Lý Hướng Dương không ngừng kêu, tất cả mọi người mang theo ánh mắt thương hại nhìn ông, không biết nên trả lời như thế nào.

Chú, xin nén đau buồn! Một cô gái mặc váy trắng cúp ngực khóc nói với Lý Hướng Dương.

Lý Hướng Dương nhìn cô, mình biết người này, đây là phụ dâu của Lạc Lạc. Lý Hướng Dương khó khăn kéo ra một nụ cười nói: Lâm Lâm à! Chuyện đó... Lạc Lạc của chú không muốn lập gia đình, nó không muốn lấy chồng, cháu có thể thay quần áo rồi!

Chú, Lạc Lạc cô ấy... cô ấy đã chết... Lâm Lâm khóc kêu lên.

Lý Hướng Dương lắc đầu một cái giữ chặt cô nói: Đừng gạt tôi, tôi biết tôi không phải là người cha tốt! Cô đừng gạt tôi, về sau tôi sẽ làm người cha tốt, cô nói với Lạc Lạc nói nó muốn làm cái gì cũng được, đừng dọa tôi, Lạc Lạc của tôi rất tốt, không muốn lấy chồng thì không lấy chồng ...

Lâm Lâm không đành lòng nói: Chú...

Lạc Lạc ở đâu? Cô biết không? Lạc Lạc của tôi ở đâu? Lý Hướng Dương lại hỏi.

Bệnh viện 312... Lâm Lâm trả lời.

Lý Hướng Dương vỗ vỗ đầu nói: Thật sự là người cha ngốc, Lạc Lạc của tôi bị bệnh mà cũng không biết, thật sự là người cha hư... cha quá tệ... Lý Hướng Dương nói xong lại đi ra ngoài...

Lý Minh Ngọc vẫn đi theo ba mình từ nhà hàng đến hiện trường. Lý Minh Ngọc nghe được chị qua đời cũng kinh ngạc vạn phần không thể tin được, nhưng mà trạng thái bây giờ của ba rõ ràng không đúng. Lý Minh Ngọc cố nén đau buồn, vài lần muốn kéo ba nhưng đều bị ông né tránh. Lý Hướng Dương miệng càng không ngừng nhớ kỹ Lạc Lạc ngoan, con gái ngoan... thậm chí không có nhìn thấy con trai bên cạnh.

Lý Hướng Dương xuống lầu cản một chiếc xe taxi, vừa ngồi lên lại lẩm bẩm nói: Con gái của tôi bị bệnh, tôi không xứng với chức cha này, tôi không có lương tâm, tôi không có trách nhiệm... Con gái của tôi bị bệnh mà tôi lại không biết...

Lý Minh Ngọc cũng ngồi vào xe nói với tài xế: Bệnh viện 312.

Tài xế vừa thấy vội vàng đạp chân ga, một đường bão táp muốn chạy nhanh một chút đưa người cha này muốn đến bệnh viện gặp con gái.

* * *

Đến bệnh viện, Lý Hướng Dương trực tiếp ném ví tiền của mình ra rồi mở cửa đi ra ngoài. Lý Minh Ngọc vội vàng thanh toán tiền xe rồi lấy ví tiền của ba. Lý Hướng Dương vào bệnh viện đã có người đưa ông đến chỗ thi thể Lý Lạc. Bên cạnh thi thể còn có Tô Thiên Triết tự đánh mình điên cuồng bị Giang Lâm sắc mặt dữ tợn giữ lại còn khóc đau khổ hơn Tô Thiên Triết.

Tầm mắt của Lý Minh Ngọc dời về phía khác, giờ khắc này hắn không để ý đến ba nữa, đây là chị mà mình từ nhỏ đã không thích, nghĩ chị ấy đến phá hủy gia đình của mình. Sau đó bởi vì biết mẹ mình là người phá hủy gia đình của chị ấy nên không biết đối mặt với chị ấy như thế nào. Đây là người chị bị mọi người thua thiệt, chị ấy làm sao có thể… làm sao có thể cứ rời đi như vậy chứ... mình còn chưa nói xin lỗi, còn chưa có kêu một tiếng chị... chị ấy làm sao có

/57