Sống lại sinh em bé

Chương 46: Chương 46

/46


Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cái này ngó cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Triệu Ngạn Kiều, vươn đôi tay nhỏ bé muốn mẹ ôm, cái mông nhỏ cũng dịch dịch ra bên ngoài. Mẹ Tần vội vàng chạy tới đẩy nhẹ bé vào trong, muốn sự chú ý của bé tập trung vào những đồ vật bày trên bàn.

Tiếc là tiểu Trạch chẳng chịu nể mặt, cái mông nhỏ vẫn dịch về phía Triệu Ngạn Kiều. Triệu Ngạn Kiều liền buồn bực, bình thường sao chẳng thấy nhóc dính mình thế chứ, sao bây giờ cứ muốn chui vào lòng cô vậy? Chẳng lẽ là sợ người lạ à?

Cô nào biết tiểu Trạch không phải sợ người lạ, mà là sợ tiếng ồn. Ở đây nhiều người như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu thì vẫn có tiếng động, mà từ nhỏ bé đã rất dễ bị giật mình, cho nên vào lúc này mới có thể liều mạng muốn cô ôm.

Triệu Ngạn Kiều bất đắc dĩ, vì không để cho con trai phá hư bữa tiệc sinh nhật của chính mình, cô đành chạy tới phía đối diện bé để hấp dẫn sự chú ý của bé. Quả nhiên, khi Triệu Ngạn Kiều vừa đứng đối diện với tiểu Trạch thì đôi mắt to của bé cũng vội vàng chuyển qua phía đối diện, nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ mẹ sẽ chạy di mất.

Chính chủ không phối hợp, đám người bọn họ chỉ có thể lo lắng suông thôi, Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua, phát hiện tất cả mọi người đều nhàm chán nhìn chằm chằm con mình, hận không thể thấy tiểu Trạch nắm ngay một món đồ trong tay.

Anh nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, nói: "Tiểu Trạch, nhìn ba này."

Tần Dịch Hoan vỗ vỗ cái bàn để con trai nhìn sang, cầm từng món ở trên bàn lên, lắc lắc. Quả nhiên, phương pháp này rất hữu hiệu, ánh mắt tiểu Trạch đảo qua đảo lại theo tay anh, sau đó liền không nhìn Tần Dịch Hoan nữa, cứ nhìn chằm chằm những đồ được Tần Dịch Hoan cầm lên, ê ê a a vươn đôi tay nhỏ bé quá.

Trai tim của đám người xung quanh cũng theo đó mà nâng lên, nhìn bàn tay nhỏ bé của tiểu Trạch sờ tới sờ lui mà chưa chọn được món đồ nào, quả thật hận không thể tiến lên lấy thay bé! Ngay lúc tất cả đều sốt ruột, tiểu Trạch đột nhiên bất động, mắt nhìn thẳng vào một chỗ.

Mọi người nhìn theo ánh mắt bé, nhất thời sợ hết hồn.

Trời! Dã tâm của bé cũng không nhỏ đâu, lại để mắt đến máy ảnh! Máy ảnh nặng lắm đó, đừng nói là tiểu Trạch của bây giờ, chính là có thêm tiểu Trạch của hai năm nữa cũng chẳng ôm nổi!

Ai ngờ lo lắng cái gì thì nhận được cái đó, tiểu Trạch dịch sang bên, ôm lấy máy ảnh không buông tay nữa.

Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan trợn mắt há mồm nhìn, chẳng nhẽ sau này thằng bé muốn trở thành nhiếp ảnh gia à? Nhưng trên người bé đào đâu ra tế bào nghệ thuật chứ? Cô không có, Tần Dịch Hoan càng không có!

"Kìa! Cái máy ảnh đó đang mở!" Lúc này không biết có ai tinh mắt, lại nhìn thấy trước ống kính máy ảnh có hình ảnh!

Máy ảnh vốn đang mở nên rất dễ dàng phát hiện, nhưng vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người tiểu Trạch, thêm cả ánh sáng trong đại sảnh này rất nhiều, ánh sáng lại không chiếu nhiều vào máy ảnh cho nên mới bị xem nhẹ.

Máy ảnh đang mở sao? Triệu Ngạn Kiều tò mò cúi người xuống muốn nhìn xem có cái gì, không ngờ tiểu Trạch lại gắt gao che chở máy ảnh giống như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn. Cô vừa vươn tay qua, đôi mắt to của cậu nhóc đã đỏ lên như sắp khóc.

Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng rút tay về, trong lòng chợt ê ẩm, người mẹ như cô lại thua cả một chiếc máy ảnh! Tên nhóc đáng ghét này!

Tiểu Trạch vô cùng chấp nhất với máy ảnh, vì thế mọi người đều cho rằng cháu trai trưởng tương lai của nhà họ Tần nhất định sẽ trở thành nhiếp ảnh gia, Triệu Ngạn Kiều giật giật khóe miệng, chợt rất hối hận vì lúc ấy đã bỏ máy ảnh vào.

Cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan phải mất sức chín trâu hai hổ mới thành công khiến tiểu Trạch dời sự chú ý qua nơi khac. Tần Dịch Hoan lặng lẽ đi vòng qua muốn cầm máy ảnh giấu đi, kết quả vừa cầm lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, dở khóc dở cười. Triệu Ngạn Kiều kỳ quái liếc anh một cái, không hiểu anh bị sao nữa.

Tần Dịch Hoan nhanh tay giấu máy ảnh đi, lúc này mới lê thân đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Em đoán xem trong máy ảnh có cái gì?"

"Cái gì?" Triệu Ngạn Kiều chuyển tiểu Trạch qua tay mẹ Tần, hỏi.

Tần Dịch Hoan cúi đầu cười khẽ một tiếng, ở bên tai cô phun ra hai chữ. Triệu Ngạn Kiều lập tức giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ nhìn Tần Dịch Hoan, nói: "Thật ư? Chụp lúc nào vậy? Sao em không biết?"

Tần Dịch Hoan đứng thẳng dậy, hướng về phía mấy người vừa đến cười cười, mới quay đầu lại nói với Triệu Ngạn Kiều: "Mấy ngày trước, tên nhóc này luôn ầm ĩ quậy người, không ngờ


/46