Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 2: chương 2

/57


Thế nhưng hiện tại, thân là vợ của anh, cô sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.

Anh… cư nhiên không ghét bỏ.

Nguyễn Mộng lặng lẽ nhắm mắt lại, có lẽ anh không phải không ghét bỏ, chỉ là cho tới bây giờ đều không có nói mà thôi.

Trước kia Nguyễn Mộng không hề tự giác trong chuyện vợ chồng, hiện tại không xong.

Ba mươi ba tuổi trở lại hai mươi ba tuổi, Nguyễn Mộng mới phát hiện bản thân mình trước kia ngây thơ biết bao nhiêu.

Cô có một loại cảm giác tự ti mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô muốn đẩy người đàn ông trên người xuống.

Thật lâu, thật lâu không có cùng anh thân cận như thế này.

Kể từ lúc người phụ nữ kia trở về, anh không còn chạm đến cô, cho dù chỉ là cái bắt tay.

Cô mất đi rất nhiều, nhưng có một số thứ nhất định không thuộc về cô, trong nháy mắt lúc Nguyễn Mộng chết đi mới hiểu rõ, chẳng hạn như Vệ Cung Huyền.

Áo ngủ bị anh cởi ra, lộ ra thân thể mập mạp. Ưu điểm duy nhất mà cô hài lòng chính là làn da trắng.

Tuy nhiên khi sờ lên da vẫn là cảm thấy hơi thô ráp, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng chú ý đến việc bảo dưỡng làn da mình. Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu là do làm việc nhà.

Sau này Nguyễn Mộng mới hiểu, làm việc nhà cần phải cẩn thận cùng tỉ mỉ, mà Vệ Cung Huyền có thừa nhận cô là vợ hay không, cùng với làm việc nhà không hề có chút quan hệ nào.

Không phải cô không tốt, cũng không phải cô quá xấu, mà là bởi vì cô không phải người phụ nữ anh muốn.

Đôi môi của Vệ Cung Huyền thật nóng, thật mềm, có đôi khi Nguyễn Mộng đều nhịn không được phải suy nghĩ vì sao một người đàn ông có đôi môi ấm nóng đó, lại lạnh lùng như vậy?

Tay anh chạy ở khắp người cô, mơn trớn mỗi một tấc da thịt.

Vệ Cung Huyền cho tới bây giờ không phải là người có tính nhẫn nại, khi Nguyễn Mộng cùng anh ân ái cũng không cảm giác được cao trào hoặc là hưng phấn.

Cô không biết thời điểm anh cùng người phụ nữ kia ở cùng nhau là như thế nào, nhưng đối với cô mà nói…. Vệ Cung Huyền giống như là một khối gỗ không nóng không lạnh.

Nếu không phải bởi vì mẹ chồng muốn có cháu bồng, nếu không phải bởi vì bọn họ kết hôn, nếu không phải anh ngại phụ nữ bên ngoài dơ bẩn, có lẽ ngay cả chạm vào cô anh cũng không cần.

Ánh mắt cô dần mê ly nhìn trần nhà tối đen.

Cô còn nhớ rõ thời đại học Vệ Cung Huyền được hoan nghênh thế nào, tất cả các cô gái đều thích anh, chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có được mà không phải tốn chút công sức.

Khi đó Nguyễn Mộng cho rằng Vệ Cung Huyền là giữ mình trong sạch, sau này mới nghĩ thông suốt, anh chính là đang chờ đợi người phụ nữ trong lòng kia thôi.

Khi Vệ Cung Huyền tiến vào bên trong thân thể cô, Nguyễn Mộng không khỏi cảm thấy có chút đau nhức, nhịn không được phải rên lên.

Kiếp trước cô chỉ vì Vệ Cung Huyền mà sống, không cần cha mẹ, không cần đứa nhỏ, không cần bản thân.

Một người nếu ngay cả bản thân cùng thân nhân cũng không yêu thương, làm sao có thể được người khác quý trọng?

Thanh âm của cô vốn rất thanh thúy, nhưng từ lúc sống lại cô vẫn chưa nói gì, lúc này mở miệng, đừng nói là Vệ Cung Huyền, ngay cả bản thân Nguyễn Mộng cũng giật nảy mình.

Thanh âm này, thanh âm này của cô… Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể yêu kiều như vậy?

Nguyễn Mộng vội vàng che miệng, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn nhanh chóng tiến vào, trong bóng đêm phát ra tiếng nước rõ ràng khiến Vệ Cung Huyền kinh ngạc.

Bọn họ không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Mộng ra nước nhiều như vậy.

Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ phía dưới, thấy cô đang tận lực đè nén thanh âm, ma xui quỷ khiến nói:

“Đừng chịu đựng, kêu lên đi.”

Nguyễn Mộng liền phát hoảng, vừa định lên tiếng chất vấn, bàn tay đang che miệng đã bị Vệ Cung Huyền cầm xuống dưới.

Theo anh hung hăng tiến vào, cô kêu một tiếng, thanh âm khàn khàn mềm mại mà đáng yêu, lại mang vẻ yếu ớt, quả thực có thể làm xương cốt nam nhân mềm nhũn.

Nguyễn Mộng vội vàng cắn miệng, cô thật may mắn trong bóng đêm anh nhìn không thấy mặt cô, bằng không anh sẽ thấy mặt cô đã đỏ rực.

Nhưng mà càng không muốn kêu thì cảm giác lại càng mãnh liệt, Nguyễn Mộng thiếu chút nữa đã khóc. Cho tới bây giờ cô không biết cùng Vệ Cung Huyền ân ái cũng có thể có được khoái cảm như thế này.

Cô nỗ lực khép hai chân lại, muốn ngừng cảm giác xôn xao của mình, tuy nhiên cô không thể điều khiển được cơ thể mình, anh tiến vào một lần cô liền nhịn không được kêu một tiếng.

Vệ Cung Huyền như là mê muội, lực đạo càng lúc càng tăng, không biết Nguyễn Mộng hiểu lầm hay không, nhưng cô lại cảm thấy… Anh là cố ý.

Tuy Nguyễn Mộng rất béo, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn có thể thừa nhận sức nặng này.

Vì thế lần đầu tiên sau ba năm anh thay đổi tư thế hoan ái, thắt lưng bị Vệ Cung Huyền nâng lên khiến Nguyễn Mộng phát hoảng, anh đổi vị trí với cô.

Đem Nguyễn Mộng đặt ngồi lên bụng, ngón tay sờ soạng xuống phía dưới, dựa vào cảm giác mà tiến vào.

Lúc này Nguyễn Mộng mới hai mươi ba tuổi, Vệ Cung Huyền lại rất ít cùng cô hoan ái, cho nên cô rất chặt, không khác gì xử nữ, có lẽ cảm giác càng sâu hơn.

Vệ Cung Huyền chỉ có lúc cần phát tiết mới chạm vào cô, không có khúc dạo đầu, càng miễn bàn ôn nhu cùng tư thế biến hóa, cho nên thay đổi lần này, ngay cả chính anh đều cảm thấy có chút không thể tin.

Anh không phải người xem trọng dục vọng, nếu không phải anh muốn, anh một chút cũng không cần.

Nhưng lúc này đây thật sự là vượt quá phạm vi anh dự kiến. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể đem bản thân lúc này của mình quy tội vì mê muội.

Ngồi trên bụng anh, Nguyễn Mộng thật sợ hãi, cô nhịn không được lấy tay đặt lên bả vai Vệ Cung Huyền nhưng lập tức liền lại thả xuống dưới.

Cô không dám đem toàn bộ sức nặng đặt ở trên người anh, chỉ có thể lấy tay chống giường, nhưng như vậy hao lực quá lớn, Vệ Cung Huyền lại mạnh mẽ ra vào.

Thoáng chốc cô liền chịu không nổi, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.

Vệ Cung Huyền theo bản năng lấy tay giữ lại, đem Nguyễn Mộng ôm vào trong lòng.

Vốn thân hình cô rất to, một chút đều không giống như chim nhỏ nép vào người, thậm chí sờ lên cảm giác cũng không phải tốt đẹp, nhưng mà… Anh lại bị ma quỷ ám ảnh không đẩy cô ra, mà là tiếp tục bắt đầu chuyển động.

Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng nữ nhân kiều mị rên rỉ cùng tiếng thở dốc của nam nhân, còn có chỗ giao hợp không ngừng phát ra tiếng nước.

Đầu Nguyễn Mộng trống rỗng, cô mềm yếu ngã sang cạnh người Vệ Cung Huyền, không dám đụng vào anh, mặt cô chậm rãi nghiêng vào gáy anh phun ra hơi thở mang theo nhàn nhạt hương vị sữa.

Một chút cũng không giống như người phụ nữ thành thục hai mươi ba tuổi… Vệ Cung Huyền nghĩ như vậy, hai tay lại sớm phủ lên ngực cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô tuy rằng béo, nhưng mà những chỗ lồi lõm cần có thì cô cũng không thua kém, nhất là bộ ngực, tuy rằng anh không có bật đèn xem qua, nhưng mà theo xúc cảm mà nói, tuyệt đối là đầy đặn có co dãn, hơn nữa tuyệt không rủ xuống.

Hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê hai nụ hồng , Nguyễn Mộng bị anh tra tấn nhịn không được rên rỉ, mà Vệ Cung Huyền nghe tiếng rên rỉ lại càng thêm hưng phấn.

Anh trước kia chỉ cần một lần, nhưng hiện tại, một lần giống như là không đủ.

Buổi sáng ngày thứ hai, Nguyễn Mộng không dậy nổi.

Lúc cô tỉnh lại thì Vệ Cung Huyền đã đi làm, trong nhà chỉ còn một mình cô. Từ trên giường ngồi dậy, cô cảm thấy thắt lưng đau nhức, hai chân giống như đeo chì, ngay cả nhấc lên cũng không được.

Chân vừa mang dép lê, còn chưa kịp đứng lên, giữa hai chân liền trào ra dòng nước ấm, từ trong bắp đùi chảy xuống.

Mặt Nguyễn Mộng đỏ lên, xem dấu vết để lại, nghĩ tới thời điểm bản thân mơ mơ màng màng, Vệ Cung Huyền giống như cầm khăn lông ướt lau hạ thân cho cô…

Lắc đầu, cô đem ý tưởng không bao giờ có này dập tắt một lần nữa.

Chỉ bởi vì một chút gần gũi, bởi vì ôn nhu trước nay chưa từng có, thế nhưng cô lại muốn mình rơi xuống vực sâu không lối thoát này lần nữa!

Sao đến giờ cô vẫn chưa chịu tỉnh ngộ? Vệ Cung Huyền chính là vực thẳm mà cô không thể tìm lối ra cho mình!

Nhanh chóng tắm rửa, Nguyễn Mộng thay đồ rồi ra ngoài. Thân thể của bản thân chính mình rõ ràng nhất, đã béo, còn kém thật, thể chất một chút cũng tốt.

Cô không muốn đi bệnh viện, tình cành tử vong của kiếp trước luôn luôn quanh quẩn trong mộng của cô, thế nên Nguyễn Mộng liền chọn phòng khám trung y phổ thông bốc chút thuốc bắc trở về nhà.

Thuốc bắc có mùi rất nặng, nhất là ở thời điểm uống vào, càng khổ không thể nói. Nguyễn Mộng cố gắng nín thở nhưng mùi vị kia cứ xộc vào mũi, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngay cả chết cô cũng đã trải qua một lần, thuốc bắc hiện tại có thể làm khó cô sao?

Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân tràn đầy tự tin, cô nhanh chóng uống hết chén thuốc. Bác sĩ nói cảm thấy đắng có thể ăn một khối đường phèn, nhưng đường đã cầm sẵn trên tay, Nguyễn Mộng lại không có tâm tình để ăn.

Đắng thì đã sao, dù sao so với chết vẫn tốt hơn.

Lúc nấu thuốc cô luôn mở máy hút khói, cho nên mùi vị cũng không nhiều lắm. Vừa vặn giữa trưa Vệ Cung Huyền cũng không về, cả ngôi nhà chỉ có cô mà thôi.

Một lúc sau Nguyễn Mộng cảm thấy có chút mệt, thu dọn xong liền lên giường đi ngủ.

Đêm qua Vệ Cung Huyền bỗng dưng vô cùng mạnh mẽ, cô bị ép buộc đến nửa đêm mới ngủ, thật không biết anh đối với thân thể của cô cũng có tính thú lớn như vậy. Từ kiếp trước cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện tương tự.

……..

Cảm thấy khuôn mặt có chút ngứa, nhưng thân thể còn mệt mỏi, theo bản năng muốn ngủ, cô liền lấy tay xua đi vật gây ngứa. Nhưng ngay cả tay tay chính mình cũng bị giữ lấy, Nguyễn Mộng sợ tới mức mở mắt ra, lại thấy một chuyện không có khả năng lại xuất hiện vào lúc này.

“Mình nhất định là đang nằm mơ…”

Thì thào, cô lại lần nữa nhắm mắt lại, nhưng cổ bị cắn cắn nói cho cô, hết thảy này đều là thật sự.

Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, dù sao chết thì cũng đã chết qua một lần, cho dù điên cũng không phải là không thể xảy ra.

Nhưng cảm giác thân thể bị cắn cắn thật sự là quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.

Cô không thích ngủ lõa thể, nhưng buổi sáng cô đã đem toàn bộ quần áo quăng vào máy giặt, không thể thay đồ ngủ nên đành phải lấy cái áo sơ mi cũ của Vệ Cung Huyền mặc vào.

Nhưng hiện tại Vệ Cung Huyền thật sự xuất hiện trước mặt cô, cô lập tức ý thức được bản thân chính mình đang mặc quần áo của anh, lại nhìn đến nét mặt của anh, cả người lập tức co rúm lại theo quán tính, nói năng có chút lộn xộn:

“Thực xin lỗi, em không phải cố ý….”

Đang hôn trên cổ cô Vệ Cung Huyền sửng sốt một chút:

“Em đang nói cái gì?”

Anh là hung thần ác sát sao? Trước kia cô nhìn thấy anh cũng không thế này, mà là giống gấu thấy mật liều mạng quấn lấy. Hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?

“Em không phải cố ý mặc quần áo của anh, em…..”

Đột nhiên ý thức được anh không thích nghe bản thân lải nhải, Nguyễn Mộng lập tức im lặng, trong lòng vô cùng ảo não. Anh đã đủ chán ghét cô, cô lại còn không nhớ giáo huấn của kiếp trước.

“… Không có việc gì.”

Vệ Cung Huyền đem mặt vùi vào ngực Nguyễn Mộng, rất nhanh đã đem áo sơ mi trên người cô cởi xuống.

Suốt một buổi sáng hôm nay anh đều không có tâm tư làm việc, trong đầu toàn là nghĩ tới tiếng kêu cùng thân thể của cô, giống như mê muội.

Giữa trưa anh cũng không có tâm trí dùng bữa, sau đó nghĩ lại, cô không phải là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng sao? Anh muốn cô, trực tiếp về nhà không phải được sao?

“Em mặc đi.”

Đây là lần đầu tiên anh không thể tập trung vào công việc, cũng là lần đầu tiên anh tan sở sớm. Tất cả chỉ vì cô.

Nguyễn Mộng bị sự khác thường của Vệ Cung Huyền dọa sợ, cô lấy tay đặt trên lồng ngực anh, lòng bàn tay ở cơ bắp rắn chắc tản ra nhiệt độ nóng rực.

“Đợi, đợi chút…. bây giờ là ban ngày….”

“Ừm, anh biết.”

Anh cúi đầu nói một tiếng, trong giọng nói có chút ảo não, nếu anh có thể dừng lại thì đã không trở về sớm.

“Vậy, vậy anh còn…”

Nguyễn Mộng chân tay luống cuống che thân thể mình.

Ban ngày không giống như buổi tối có thể không cần nhìn đến dáng người, anh nhìn thấy nhất định sẽ buồn nôn!

Vệ Cung Huyền làm sao có thể chấp nhận cự tuyệt, bàn tay Nguyễn Mộng đặt trên ngực anh trở nên mềm nhũn.

Cuối cùng Nguyễn Mộng chỉ có thể nhắm mắt lại, đem bản thân triệt để mở ra.

Quả nhiên, Vệ Cung Huyền liền bất động.

Kiếp trước cho tới bây giờ Nguyễn Mộng cũng không vì mình béo mà cảm thấy tự ti. Nhưng từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, cô mới biết được thì ra phụ nữ cũng có thể xinh đẹp đến như vậy.

Không phải giống như mình, vừa béo lại vừa xấu, thịt béo trên mặt có thể đem ngũ quan tụ lại một chỗ.

“Ô…”

Cô không dám khóc, chỉ có thể nức nở ra tiếng, trong lòng đau đớn, đau đến mức cô chịu không nổi.

“Em khóc?”

Vệ Cung Huyền hỏi, thanh âm vẫn nhàn nhạt không có chút cảm tình.

Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, không trả lời anh, đầu nghiêng qua một bên.

Bởi vì ngủ trưa, rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng tuy rằng không thể so cùng bên ngoài, nhưng cũng có thể đem mọi thứ nhìn thấy rõ ràng.

Cô gái dưới thân mượt mà đầy đặn, một chút cũng không thấy mập mạp. Anh nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cổ họng khô khan, nhất thời càng thêm khát vọng.

Nguyễn Mộng nức nở ra tiếng:

“Đừng nhìn, đừng nhìn em….”

“Vì sao không nhìn?”

Anh hỏi lại, bàn tay nắm một bên ngực nở nang mềm mại vuốt ve, Nguyễn Mộng mơ hồ mở mắt ra, trong mắt chứa đầy hình ảnh tuấn mỹ của Vệ Cung Huyền, mang theo cảm giác không thực tế.

Cô cái gì cũng không thể nói. Cô hèn mọn, cô sợ hãi, tương lai của cô… cũng không thể nói.

Đối với người không thương yêu mình mà nói ra nguyên nhân sợ hãi, ngoại trừ tăng trò cười còn có thể đem lại cái gì tốt sao?

Nguyễn Mộng lắc đầu, không nói chuyện.

Vệ Cung Huyền cũng không có hỏi lại, anh vốn không phải người có lòng hiếu kì nặng.

Khó có được một lần quan tâm cô nhưng cô không cảm kích, anh còn chưa tính, vẫn là nhanh chóng giải quyết, xong càng sớm, anh có thể sớm trở về công ty.

/57