Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 118 - Tần Thiên Ca Ca (2)

/479


Editor:HamNguyet

Nhìn nhìn, Tần Lạc Y liền cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, trên mặt rất nhanh hiện lên một chút rặng mây đỏ, hô hấp cũng hơi hơi dồn dập, trong đầu không tự chủ được hiện lên tình cảnh ngày đó cùng Sở Dật Phong triền miên một chỗ.

Ngươi đang xem cái gì?

Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý cười đột nhiên ở bên tai nàng vang lên, gió nhẹ vừa động, bên người nàng, bất chợt nhiều hơn một đạo thân ảnh bạch y thon dài.

Thanh âm cùng khí tức xa lạ, làm trong lòng Tần Lạc Y cả kinh, nháy mắt từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, từ trên bàn đu dây nhảy xuống, nắm chặt quyển sách trên tay, trong phượng mâu hiện lên hàn quang.

Khoảng cách vài bước, nàng đánh giá nam tử đột nhiên xuất hiện. Khuôn mặt thanh nhã tuấn dật, da thịt trơn bóng như bạch ngọc, hai đạo mày kiếm anh tuấn, mũi thẳng như điêu khắc, lông mi đen cong nồng đậm...Xem tuổi nhiều nhất bất quá hơn hai mươi tuổi, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ vẻ tao nhã cùng tự tin.

Đại ca? Tần Lạc Y ở hắn trên người, thấy được bóng dáng Tần Lăng Vân, không khỏi thử thăm dò mở miệng.

Người tới đúng là Tần Thiên.

Trên mặt hắn tuấn dật khó có dịp xuất hiện một chút không tự nhiên, ánh mắt như hắc diệu thạch có chút lóe ra.

Hắn vừa mới trở về vương phủ, phụ vương truyền tin cho hắn, gọi hắn hồi kinh tham gia hôn lễ muội muội, hắn một đường đi nhanh, buổi sáng mới vừa về tới phủ.

Còn chưa về sân viện chính mình, trước hết hắn đi đến Ánh Tuyết viên, bởi vì dọc theo đường đi hắn nghe nói rất nhiều lời đồn đãi về muội muội này.

Đầu tiên là bởi vì bị Tam hoàng tử thấy được khuôn mặt thật, liền đâm đầu tự sát, khuôn mặt mười sáu năm không trị được của nàng, cư nhiên được một cao nhân lánh đời chữa trị, trước đó không lâu đến Tướng Quốc Tự, còn suýt nữa bị mẫu-nữ Tần Lạc Hàn hãm hại.

Tần Lạc Hàn không phải thân muội hắn, hắn vẫn luôn biết rõ, ở trong ấn tượng của hắn, Tần Lạc Hàn kiêu ngạo tự tin, thoạt nhìn sáng sủa vô cùng, kì thực nội tâm âm u, Tần Lạc Y từ nhỏ nhát gan tự ti, mỗi lần thấy nàng, đều mang khăn lụa trắng che mặt, những năm gần đây, hắn cơ hồ đã không nhớ nổi nàng trưởng thành thành bộ dáng gì nữa.

Bên trong Vương phủ, trừ bỏ mẫu thân Tạ Như Yên của nàng, nàng cũng chỉ thân cận Chu Mai cùng Tần Lạc Hàn, mỗi lần thấy hắn, giống như chuột thấy mèo bình thường, ước gì lập tức rời đi, hoặc là dứt khoát tìm một tầng hầm chui vào.

Ngắn ngủn thời gian nửa năm, đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, tuy rằng cho tới bây giờ hắn cùng nàng không phải thực thân cận, trở lại vương phủ, vẫn lại đây xem nàng trước tiên.Không nghĩ tới nàng quả nhiên như lời đồn đãi...Mất trí nhớ, ngay cả hắn cũng không nhận ra được!

Trước kia nàng nhìn thấy chính mình, tay chân đều khẩn trương không biết để đâu, làm sao giống như hiện tại, cư nhiên còn dám cùng chính mình mặt đối mặt nói chuyện, trong phượng mâu nhìn chằm chằm chính mình, lại tràn ngập tò mò cùng đánh giá.Dư quang khoé mắt đảo qua trên tay nàng.

Hắn vừa rồi đi đến liền nhìn thấy một mình nàng ngồi trên bàn đu dây, đọc sách nhập thần, trên mặt trắng nõn tuyệt mỹ lại phiếm một tầng phấn hồng kỳ dị, nhất thời tò mò đi qua nhìn nhìn.

Ách...Muội muội trong ấn tượng vô cùng thẹn thùng, cư nhiên ở thời điểm rõ như ban ngày xem xuân cung đồ!

Quyển sách kia hắn cũng biết, bình thường nữ hài tử trước khi thành thân, trưởng bối trong nhà sẽ vụng trộm đưa cho nữ nhi xem, nhưng mà...Xem sách như vậy, không phải người nào cũng thẹn thùng trốn đi xem sao?

Muội muội này, quả nhiên không giống a! Ha ha, so với trước kia thú vị hơn nhiều!

Nghĩ đến đây, xấu hổ trong mắt hắn mất đi, khóe môi mỉm cười, tận lực xem nhẹ quyển sách trên tay nàng,nếu không như vậy, hắn nhất định sẽ nhịn không được cười ra tiếng, không cẩn thận chọc đến muội muội thật vất vả mới trở nên thú vị lại nhát gan khiếp nhược, sẽ không còn thú vị nữa.

Muội muội, nghe nói ngươi đụng phải đầu mất trí nhớ, có việc này sao? Hắn ôn nhu hỏi, bộ dáng thập phần ca ca tốt.

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, môi đỏ mọng cong lên, gợi lên một chút lúm đồng tiền tuyệt mỹ, nhìn hắn nói: Đúng vậy, sự tình trước kia ta cũng không nhớ rõ, nguyên lai huynh thật sự là ca ca ta a...Huynh chừng nào thì trở về, phụ vương mẫu thân có biết hay không...?

Tần Thiên híp mắt, ý cười đáy mắt càng đậm, muội muội này, quả nhiên không giống a!

Đi lên phía trước hai bước, đứng yên ở trước mặt nàng, trong mắt tối đen mang theo nồng đậm quan tâm: Ngươi cũng quá không cẩn thận, như thế nào lại đụng phải đầu đây? Đụng ở nơi nào, ta nhìn xem.

Trước kia Tần Lạc Y có không ít đường huynh đường đệ, lại không có thân ca ca, lúc này đột nhiên toát ra một thân ca ca đến, hơn nữa bộ dạng tuấn tú, lại thực dễ ở chung, còn đối với nàng quan tâm có thêm...Cơ hồ lập tức từ đáy lòng tiếp nhận hắn.Cảm giác có ca ca, thật đúng là không sai a!

Cười cười vén tóc mái trên trán lên, đem chỗ từng bị thương chỉ cho hắn xem: Nga, chính là nơi này, nương nói ta không cẩn thận đụng phải đầu, ta cũng không nhớ rõ là đụng phải như thế nào.

Tần Thiên theo ngón tay nàng nhìn lại, da thịt nơi đó trơn bóng như ngọc, tinh tế nõn nà, ngay cả một sợi lông tơ đều nhìn không tới, lại càng không nói đến vết sẹo từng bị thương.

Mâu quang chợt lóe, cười nói: Ngươi lớn như vậy, cư nhiên còn có thể không cẩn thận đụng phải đầu? Hoàn hảo không lưu lại vết sẹo, bằng không sẽ bị phát tướng.

Tần Lạc Y cũng mang vẻ mặt may mắn.Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, đều cực kỳ ăn ý không đề cập tới chuyện Tần Lạc Y đọc sách vừa rồi.

Sau một lát, Hạnh Nhi trở về Ánh Tuyết viên, hướng nàng bẩm báo: Quận chúa, Vương gia cùng Vương phi nương nương đều đã trở về phủ.

Nhìn đến Tần Thiên đứng bên cạnh nàng, nháy mắt trên mặt nổi lên một chút rặng mây đỏ: Đại thiếu gia, người đã trở lại!

Một bộ dáng nữ tử ôm mối tình đầu nhìn thấy người trong lòng, trong hưng phấn mang theo ngượng ngùng.

Tần Lạc Y cười thầm, xem ra ca ca nhà nàng, mị lực cũng không nhỏ a, nha đầu Hạnh Nhi kia, ngày thường lão luyện thành thục, giáo huấn nha đầu trong Ánh Tuyết viên, nhưng một bộ dáng kia, vẫn là lần đầu tiên nàng(Tần Lạc Y) nhìn thấy nàng(Hạnh Nhi) mang bộ dáng muốn nói còn xấu hổ.

Nhìn thấy Tần Thiên trở về, Trấn Nam Vương thập phần cao hứng, khi nghe hắn nói, trên mặt từ trước tới nay luôn nghiêm túc, thỉnh thoảng lộ ra tươi cười vui mừng.Thời gian Tần Thiên rời đi bất quá ba năm, tu vi hiện tại đã tinh tiến không ít, từ võ sư trung giai tấn giai đến tôn giả sơ giai!

Ở trên Thánh Long đại lục, đây tuyệt đối được coi là thiên tài tu luyện cấp tốc.

Tạ Như Yên nhìn đến Tần Thiên trở về, cũng thập phần cao hứng, tự mình đến phòng bếp phân phó chuẩn bị nhiều đồ ăn đại thiếu gia thích.

Tần Lạc Y đứng ở một bên, nhìn phụ vương cùng đại ca không ngừng nói chuyện, hơn nửa ngày sau, nàng mới nói ra chuyện tình chính mình bái sư.

Ngươi nói cái gì? Trấn Nam Vương từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ, có chút thất thố nói: Bồng Lai Tiên đảo?

Tần Thiên cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, mày kiếm nhíu chặt.

Vẻ mặt Tần Lạc Y nghiêm túc, dùng sức gật gật đầu nói: Sư phụ nói, muốn thu ta làm đệ tử quan môn, qua vài ngày nữa, liền cùng hắn đi Bồng Lai tiên đảo.

Y nhi! Trấn Nam Vương thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhìn nàng nói: Còn bốn ngày nữa, ngươi sẽ cùng Tam hoàng tử điện hạ thành thân, nghe lời, ngươi đừng cùng phụ vương nói giỡn. Xoa xoa Thái Dương, thực sự có chút đau đầu.

Nữ nhi chính mình này, trước khi mất trí nhớ, thực yêu thích Tam hoàng tử điện hạ nhưng không được như ý nguyện, thật vất vả, Hoàng Thượng nguyện ý vì bọn họ tứ hôn, nàng lại đụng phải đầu mất trí nhớ, đem Tam hoàng tử quên sạch sẽ, hôm nay nói ra lời nói như vậy đến, chỉ sợ là lần trước nghe được lời biểu muội Tam hoàng tử nói, bị kích thích.

Bất quá...Nàng đến tột cùng như thế nào biết Bồng Lai Tiên đảo? Còn trở thành đệ tử Bồng Lai Tiên đảo, liền có thể không cần cùng người phàm tục thành thân? Ở trên Thánh Long đại lục, đây tuyệt đối là cơ mật.

Phụ vương, người đem ta trở thành tiểu hài tử ba tuổi sao, loại chuyện này, ta như thế nào có thể nói giỡn? Vẻ mặt Tần Lạc Y nghiêm túc nói.

Thể chất của ngươi hoàn toàn không thể tu luyện, như thế nào sẽ có người thu ngươi làm đồ đệ? Ngươi không phải nói giỡn thì là gì? Trấn Nam Vương lắc lắc đầu, không tin tưởng.

Ta hiện tại đã có thể tu luyện. Bàn tay mềm Tần Lạc Y giương lên, một cỗ linh lực bắn nhanh mà ra, rào một tiếng, nháy mắt đem lá cây ngoài cửa sổ đánh rơi không ít.

Trấn Nam Vương kinh hãi, lúc này mới chú ý tới trên người Tần Lạc Y, cư nhiên có linh lực hơn nữa thập phần không kém, nếu không phải nàng đột nhiên ra tay như vậy, hắn thiếu chút nữa bị nàng lừa qua.

Võ sư đỉnh! Đồng tử Tần Thiên co rụt lại, thấp giọng thì thào.

Bất quá thời gian ba năm, cư nhiên Tần Lạc Y tu luyện đến võ sư đỉnh, so với hắn không kém bao nhiêu! Đây là tốc độ tu luyện gì? Nghĩ đến tư chất hắn tu luyện không kém, tu luyện đến võ sư đỉnh, cũng phải dùng thời gian mười mấy năm!

Trấn Nam Vương trầm mặc, nghĩ đến mấy tháng qua nàng khác thường, còn có bệnh cũ trên mặt chữa khỏi, trong mắt tối đen hiện lên một chút quang mang kỳ dị, sau một lát, hắn mới mở miệng: Một khi đã như vậy, sư phụ ngươi ở nơi nào, phụ vương tự mình đi gặp hắn mới yên tâm.

Có thể tiến vào Bồng Lai Tiên đảo, là chuyện hết thảy người tu luyện tha thiết mơ ước, thậm chí là hắn, cũng từng mong muốn được gia nhập, nếu Y nhi thực sự may mắn được người Bồng Lai Tiên đảo nhìn trúng, hắn tự nhiên sẽ không ngăn cản.

Nếu không phải...Lấy tu vi hắn, có chút người muốn giả mạo, hắn tự nhiên nhận biết được.

Tần Lạc Y đưa hắn hướng Minh Nguyệt các. Tạ Như Yên cùng Tần Thiên một đường đồng hành.

Trấn Nam Vương cùng Tần Thiên hoàn hảo, vẻ mặt nghiêm túc, có chút đăm chiêu, Tạ Như Yên nhìn nàng, cũng là vẻ mặt mất mát, thậm chí trong mắt có thuỷ quang trong suốt lóe ra.

Trong nháy mắt ở trong Minh Nguyệt các nhìn thấy Cát chưởng môn kia, Trấn Nam Vương liền biết Tần Lạc Y nói là thật sự.

Nam nhân trung niên này, bí hiểm, tu vi hắn(Tần Lăng Vân) là võ thánh, ở trước mặt hắn(Cát chưởng môn), có vẻ nhỏ bé mà yếu ớt như vậy.

Hắn thậm chí hoài nghi, nam tử này chỉ cần vươn một đầu ngón tay đến, chỉ sợ chính mình cũng không ngăn cản được.

/479