Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 8 - Chương 8

/402


Quân Mặc Ảnh bận việc nửa ngày, cuối cùng thu phục tiểu nữ nhân sợ đau này. Một bên đứng dậy rửa tay, một bên nói với nàng: “Hai ngày này không thể lộn xộn, ngươi cũng đừng trở về.

Trên mặt Phượng Thiển không tỏ ra gì, trong lòng lại không ngừng bồn chồn, đây là thật muốn ăn nàng sao?

Lẽ ra nàng thân là bà xã bé của hắn, loại chuyện này không cự tuyệt được, nhưng là...

A a a nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý!

Không biết nên trả lời hắn thế nào, nhưng lại không thể không nói gì, suy nghĩ thật lâu, Phượng Thiển nuốt nước miếng nói: “Cái kia, ta... Ta lại đói bụng!

Nói xong, nàng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.

Bữa tối vừa ăn xong chưa bao lâu, tuy nói bởi vì cà rốt nàng chưa ăn no, vậy không thể liền đói được! Đây là cái cớ rách nát gì vậy!

Quả nhiên, Quân Mặc Ảnh quay đầu nhìn nàng, mày hơi nhếch: “Không phải mới vừa nói no rồi sao?

Vừa rồi là no rồi, hiện tại lại đói bụng! Phượng Thiển chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Trẫm nhìn ngươi vừa rồi là không muốn ăn cà rốt? Quân Mặc Ảnh liếc mắt nhìn nàng một cái.

Phượng Thiển không có nửa điểm tự giác bị vạch trần, nặng nề mà hừ một tiếng, lại cảm thấy phản ứng không được tốt lắm, vì thế điều chỉnh một chút biểu tình, nịnh nọt cười không ngừng: “Hoàng Thượng, ta đói bụng thôi ~ người ta thật sự đói bụng thôi ~!

Quân Mặc Ảnh cảm thấy đau đầu.

Nửa ngày mới bình tĩnh nói: “Đã trễ thế này, hiện tại ngươi cũng không thể động, không nên ăn.

Ngụ ý thực minh xác: Không cho phép ăn.’’

Phượng Thiển không động nhìn hắn, trừng mắt mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu, giống con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Quân Mặc Ảnh vui vẻ.

Sao là cún con bị chủ nhân vứt bỏ? Rõ ràng chính là mèo nhỏ tham ăn làm nũng với chủ nhân!

Thật sự là bị nàng nhìn sợ hãi, hắn nghĩ nghĩ, đi đến bên người nàng vỗ vỗ đầu nàng, vuốt vuốt tóc, nhẹ giọng dụ dỗ: “Thiển Thiển ngoan, ngày mai lại ăn, ân?

Bà nội nó!

Người xấu, thế nhưng dùng mỹ nam kế!

Nhưng là vì cái quỷ gì lại có tác động a a a!

Phượng Thiển cảm thấy không được, nàng cảm thấy chỉ cần nàng nói gì phản bác, thì phải trúng độc mỹ nam kế!

Trong lòng Quân Mặc Ảnh cười thầm, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Trẫm muốn đi phê tấu chương, ngươi cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi.

Quân Mặc Ảnh làm việc thật lâu, Phượng Thiển vốn không yên tâm cũng dần dần an tĩnh lại, chính là cảm thấy từ chạng vạng đến bây giờ khoảng thời gian này thật sự rất không phải thực, giống như là một giấc mộng. Chờ Quân Mặc Ảnh trở về, nàng đã buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống.

Nghe được động tĩnh, thế này mới ngẩng đầu, nhếch môi cười: “Ngươi làm xong việc rồi.’’

Quân Mặc Ảnh cảm giác ngực bị va chạm, nhẹ nhàng Ừ một tiếng.

Hắn đi qua đi sờ sờ đầu nàng, giọng nói mang theo vài phần trách cứ, càng nhiều là bất đắc dĩ: “Tốt xấu cũng là nữ nhi thừa tướng Tây Khuyết, trước khi tiến cung đều không có người dạy ngươi cười như thế nào sao?

Hậu cung người nào dám cười như nàng, chói lọi, sặc sỡ loá mắt.

Phượng Thiển đã có chút mơ hồ, nghe xong hắn nói cũng không có phản ứng gì, vẫn là liên tiếp liệt miệng. Quân Mặc Ảnh xoay người lại ôm nàng: “Trẫm làm việc đã quên thời gian. Xem như giải thích hắn vì sao để nàng ở chỗ này lâu như vậy.

Hắn cũng không nói gì, kỳ thật Càn Long cung chưa bao




/402