Sưởi Ấm Vợ Yêu

Chương 18 - Chương 17

/20


Cao Tiêu Tiêu dứt khoát tắt đi, vẻ mặt như không có chuyện gì đem di động bỏ vào túi sách lại, Ah, gọi lộn số.

Vừa vặn phía trước là đèn đỏ, Hàn Chân ngừng xe, hai tay tùy ý đặt trên tay lái, Điện thoại của bạn trai?

... Cao Tiêu Tiêu xém nữa bị sặc nước miếng, cô tức giận nhìn về phía Hàn Chân, ảo nảo nói, Anh cho rằng em giống anh chắc...

Ha ha. Hàn Chân cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào cặp mắt của cô.

Sau tròng kính dày, đôi mắt nước ươn ướt, sáng ngời trong suốt, lại có một chút thẹn quá hoá giận.

Anh thế nào? Thanh âm của anh mang theo lười biếng cùng vui vẻ, Đối với người chồng như anh đây cảm thấy bất mãn điều gì cứ nói.

Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy khóe mắt giật một cái, nhưng khuôn mặt quá đẹp, cô nhanh chóng quay đầu, Không sao cả, Hàn thiếu thật biết nói đùa.

Cho dù có bất mãn, cô nào dám nói ah, không cần tiền phải hay là không?

... Tiêu Tiêu, anh nói nhỏ có thể hay không đừng gọi anh Hàn thiếu, nghe không được tự nhiên. Hàn Chân một mực đều nhìn cô, lúc nói chuyện, Cao Tiêu Tiêu có thể người được thoang thoảng như có như không, mang theo mùi thuốc lá cùng mùi vị nam tính.

Cao Tiêu Tiêu không quay đầu lại, một lúc sau, mới rầu rĩ phát ra một âm, ... Nha.

.

Tiếp theo, hai người đều không nói gì thêm, chuông điện thoại di động cũng không có vang lên nữa.

Cuối cùng đã tới trạm xe lửa.

... Tại đây ngừng là được rồi. Cao Tiêu Tiêu nói ra.

Hàn Chân đem xe dừng lại, mỉm cười cỡi dây an toàn ra, “Anh đưa em đi vào.

... Không cần đâu Hàn thiếu, tự em đi vào là được rồi. Cao Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, hôm nay anh rốt cuộc có chuyện gì? Muốn học Lôi Phong sao?

Còn gọi là Hàn thiếu? Người nào đó nhíu mày.

... Ách, A Chân. Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến.

Ngoan, anh đưa em vào. Nói xong, anh cầm lấy túi, đẩy cửa xuống xe.

Cao Tiêu Tiêu ngẩn người, cũng vội vàng xuống xe, tđi tới trước mặt anh vẻ mặt lấy lòng cười, Ha ha đưa túi cho em, tự em đi vào là được rồi, không làm trễ nãi cuộc hẹn của anh.

Hàn Chân trên cao nhìn xuống nhìn cô, mắt hoa đào cười như không cười, Anh như thế nào cảm thấy, em thật giống như rất ghét bỏ ông xã như anh đây?

... ! Cao Tiêu Tiêu lắc tay, Không có không có! Anh đã hiểu lầm, em làm sao có thể ghét bỏ anh?

Hàn Chân thẳng tắp nhìn dáng vẻ hoảng hốt luống cuống của cô, muốn đem cô nhìn thấu.

Cao tiêu tiêu giả cười cầm túi trong tay anh, Cái kia... Em đi trước ah! Gặp lại!

Nói xong, như sau lưng có quỷ đang đuổi theo một mạch đi thẳng.

Hàn Chân hai tay túi tiến túi quần đứng ở đàng kia, trên mặt như có điều suy nghĩ.

.

Cao Tiêu Tiêu đứng ở một đường nhỏ, lén lén nhìn thấy người nào đó dã rời đi, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, lập tức lấy điện thoại di động ra.

Này, Tiểu Bạch, vẫn còn nhà trẻ sao? Thực xin lỗi ah mẹ bây giờ lập tức tới đón con. Cao Tiêu Tiêu lên một chiếc taxi, không kịp thở nói ra.

Con đã tự về nhà. Mammy đừng nóng vội, con ở cổng khu trung cư chờ người. Cao Tiểu Bạch âm thanh như trẻ đang bú truyền tới.

Cao Tiêu Tiêu trên khóe miệng cười một cái, Được.

.

Xe đến cổng khu trung cư, xa xa, Cao Tiểu Bạch đứng cô đơn ở chỗ ấy, trên người còn đeo cái túi lớn.

Cao Tiêu Tiêu xuống xe, cùng Tiểu Bạch ngồi vào phía sau xe, để cho lái xe đi trở lại trạm xe lửa.

Xe vừa mới chạy, Cao Tiểu Bạch nháy mắt nhìn cô, Mammy, người còn không có giải thích mới vừa rồi tại sao tắt điện thoại con?”

... Ách, vừa rồi mẹ... Điện thoại hết pin, ách không đúng, trượt tay... Cao Tiêu Tiêu càng nói âm thanh càng nhỏ.

Trước mặt người khác cô có thể nói dối mặt không đổi sắc, nhưng mà ở nhà trước mặt con trai mình, đối mặt đen không thấy đáy, cô luôn không nói được...

Cao Tiểu Bạch thở dài, Mẹ có thể tìm lý do khác.

Cao Tiêu Tiêu ngượng ngùng ôm bả vai nhỏ của cậu bé, nói sang chuyện khác, ... Ách, Tiểu Bạch, chúng ta ngày mai đi mua một ít măng được không , có thể xào rau, nấu súp...

Mua làm gì, mẹ cũng sẽ không làm. Cao Tiểu Bạch nhún nhún bả vai nhỏ, vẻ mặt ghét bỏ.

Cao Tiêu Tiêu, ...

.

Trên xe lửa, vì đền bù lỗi lầm của mình, Cao Tiêu Tiêu cố ý mua cho Tiểu Bạch một phần Haagen Dazs (kem).

Cao Tiểu Bạch ngồi ở giường, tay cầm lấy muỗng nhỏ tự phụ ăn.

Đối diện giường là một phu nhân ưu nhã quý, cô nhìn Tiểu Bạch thật lâu, trong mắt tràn đầy nụ cười từ ái, Con của cô lớn lên thật đáng yêu, thật biết nghe lời lời ah.

Cao tiêu tiêu khách khí cười cười, Cảm ơn.

Người phụ nữ kia không khỏi nhìn Cao Tiêu Tiêu vài lần, Cô cũng đi ngoại thành?

Đúng vậy a. Cao Tiêu Tiêu nhàn nhạt gật đầu, đợi Tiểu Bạch ăn xong kem, liền đứng dậy đi theo rửa mặt cho tiểu gia hỏa.

.

Cùng lúc đó, ở Kim Hội Sở.

Cố Lệ Thanh đoan trang ưu nhã đã ngồi chờ một giờ, ngay lúc cô cho là mình bị leo cây, một thân hình thon dài cao gầy rốt cục xuất hiện.

Áo sơ mi đơn giản màu trắng bị anh ưu nhã vén cao, bộ dạng không nhanh không chậm, lộ ra một tia tùy ý cùng lười biếng, trên mặt anh tuấn treo một vòng cười nhạt, cả người đều tản mát ra một cỗ tuấn tú khí chất.

Thấy anh đến gần, Cố Lệ Thanh mới ý thức tới mình thất thần bao lâu.

Trên đường kẹt xe, lại để cho Cố tiểu thư đợi lâu, thật có lỗi. Hàn Chân kéo ra cái ghế, môi mỏng hơi câu nói.

Cố Lệ Thanh thẹn thùng cúi đầu, ôn nhu đáp, Hàn thiếu một ngày kiếm tỷ bạc, Lệ Thanh chờ một lát không việc gì đâu.

Hàn Chân cười cười, ngồi xuống chọn món.

.

Xong bữa cơm Tây ăn trong yên tĩnh và vui sướng.

Nhân viên phục vụ đem món sau cùng điểm tâm ngọt đưa ra, Cố Lệ Thanh nhìn Hàn Chân trước mắt ưu nhã, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy ái mộ, nhịn không được liền mở miệng nói ra, Hàn thiếu, thứ bảy tuần này xí nghiệp Cố gia tại Lệ Đô có một tiệc rượu, không biết... Tôi có thể vinh hạnh mời Hàn thiếu tới tham gia?

Hàn Chân buông ly rượu đỏ, Nếu như nhớ không lầm, thư mời một tuần trước đã đưa cho tôi.

Cố Lệ Thanh đoán không ra tâm tư Hàn Chân, cũng không biết anh phải chăng giả ngu, dứt khoát nói thẳng, Ý của tôi là, Hàn thiếu có thể ngày hôm đó làm bạn trai của tôi?

Sau khi nói xong, cô đưa tay vén tóc mai ra sau tai, một tay chống cằm, ánh mắt nóng bỏng lại bao hàm thâm ý nhìn anh.


/20