Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 1 - Lại Bị Từ Hôn

/172


Edit: Đào Sindy

Mùa thu tháng chín, vốn dĩ thời tiết rất tốt, nhưng Tĩnh Đình Hầu lại ở trong thư phòng đập mấy thứ đồ sứ, miệng thì không ngừng hùng hùng hổ hổ, quả thật có chút không giống một Hầu gia, ngược lại rất giống một tên lưu manh ngoài chợ.

Địa phận Kinh Thành này, dám đắc tội người của ta, lão tử giết chết hắn!

Phụ thân, ngài đừng nóng giận, nhi tử ra ngoài tìm người đánh hắn một trận.

Con gọi người đánh hắn, ta tìm Hoàng Thượng trị tội hắn!

Náo đủ chưa? Âm Thị đá văng cửa thư phòng, nhìn hai người kia đang hăm he hằm hè, lạnh lùng quát to nói: Cảm thấy những chuyện bên ngoài đồn đại còn chưa đủ hay sao?

Tĩnh Đình Hầu và nhi tử cùng nhau im lặng, Tĩnh Đình Hầu bỏ chân đang giẫm lên ghế xuống, Thế Tử Ban Hằng của Tĩnh Đình Hầu phủ tháo ống tay áo đang vén lên ra.

Trời tháng chín, Âm Thị miễn cưỡng dùng quạt quạt mới kiềm nén được tức giận trong lòng, bà nhìn cũng không thèm nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, đi thẳng tới ghế ngồi xuống, để cho nhóm nha hoàn ba tử sau lưng ba chân bốn cẳng dọn dẹp.

Tiếng mảnh sứ vỡ kêu tới kêu lui khiến tức giận trong lòng bà càng nặng, hung hăng trừng hai cha con một chút, vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, ly trà theo đó nhảy lên.

Chỉ là một tên quê mùa, thi đậu khoa cử lại đòi hủy hôn, còn bày ra bộ dạng Hầu phủ chúng ta ép hôn hắn khiến hắn không thể chối từ, đây là tình huống quái quỷ gì? !

Mẫu thân Ban Hằng bước đến trước mặt Âm Thị, cười nói: Ngài đừng tức giận, trên đời này Thiềm Thừ ba chân khó tìm, nhưng nam nhân hai đùi khắp nơi đều có, nhà chúng ta muốn thu thập hắn, chỉ cần mở miệng một chút thôi, đừng khiến bản thân tức giận.

Thật ra ta không muốn tức giận, nhưng con nhìn đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đảm nhiệm vai trò là mẫu thân đặt trên tim nữ nhi, bị người khác từ hôn ba lần, trong lòng vui không nổi.

Dưới gối bà có một nhi tử và một nữ nhi, Hầu Gia mặc dù hoang đường lười nhác, nhưng không phải dạng người tham ô háo sắc, nên trong nhà không có chuyện tìm thị nữ làm ấm giường, cái này cũng xem như là ưu điểm của ông ấy.

Trước khi nữ nhi ra đời, bà định cùng một người bạn khuê phòng định mối quan hệ thông gia từ bé, nào biết được đứa bé kia sống đến năm ba tuổi thì bị đậu mùa rồi chết.

Năm nữ nhi mười ba tuổi, cùng Thứ Tử phủ Trung Bình Bá Tạ Khải Lâm đính hôn, ai mà biết được, Tạ Khải Lâm đột nhiên tìm được Chân ái , cùng Chân ái bỏ trốn. Làm hại bên ngoài đều đồn cô nương nhà bà là bao cỏ, ngay cả một nha hoàn cũng không sánh nổi. Đường đường là công tử của thế gia lại tuyên bố thà bỏ trốn theo một nữ nhân chả ra gì, cũng không chịu lấy nữ nhi của bà?

Sau đó Tạ Khải Lâm bị bắt về, nhưng hôn sự hai nhà đã thất bại, từ đó người hai nhà cũng không còn lui tới, thiếu chút nữa đã thành kẻ thù.

Chuyện lần này lại càng thêm hoang đường, Trầm Ngọc là chi thứ của Thẩm Thị ở Đông Châu, miễn cưỡng coi là vọng tộc, đến Kinh Thành vừa gặp đã yêu nữ nhi nhà họ, khóc lóc xin cầu hôn bảy tám lần, kết quả nhà bọn họ vừa đáp ứng, hắn lại lật lọng.

Thời điểm từ hôn, mặt ngoài nói không xứng nhà họ, bên trong lại ghét bỏ nữ nhi nhà bà có sắc nhưng không có trí, là kiểu người xa xỉ lười nhác, không phải nhân duyên tốt.

Trước khi ngươi thi đậu Thám Hoa sao không thấy nói như vậy? Ngược lại bây giờ chê nữ nhi ta xa xỉ, Tĩnh Đình Hầu phủ bọn họ có tiền, nguyện ý để nữ nhi nhà mình xa xỉ thi thế nào.

Ba người trong Sương Ban tức giận nuốt không trôi, bên kia chính chủ bị từ hôn vẫn đang ngủ say.

Ban Họa đang nằm mơ, giấc mơ này rất dài, dài đến lúc nàng tỉnh lại, căn bản không phân biệt được đây là thực hay mộng cảnh. Khi nàng ngồi dậy, nhìn màn trân châu bên ngoài, mới giật mình hiểu ra, mới vừa rồi là nằm mơ.

Ế, ban nãy nàng mơ thấy cái gì vậy?

Hình như nàng vừa bị từ hôn, ai làm Hoàng Đế, phụ thân nàng mạo phạm tân đế, bị phế tước vị, sau đó cả nhà trải qua khoảng thời gian vất vả.

Trời ạ, không thể cùng người khác 'đọ' đồ trang sức, 'đọ' y phục thời thượng đáng sợ đến mức nào?

Không thể nhìn những người kia mắng sau lưng nàng, mặt ngoài lại không thể không khuất phục cung kính nàng, cuộc đời sẽ trở nên nhàm chán thế nào?

Giấc mơ này thật xúi quẩy, tốt nhất nàng nên sớm quên đi.

“Hương Quân Nha hoàn vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt bước đến: Trầm Thám Hoa vậy mà đến từ hôn.

Ban Họa vặn eo đứng lên: Từ hôn?

Xong, ác mộng thành sự thật!

Phụ thân nàng không phải Tĩnh Đình Hầu, đệ đệ nàng không phải là thế tử, nàng cũng không còn là Hương Quân được đương kim thánh thượng ngự phong, về sau sao nàng có thể sống phóng túng, đánh ngựa dắt chó ngắm hoa đây?

Đời người khổ nạn, chẳng lẽ nàng chỉ có mấy năm ngắn ngủi để hưởng lạc thôi sao?

Giấc mơ kia nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc mình không còn là Hương Quân có bao nhiêu thảm. Nhớ đến đây, nỗi buồn chực trào trong lòng, giày còn chưa mang, y phục còn chưa thay đã chạy đến chính viện.

Hương Quân, tóc của ngài!

May mắn hạ nhân ở Tĩnh Đình Hầu phủ đều kín miệng, nếu không ngày mai, tiêu điểm trong kinh sẽ biến thành Đích nữ Tĩnh Đình Hầu phát cuồng vị bị từ hôn, quần áo không chỉnh tề đã chạy loạn trong nhà.

Trên thực tế, đây cũng là ý nghĩ đầu tiên của Tĩnh Đình Hầu khi nhìn thấy nữ nhi.

Con gái ngoan Tĩnh Đình Hầu nhìn thấy nữ nhi tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề xuất hiện tại thư phòng, lập tức gào khóc: Nữ nhi ngoan, ta sẽ không gả con đi nữa, ngày mai phụ thân mua vài nam kỉ về cho con, văn võ lẫn dáng dấp đều tốt, con thích ai thì chọn người đó.

Nam nhân trong thiên hạ đều không tốt, làm hại nữ nhi ông thành dạng này.

Vào lúc này, Tĩnh Đình Hầu đã đem mình ra khỏi phạm vi là nam nhân.

Ban Hằng liếc xéo tỷ tỷ một cái, hắn ngay cả một nha hoàn ấm giường còn chưa có, cũng không ai sắp xếp cho hắn một người, trời tối người người đến Hồng Tụ Thiêm Hương, cũng phù hợp vô cùng.

Đừng mơ tưởng. Âm Thị trừng nhi tử: Con ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi.

Con, con có nghĩ gì đâu. Ban Hằng cảm thấy mình rất ủy khuất, rõ ràng hắn không làm gì, sao khi không lại bị mẫu thân mắng chứ.

Con từ bụng ta sinh ra, con ngươi của con đảo một vòng, ta liền biết con nghĩ gì Âm Thị nhìn thấy bộ dạng này của nữ nhi, tim đã mềm ra phân nửa, hận không thể tự tay xé xác tên Trầm Ngọc kia. Nhưng bà lo lắng tâm tình của mình sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi, đành phải dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo.

Mấy lời vừa rồi của phụ thân con đều là hồ đồ, nhưng... Âm Thị vỗ nhẹ lưng nữ nhi, cảm thấy nàng không ngừng run rẩy, nhỏ nhẹ nói: Nam nhân tốt trên đời này không còn nhiều nữa, tìm không thấy cũng không sao, ruộng đất, cửa tiệm, thôn trang trong nhà đều là của con, con vừa có tiền vừa có quyền, còn sợ gì.

Ban Họa cọ xát lên người Âm Thị, nhỏ giọng nói: Không phải con khổ sở vì bị từ hôn, mà vì mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, nên mới sợ hãi.

Mơ thấy gì rồi? Âm Thị thấy nữ nhi không để ý chuyện từ hôn, lén thở ra.

Tân đế đăng cơ, hắn ta phế tước vị của phụ thân...

Phế tước vị? ! Cả người Ban Hằng như bắn lên Tân đế là ai, hiện tại chúng ta bẫy chết hắn.

Ta không nhớ rõ Ban Họa nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: Nhưng hắn hẳn là một người rất lợi hại.

“Tỷ không nhớ rõ người đó là ai, vậy mà lại nhớ người ta có bao nhiêu lợi hại à? Ban Hằng ngừng một chút: Thật không thể tin mà.

Giấc mơ có thể thành sự thật, không lợi hại sao có thể làm hoàng đế chứ? Âm Thị gõ lên lưng Ban Hằng một cái, không để hắn nói linh tinh nữa: Đừng sợ, đừng sợ, mơ là giả, nhà chúng ta không phải đang rất tốt sao?

Tổ mẩu con là trưởng công chúa, ai dám đụng đến chúng ta chứ? Âm Thị khiêng ra chỗ dựa lớn nhất là Trưởng công chúa Đức Ninh ra trấn an nữ nhi: Không sợ bị tổ tông mắng?

Thế nhưng tân đế không phải họ Tưởng. Ban Họa nháy mắt, cặp mắt mỹ lệ mang theo tầng sương mù, nhìn điềm đạm đáng yêu vô cùng: Người đăng cơ kia, là một triều thần dụng ý khó dò.

Hả Âm Thị hít sâu một hơi, mắt nhìn ra ngoài cửa, nha hoàn bà tử đã lui ra, hiện tại trong phòng chỉ có một nhà bốn người họ: Lời này không thể nói ra lung tung.

Ban Họa biết mẫu thân sẽ không tin giấc mơ này của mình, trên thực tế ngay cả chính nàng còn bán tín bán nghi với giấc mơ này: Trong mơ con bị người ta từ hôn, kết quả vừa rồi con tỉnh giấc, tên họ Trầm kia đã từ hôn thật. Cho nên... Nếu thành hiện thực thì phải làm sao đây?

Chuyện này, phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn Ban Hoài đều sống trong cảnh giàu sang nên lo lắng nhìn về phía Âm Thị: Phu nhân, hay là chúng ta lén tìm nơi giấu vàng bạc châu báo đi?

Phụ thân, sao người người có thể tin tỷ tỷ, tỷ ấy bị từ hôn nhiều lần, vì thế mà tin là sự thật, nghe thật buồn cười Ban Hằng khoát tay áo: Tỷ, tỷ nghĩ kĩ lại một chút, trong mơ còn xảy ra chuyện lớn gì không?

Hỏi ngu! Ban Họa đưa ngón tay chọc và ót Ban Hằng, vòng tay huyết ngọc giá trị liên thành trên tay nàng sáng rỡ làm lóe mắt hắn.

Để ta nhớ lại Ban Họa thu tay lại, vò đầu tóc rối như tổ quạ của mình: Để ta nghĩ lại xem.

Ban Hoài khẩn trương nhìn nữ nhi nhà mình, trong lòng vạn phần hi vọng giấc mơ này là giả.

Đúng rồi, con nhớ trong mơ còn xảy ra một sự kiện, con bị từ hôn không lâu, Tạ Khải Lâm bị mù một con mắt. Xét thấy đối phương cùng người khác bỏ trốn, khiến mình mất mặt, nên Ban Họa nhớ chuyện này rất rõ ràng.

Hả giận nha.

Không hổ là con gái của Ban Hoài ta, đắc tội người của ta, cả trong mơ cũng không để hắn sống tốt. Ban Hoài hài lòng sờ râu trên cằm: Tên họ Tạ xấu xa đó không tốt lành gì!

Đúng! Ban Hằng ở một bên phụ họa nói: Con gặp hắn một lần, sẽ gây phiền cho hắn thêm một lần.

Âm Thị cười lạnh nói: Nhưng mỗi lần người chịu thiệt đều là con đó.

Tên Tạ Khải Lâm đó đọc sách nhiều, một bụng ý nghĩ xấu, mỗi lần đều có thể nói đen thành trắng, sao con nói lại hắn đây. Ban Hằng hậm hực nói: Nhưng mà con cũng không mất mát gì, dù hắn có mồm mép lợi hại hơn nữa, con cũng không thương không ngứa, con đánh hắn một quyền hắn vẫn đau đấy thôi.

Bên trong thế giới ‘hòa hợp’ của Ban Hằng, bị người ta mắng không tính là thiệt thòi, bị người đánh mới gọi là thua thiệt, đối với thanh danh, hắn là tiểu gia Ban gia mà nói, đó là mây bay chân trời.

Con gái ngoan, trong mơ con thấy tên Tạ xấu xa kia bị mù khi nào? Ban Hoài và Ban Hằng, căn bản không để ý đến thanh danh, họ từ nhỏ đến lớn, chưa được nghe mấy người khen qua.

Ngày thứ hai Trầm Ngọc từ hôn.

Vậy chính là ngày mai rồi?”

/172