Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 109 - Chương 101

/172


Bị người khác nâng đầu, lúc đầu Ban Họa lại choáng đầu, dứt khoát đặt đầu dựa vào người đối phương, lười nhác giống xà mỹ nhân không xương.

Ở đây có người nhịn không được lén nhìn nhiều thêm mấy lần.

Dung Hà quay người ngăn Ban Họa ở phía sau: Cẩn thận dạ dày khó chịu.

Dáng dấp Ban Họa mặc dù kiều kiều non nớt, nhưng từ nhỏ rất ít sinh bệnh, lúc này trời đất quay cuồng mắt mờ, nàng cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, Dung Hà nói gì nàng đều chẳng muốn động đậy.

Thiếu Khanh Đại Lý Tự Lưu Bán Sơn vội ho một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Thống lĩnh: Trần Thống lĩnh, thân thể Quận Chúa khó chịu, chúng ta quấy rầy nữa sợ có chút không thích hợp.

Cái này. . . Trần Thống lĩnh biết vị Phúc Nhạc Quận Chúa này trong lòng bệ hạ vẫn còn có chút phân lượng, cho nên hắn cũng không dám thật sự để Quận Chúa mang bệnh trả lời vấn đề của hắn. Tối hôm qua mưa to gió lớn, trên tay vị Quận Chúa này lại dính máu, bị dọa phát sợ quá độ nên bệnh, ngược lại là... Đối với Thành An Hầu si tâm một mảnh: Lưu Thiếu Khanh nói rất có lý.

Hắn đứng người lên, nói với Ban Họa: Xin Quận Chúa nghỉ ngơi thật tốt, hạ quan chắc chắn sớm ngày bắt sát thủ.

Dung Hà vỗ lưng Ban Họa nhè nhẹ, nói với Trần Thống lĩnh: Làm phiền Trần Thống lĩnh rồi.

Hầu Gia nói quá lời, đây là trách nhiệm hạ quan phải tận lực mà làm. Trần Thống lĩnh thấy bộ dáng Dung Hà che chở Ban Họa, ngược lại có cảm giác mới với Dung Hà. Hắn mặc dù là võ tướng, nhưng bởi vì vấn đề chức trách, từng quen biết với rất nhiều quan văn, những quan văn này phần lớn thích các cô nươngkhéo hiểu lòng người, dịu dàng như nước, giống Phúc Nhạc Quận Chúa lên ngựa có thể bắn tên, xuống ngựa có thể đánh quyền, nhìn thấy thích khách còn có thể rút kiếm anh dũng, các quan văn từ trước đến nay tránh không kịp.

Ví như chuyện đêm qua xảy ra, nếu truyền đi, nói không chừng có không ít người người nói miệng, mà chưa chắc tất cả đều là lời hữu ích. Một nữ nhân tuy đẹp, nhưng không nhất định tất cả mọi người có thể tiếp nhận nàng giết người, cứ việc nàng không thể làm gì, chuyện tòng quyền.d.đ,l,q,đ

Đáng thương cho Kinh Triệu Doãn, từ đầu tới đuôi không dám mở miệng nói chuyện, người khác nói cái gì hắn đều gật đầu theo, dù sao nơi này tùy tiện một ai cũng quyền lực lớn hơn hắn, hắn đắc tội không nổi.

Nghe Trần Thống lĩnh nói không hỏi Phúc Nhạc Quận Chúa nữa, trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, hận không thể lập tức từ trên ghế đứng lên, chào từ giã cáo lui với Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa. Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo tơ màu trắng sa bước nhanh đến.

Ôi, đây không phải Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công nổi danh là lang quân hoàn khố trong Kinh Thành sao?

Tỷ! Ban Hằng nghe được phủ Thành An Hầu bị sát thủ xâm nhập, lập tức ngựa không dừng vó chạy tới, thậm chí ngay cả thông báo đều chờ không nổi, trực tiếp xông vào đại môn Dung gia. Hạ nhân Dung gia cũng không dám thật sự cản hắn, làm sao cũng là tiểu cữu tử tương lai của Hầu Gia, huynh đệ Hầu phu nhân tương lai, ai dám đắc tội?

Thấy tỷ tỷ nhà mình yếu ớt tựa trên người Dung Hà, Ban Hằng gấp đến độ kém chút nhảy lên cao ba thước: Tỷ, tỷ sao thế, có bị thương không? Làm bị thương chỗ nào rồi? Có mời thái y chưa?

Ban Họa cảm thấy trong lỗ tai vang lên ông ông, quay đầu thấy bộ dáng Ban Hằng gấp đến độ xoay quanh, không nhịn được cười, thế nhưng đầu nhoáng một cái, lại là một trận trời đất quay cuồng.

Ban đệ, hôm qua Quận Chúa bị lạnh, không có bị thương, ta đã phái người đi mời thái y rồi. Dung Hà biết tình cảm hai tỷ đệ Ban gia rất tốt, cũng không vì hành vi Ban Hằng vội vàng xao động cảm thấy mạo phạm: Trước hết mời đệ ngồi.

Tỷ ta như thế, sao ta ngồi xuống được. Ban Hằng vây quanh Ban Họa đi tới đi lui: Từ nhỏ tỷ ấy đã khoẻ mạnh như trâu, rất ít bị bệnh. Nhưng chỉ cần vừa bị bệnh, thì sẽ rất nặng.

Đệ mới là trâu...

Mặc dù đã bệnh đến trời đất tối mù, nhưng đối với hình tượng mỹ lệ của mình, vẫn muốn kiên trì giữ lấy. Trán Ban Họa cọ lên eo Dung Hà, hừ hừ nói: Đệ đừng lắc lư nữa, đầu ta choáng.

Ban Hằng lập tức dừng lại, đưa thay sờ sờ trán Ban Họa, xác thực nóng hổi. Hắn trừng Dung Hà một chút, muốn trách y không chăm sóc tốt Ban Họa, nhưng nghĩ đến còn có người ngoài ở đây, lại nuốt lời trở vào.

Chuyện nhà mình, nhà mình giải quyết, tuyệt không để người ngoài xem náo nhiệt, đây cũng là một trong những nguyên tắc của người Ban gia.

Thấy bộ dáng lo lắng của Ban Thế Tử, mấy vị đại nhân đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đi thôi, lỡ như bị người khác hiểu lầm bọn họ không quan tâm thân thể Quận Chúa liền không đẹp. Nhưng nếu lưu lại, Quận Chúa chính là nữ tử, bọn họ lưu lại nơi này cũng không thích hợp.

Cũng may Dung Hầu Gia là một người khéo hiểu lòng, thấy bọn họ khó xử, liền mở miệng nói: Ta suýt nữa quên mất, nếu chư vị đại nhân muốn hiểu rõ hơn một số chuyện liên quan tới sát thủ, có thể đến hỏi mấy tên hộ vệ của ta. Bọn họ bị thương, đang


/172