Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 48 - Chương 48

/172


Edit: Đào Sindy

Ban Họa thích người khác dùng ánh mắt kinh diễm nhìn mình, đó là khích lệ tốt nhất đối với mình.

Nàng đưa đôi tay bảo dưỡng tỉ mỉ cho ma ma, giẫm lên ghế gỗ màu son xuống xe ngựa, cung nhân hành lễ thì nàng khẽ gật đầu, nói với ma ma dẫn đường: Vạn thọ bệ hạ năm nay, vẫn tổ chức ở Chiêu Dương điện à?

Bẩm Quận Chúa, chính là ở đó. Ma ma buông tay ra, khom người lui qua một bên: Nô tỳ phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương, đến đây tiếp đón Quận Chúa.

Hoàng Hậu nương nương luôn tốt với ta như vậy. Trên mặt Ban Họa lộ ra mấy phần thân cận: Vậy chúng ta mau đi, ta cũng muốn gặp nương nương.

Dù cho trên trời tuyết rơi xuống lớn hơn nữa, các quý nhân trong cung đi đến chỗ nào, cũng đều sáng bóng sạch sẽ. Váy Ban Họa thật dài vung trên mặt đất, nhóm tỳ nữ đi theo phía sau đều cúi đầu im lặng, uy nghi bức người. tổ mẫu từng nói thứ uy nghi này, nhìn không thấy sờ không được, nhưng người hầu, hoa phục mỹ thực, sẽ khiến người khác tự động bái phục.

Không có người nào quan tâm ở chung với ngươi có tốt không, chỉ cần để họ hiểu, không đắc tội nổi ngươi, uy nghi tự nhiên tới.

Thái giám ở cửa cung nhìn thấy Ban Họa xuất hiện, nhao nhao né tránh, không người nào dám nhìn thẳng dung mạo.

Ừm? Đột nhiên Ban Họa dừng bước, nhìn về phía tiểu thái giám đứng ở bên ngoài hành lang, trên người hắn mặc áo bào màu xám tùy tùng, cả người gầy gò nho nhỏ, cung kính rũ xuống nắm chặt bàn tay sung đỏ, cổ tay thật nhỏ không tương xứng với thân hình gầy còm của hắn.

Quận Chúa, đây là thái giám thô sử trong cung. Ma ma bổ sung một câu: Trong nhà phạm tội, thay người thân phạm tội vào cung.

Ban Họa nhớ tới Ban gia năm năm sau, rủ mí mắt xuống nói: Thoạt nhìn như đứa bé.

Ma ma cười bồi nói: Quận Chúa nói đúng.

Trong lúc ma ma nghĩ vị Quận Chúa này sẽ đại phát thiện tâm, bày uy nghi chủ tử để tiểu thái giám đi về nghỉ, không nghĩ tới Quận Chúa vậy mà không nói chuyện này, mà vẫy tay với tiểu thái giám.

Tiểu hài nhi, ngươi qua đây.

Tiểu thái giám bị đông lạnh kịch liệt, cho nên thời điểm đứng ở đằng kia, hai chân không nhịn được run rẩy, nghe có vị chủ tử gọi mình, hắn kém chút ngã trong đống tuyết. Dùng hết khí lực toàn thân đè nén tâm lý sợ hãi, hắn lảo đảo đi đến trước mặt vị quý nhân này, đầu óc trống rỗng.

Là do hắn ngại mắt quý nhân, hay làm chỗ nào không tốt?

Ngẩng đầu cho ta xem một chút.

Hắn cảm thấy mình run đến răng đánh vào nhau, thế nhưng hắn lại không dám chống lại, lộ ra một khuôn mặt không quá sạch sẽ.

Dáng dấp đứa nhỏ này thật đáng yêu. Ban Họa cười ra tiếng, nói với ma ma dẫn đường: Ngươi thấy nếu mặt hắn béo lên một chút thì sẽ giống gì?

Hai mắt ma ma nhìn kỹ, lắc đầu: Nô tỳ không biết.

Giống chim oanh tròn trịa trong chim phòng bệ hạ, nếu mặt béo lên chút càng giống hơn. Tựa hồ nhớ ra gì đó, sắc mặt Ban Họa ảm đạm, nhìn có chút không cao hứng.

Ma ma dẫn đường chợt nhớ tới, ba năm trước đây trong chim phòng bệ hạ quả thật có một con chim oanh tròn trịa, khiến Phúc Nhạc Quận Chúa yêu thích, lúc ấy ngay cả Hoàng Hậu cũng nhắc tới chuyện này, nói là chuẩn bị đưa chim oanh đến Tĩnh Đình Hầu phủ, nào biết được sau đó con chim này mắc bệnh chết rồi, từ đó về sau số lần Quận Chúa đi phòng chim liền ít hẳn.

Con chim kia có hình dáng thế nào, ma ma dẫn đường không còn nhớ rõ, huống chi phòng chim của bệ hạ không phải ai cũng có thể vào, tiểu thái giám này giống chim oanh kia không quan trọng, quan trọng là ... Quận Chúa nói hắn giống, vậy hắn nhất định phải giống.

Mặt ma ma dẫn đường giật mình nói: Quận Chúa không đề cập tới, nô tỳ còn không nhớ ra, nhìn cẩn thận, quả thật có mấy phần giống, nhưng mặt hơi gầy thôi.

Đúng không, ta cảm thấy giống. Ban Họa cao hứng trở lại, tiện tay lấy một lò sưởi cầm tay đưa cho tiểu thái giám: Trở về dưỡng thân thể cho tốt chút, qua một thời gian nữa


/172