Tận Thế Ca

Chương 7

/64


Lên hết cầu thang trước mắt vẫn là một hành lang thật dài, trong hành lang không có tang thi, chỉ có một dãy dài quầy thức ăn.

Tiêu Diệu theo cửa bên hông hành lang vọt vào phòng bếp, nhìn thấy trong phòng bếp rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông có bảy tám người, ba nam sinh đang đẩy một cái kệ bếp đến chặn lại cửa nhỏ thông ra phòng ăn, một người đang nằm nghiêng dựa vào bức tường bên trái, một nữ sinh ngồi xổm trên đất mà khóc, một bác gái hơn bốn mươi tuổi đang cầm dao bếp chặt một con tang thi với vào cửa sổ, phía sau bác gái còn có một nữ sinh đang đứng run rẩy.

Tiêu Diệu liền thả lỏng, ho khan một tiếng hấp dẫn sự chú ý của vài người trong phòng bếp, bác gái đang cầm dao kia nghe được thanh âm lập tức quay đầu lại thập phần hung dữ, ánh mắt nàng đỏ bừng, thịt trên mặt co lại, xem ra phi thường điên cuồng.

"A! Ngươi từ đâu tới đây? Có bị thương không?". Nam sinh đang chuyển kệ bếp hỏi Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu lắc đầu, tiến lên hỗ trợ cùng nhau chuyển kệ bếp, chờ bọn hắn đem kệ bếp đẩy đến trước cửa, Tiêu Diệu lại giơ cờ-lê lên hung hăng đập xuống con tang thi đang không ngừng la hét ở cửa sổ, cánh tay đang quơ quào của con tang thi kia ngay lập tức bị đánh đến biến dạng, tay của Tiêu Diệu cũng bởi vì lực phản chấn mà phi thường đau đớn, tê mỏi, nàng vội vã buông cờ-lê, xoa bóp cánh tay.

Thân thể nhu nhược hiện tại còn còn chưa thể thích ứng với những động tác sử dụng đại lực, Tiêu Diệu một bên xoa tay một bên hối hận vừa rồi quá mức lỗ mãng, tư duy của nàng vẫn còn giữ lại thói quen trước khi trọng sinh, lần đầu tiên đối mặt tang thi, nàng có chút quá kích động.

Tiêu Diệu mát xa cánh tay vài cái lại giơ cờ-lê lên, nàng ý bảo bác gái cầm dao lui về phía sau, sau đó nàng liền xoay người, hai tay dùng sức quét ngang một cái, đầu cờ-lê hung hăng đập vào mặt con tang thi ngoài cửa sổ, đáng tiếc lực lượng vẫn là không đủ.

Tang thi bị đánh khàn giọng gào thét ngã về phía sau, thế nhưng đầu vẫn không bị đập nát. Rất nhanh nó lại vặn vẹo thân thể tiến lên, may mà cửa sổ phòng bếp rất cao, tang thi đứng dậy cũng chỉ lộ ra phần thân từ cánh tay trở lên, Tiêu Diệu vừa muốn lại huy động cờ-lê, bác gái phía sau bỗng nhiên hô to một câu: "Đưa ta, ta đến! !". Nói xong nàng đoạt lấy cờ-lê trong tay Tiêu Diệu đi qua, thét lớn một tiếng hung hăng đập xuống đầu tang thi, oành một tiếng vang lên, một dòng chất lỏng ấm nóng phun tung tóe lên cửa sổ thủy tinh trước mặt, con tang thi kia bùm một tiếng ngã xuống.

Trong phòng bếp vài học sinh lập tức xôn xao đến nhìn, trong đó một người trẻ tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt có chút hưng phấn nhìn về phía bên ngoài, xem một chút lại nhịn không được che miệng ói.

Tiêu Diệu vội vàng trốn sang một bên.

Bởi vì lầu một bị tang thi ngăn cản, người sống sót ở lầu hai so với lầu một cũng nhiều hơn, Tiêu Diệu nhìn vài người trước mắt, trong lòng tổng cảm thấy cùng trí nhớ của bản thân kiếp trước có chút khác biệt.

Đáng tiếc khi đó chuyện đối nàng mà nói là quá kinh khủng, hơn nữa nàng lúc đó chỉ lo sợ hãi, căn bản không còn tâm chú ý người khác, nàng chỉ nhớ rõ cuối cùng còn trụ lại tại đây cũng chỉ có năm người. Người trẻ tuổi đang ói mửa này là sống lâu nhất . Bác gái chặt tang thi kia khẳng định đã chết, còn lại mấy người khác lúc nào chết thì nàng cũng không nhớ rõ. Tiêu Diệu bỗng nhiên đem ánh mắt đặt trên người nữ sinh xinh đẹp trong góc phòng, nàng nhớ được nữ sinh tên Triệu Đồng Đồng này là người bi thảm nhất, đám cầm thú kia sau khi tiến vào nhà ăn liền đem nàng coi thành đồ chơi, nàng liên tục chịu đựng đau khổ suốt hai tháng, cuối cùng còn bị hủy dung, ném vào đám tang thi.

"Học muội, lá gan của em thật ghê gớm." Một nam sinh khác vừa rồi chuyển kệ bếp hướng đến Tiêu Diệu nói.

Tiêu Diệu thuận miệng ừ một tiếng, tâm tư còn đang suy nghĩ chuyện kiếp trước. Đang hết sức tập trung, bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai nàng, làm nàng sợ tới mức xém nữa nhảy lên.

"Học muội, anh đang nói chuyện với em đấy, em đang nghĩ cái gì vậy?" Tiêu Diệu quay đầu lại thì thấy nam sinh vừa rồi nói chuyện đang bất mãn nhìn nàng.

Tiêu Diệu sắc mặt lập tức khó coi, nàng nhận ra người trước mặt này, là một tên tiểu nhân vô sỉ điển hình, nàng khẩu khí không tốt nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"

"Anh hỏi em tình huống dưới lầu thế nào rồi ?"

"Dưới lầu không có người sống , trong phòng ăn tất cả đều là tang thi."

Nam sinh kia đụng phải thái độ không tốt của Tiêu Diệu, sắc mặt có chút âm trầm, hắn vẻ mặt mất hứng hướng đến mọi người xung quanh nhìn một vòng, ánh mắt đảo một chút, bỗng nhiên vỗ tay vài cái thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tốt lắm!Tốt lắm! Nguy hiểm tạm thời đã được giải trừ, mọi người đều tập trung một chút, nghe ta nói!"

Vài người ở đây đều nhìn về phía thanh niên vỗ tay, hắn thanh thanh cổ họng, nói: "Mọi người khỏe chứ, ta là Khang Tư Thành, là học sinh năm tư khoa tiếng Trung, ta đã từng là cán bộ của hội học sinh... Tin tưởng mọi người đều đã thấy chuyện đang phát sinh phía ngoài, ta hiện tại biểu đạt một chút ý nghĩ của ta, đầu tiên ta hi vọng các vị ở đây có thể đoàn kết cùng nhau, cộng đồng nghĩ biện pháp đối mặt khó khăn."

Thời điểm hắn nói những lời này có chút lên giọng, trong giọng nói tràn ngập ý tứ hách dịch, cũng không có ý nghĩa thực chất gì, nhưng mọi người ở đây đều bị biến cố xảy ra bất thình lình dọa đến choáng váng, lời nói của Khang Tư Thành lại mang đến cho bọn họ phương hướng, khiến họ không tự chủ gật đầu.

Khang Tư Thành thấy mọi người gật đầu, vội vàng nói: "Hiện tại mọi người trước tự giới thiệu một chút đi!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có ai mở miệng trước, lúc này nữ sinh xinh đẹp vừa rồi đứng sau lưng bác gái cầm dao tiến về phía trước một bước. "Ta là Triệu Đồng Đồng, học sinh năm ba khoa Vũ Đạo."

Nam sinh thanh tú đẹo mắt kính đứng bên cạnh Triệu Đồng Đồng lập tức đi theo nói: "Ta là Tôn Thông, năm ba khoa Luật, ta là bạn trai của Đồng Đồng."

Nam sinh mới mới nôn mữa kia thấy người khác đã tự giới thiệu, bèn xoa xoa miệng nói: "Ta là Hứa Dương, năm nay mới vừa vào học, khoa Thể Dục."

Bác gái cầm dao đỡ lấy một thanh niên vóc dáng thấp bé đi tới, trên một cánh tay của hắn có thương tích, vừa rồi luôn luôn nằm nghiêng ở cạnh tường, sắc mặt hắn tái nhợt nói: "Ta là Chu Lâm, năm ba khoa Vũ Đạo... Đây là mẹ của ta... là công nhân ở đây..."

"Được rồi, ta đã biết." Khang Tư Thành cũng hướng mẫu tử Chu Lâm gật gật đầu, đem ánh mắt đặt ở trên người Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu nói: "Ta là Tiêu Diệu, năm hai khoa Mỹ Thuật Tạo Hình."

Nữ sinh vừa rồi cùng Tiêu Diệu chạy trốn đến lầu hai thấy tầm mắt của Khang Tư Thành chuyển đến mình, nàng có chút ngại ngùng nói: "Ta là Lưu Quyên, ta là người phục vụ ở lầu dưới..."

Nữ sinh từ nãy vẫn ngồi dưới đất mà khóc lúc này cũng đứng lên, vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta là Phương Nhã Lan, là học sinh năm ba khoa Quảng Cáo... Nhà của ta ở thành phố này... Hu hu... Ta... Ta muốn về nhà." Nàng vừa nói xong liền bật khóc.

Triệu Đồng Đồng vội đi đến bên cạnh ôm lấy vai nàng. "Bạn học, mọi người ai cũng đều sợ hãi, ngươi đừng khóc, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp..."

"Tốt lắm!" Khang Tư Thành hay tay lại vỗ vài cái, lớn tiếng nói: "Hiện tại khóc cũng không giải quyết được vấn đề, ta cảm thấy trước mắt mấu chốt là tìm biện pháp liên hệ người bên ngoài, gọi người của cảnh sát hoặc là quân đội đến cứu chúng ta, ta vừa rồi luôn luôn gọi điện thoại, 110 cùng 120 đều không gọi được, các ngươi có ai liên lạc được với người nhà không ?"

Tất cả mọi người lắc đầu.

Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

/64