Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 33 - Tham Lam (4)

/58


Anh hơi quay đầu lại, hơi thở phun lên mũi Từ Phẩm Vũ, “Không nằm được, ngồi đi.”

Khoảng cách với mặt anh quá gần, cô rụt cổ một cái, bàn tay sau lưng lại xiết chặt hơn. Từ Phẩm Vũ còn chưa hiểu ngồi là có ý gì thì đã bị anh nắm vai, xoay người đi về phòng.

Cô đột nhiên hiểu ra, ý anh là tư thế.

Hai tay Tần Nhiên cầm bình rượu, nhìn trái nhìn phải, “Ô, thọ tinh đâu rồi?”

Trần Tử Huyên đứng trên ghế sa lông, ở chỗ cao nên liếc mắt một cái là phát hiện ra mục tiêu, hét ầm lên, “Này, các người đi đâu thế?”

Chu Khi Sơn vươn mình qua sô pha, chặn bọn họ lại, “Ban ngày tuyên dâm sẽ hại đến sức khỏe, chúng ta chơi mấy trò tích cực hơn đi.”

Kết quả cái gọi là trò chơi tích cực hóa ra toàn vì uống rượu. Bọn họ mở mấy chai rượu tây, chất lỏng đổ ra lấp lánh hòa với nước trái cây.

Từ Phẩm Vũ không rõ tửu lượng của mình như thế nào, nhưng vận may chơi trò chơi thì đúng là quá nát.

Cô cầm cái ly lên, rượu ngọt cay, trượt xuống thực quản sau đó mùi lại xông thẳng lên đỉnh đầu.

Không nhớ rõ đã chơi mấy vòng, cô không phân biệt được đâu là thắng đâu là thua, chất cồn trong người đã đốt ra lửa, thân thể nhẹ nhàng bồng bềnh như lông chim.

Bên tai vang lên tiếng nhạc hỗn loạn, còn có Tần Nhiên say như chết đã nằm xuống sô pha, xung quanh vang lên một trận cười ầm mĩ.

Từ Phẩm Vũ thấy váng đầu vô cùng, đột nhiên bàn chân cô bay lên không, bị người nào đó ôm kiểu công chúa.

Cách đám tạp âm xa một chút, tai như ù đi. Có ly nước dán lên bờ môi.

Từ Phẩm Vũ bản năng muốn chống cự, môi mấp máy, mơ hồ nói gì đó.

Cổ tay bị bàn tay ấm áp nắm lấy, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai, “Ngoan, không phải rượu đâu, uống đi.”

Giọng nói này còn mê hoặc hơn cả rượu, Từ Phẩm Vũ thuận theo uống một hớp.

Cảm giác cay đắng xâm lấn yết hầu, làm cô cau mày nghiêng đầu sang chỗ khác, “Thật là đắng.”

Từ Phẩm Vũ nắm lấy tay anh, ngăn lại cốc nước bên môi, quay đầu đi.

Giờ khắc này, đầu óc cô hoàn toàn hỗn độn, ký ức quay ngược lại lúc anh ném hoa hồng vào thùng rác trong nháy mắt, dường như cô có thể cảm thấy được, bản thân mình đang rơi xuống vực sâu.

Hiện tại, cô nhìn khuôn mặt người trước mắt, sáng tối đan xen, cực kì giống Thẩm Hữu Bạch.

Thậm chí, còn đẹp hơn cả anh.

Cô nở nụ cười, “Anh hôn em đi, hôn một cái em sẽ uống một ngụm, thế có được không?”

Anh sửng sốt một chút, trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt Từ Phẩm Vũ bị nhuộm hồng, giống như ngọn đèn bão trên mặt sông.

Mà anh là người đi thuyền, trong màn đêm, ngọn đèn là phương hướng duy nhất.

Thẩm Hữu Bạch buông tay xuống, hành động rất nhẹ nhưng tiếng cốc nước rơi vào bồn rửa lại phát ra tiếng vang lớn.

Thuốc giải rượu màu nâu chảy vào lỗ thoát nước. Bàn tay anh trói lấy Từ Phẩm Vũ, cúi đầu hôn cô.

Không chịu được đầu lưỡi miêu tả đôi môi, cô hơi hé miệng, để cái lưỡi mềm mại tiến quân thần tốc. Lòng bàn chân cô trở nên nhẹ bẫng, cô túm lấy tay Thẩm Hữu Bạch, không tự chủ được lùi dần về sau, mãi cho tới khi đến bên giường.

Chút ý thức cuối cùng của Từ Phẩm Vũ là hơi thở dồn dập nóng bỏng.

Rời đi bờ môi cô, Thẩm Hữu Bạch đúng lúc ôm lấy cơ thể đang tuột xuống của cô.

Khi Từ Phẩm Vũ từ từ tỉnh táo lại, mở mắt ra, không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng ánh sáng không rõ ràng như trước khi cô ngủ, hình như đã đến buổi tối.

Khuỷu tay cong lên, chạm tới thân thể ở cạnh mình.

Vào lúc này cô mới cảm giác được ấm áp sau lưng.

Thẩm Hữu Bạch dựa vào tường, ngón tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Khói thuốc muôn hình vạn trạng.

Đầu cô nhói đau, Từ Phẩm Vũ lập tức nhắm mắt lại, ngả người về phía anh. Thẩm Hữu Bạch giơ tay lên, vứt điếu thuốc lên trên bàn, kéo cô vào lồng ngực.

Cô ngồi trước hông anh, Từ Phẩm Vũ hít một hơi, ngón tay lành lạnh trượt qua gáy, vén tóc cô sang một bên.

Đôi môi mềm mại chạm lên da thịt ở cổ cô, bàn tay thon dài đi vào trong vạt áo lông, so với nhiệt độ ấm áp ở bên trong thì giống như một khối băng đang vuốt ve cô.Một bầu ngực bị nắm chặt, vai Từ Phẩm Vũ run lên, quay đầu lại, “Này!”

Thẩm Hữu Bạch nghiêng về phía trước, khuôn mặt ghé sát tai cô, “Xuỵt!”

Anh cụp mắt, đôi môi khẽ cong lên.

Trong lúc Từ Phẩm Vũ không chú ý, cúc quần cô đã bị cởi ra. Mãi tới khi tay anh luồn vào trong quần lót, tiếng nhạc chầm chậm ở phòng khách nhắc nhở Từ Phẩm Vũ còn một đám người đang bên ngoài, cô liền giãy dụa uốn người, nhưng lại bị anh giữ chặt.

Bàn tay nắm bầu ngực siết chặt hơn, cô cảm thấy có chất lỏng ấm áp đang chảy ra. Đầu ngón tay anh dính lên thứ chất lỏng trơn trượt ấy, xoa lên cánh hoa bên ngoài, dần dần tiến vào lối đi chật hẹp.

Dị vật lạnh lẽo chen vào thân thể làm cảm giác bủn rủn lan tới tận bàn chân, sắp nhấn chìm cô.

Từ Phẩm Vũ thả lỏng, mặc anh đẩy ngón tay vào sâu bên trong, khuấy đảo thân thể cô. Thẩm Hữu Bạch cắn nhẹ vành tai cô, “Sao không giãy dụa nữa?”.

“Hết cách rồi, ai bảo hôm nay là sinh nhật anh chứ!” Từ Phẩm Vũ vừa thở hổn hển vừa nói.

Anh nhướn mi, nở nụ cười, cúi đầu xuống liếm láp cổ cô, sợi tóc quệt qua gò má làm cô ngứa ngáy.

Tào Vân Văn không ngờ rằng mình chỉ tới nhà bếp tìm nước uống cũng có thể thấy cảnh tượng như thế này.

Toàn bộ Đức Trí đều biết nữ sinh chạy tới tỏ tình với hội trưởng ở wc nam, hiện giờ nữ sinh đó đang ở trong góc bị hội trưởng xâm phạm.

Cánh tay anh ở trong quần áo cô, làm lộ ra phần da thịt bên hông. Có lẽ là tiếng nhạc quá to nên bọn họ không nghe thấy tiếng bước chân.

Tào Vân Văn sững sờ đến quên mất việc mình đang lấy nước vào cốc. Nước đầy tràn ra ngoài làm cô giật mình kêu lên.

Từ Phẩm Vũ sợ hết hồn, chọc cùi chỏ vào bụng dưới của người phía sau. May mà người nhìn thấy là nữ sinh.

Tào Vân Văn vội vàng đỡ lấy cốc nước, mắt không biết phải nhìn đi đâu, hoảng hốt nói, “Mọi người, mọi người chuẩn bị cắt bánh gato rồi!”.

Nói xong, cô ấy vội vàng chạy mất, ngay cả nước cũng quên uống.

Trần Mặc cẩn thận từng chút một bê bánh gato đi vào bếp, lúc này Từ Phẩm Vũ vừa chỉnh xong quần áo. Đèn đã tắt hết, chỉ có ánh nến chói mắt trên bánh gato, không ai chú ý đến bọn họ khác thường, ngoại trừ Tào Vân Văn với hai gò má như thiêu bỏng.

Rõ ràng là Thẩm Hữu Bạch chẳng mấy hứng thú với sinh nhật. Trong mắt anh, đại khái chỉ có làm tình với Từ Phẩm Vũ mới là chuyện thú vị.

Chờ anh thổi tắt nến, ánh đèn bật sáng, mọi người bắn pháo giấy trong tay. Những mảnh giấy màu lập lòe tung bay.

Giữa tiếng hoan hô, Chu Khi Sơn cầm một hộp quà tặng, “Sinh nhật là phải có quà.”

Tần Nhiên mới tỉnh rượu, đôi mắt còn mông lung, “Woa, cậu còn chuẩn bị quà cơ á!” Chu Khi Sơn cười không nói.

Thẩm Hữu Bạch cũng có chút tò mò nhận lấy hộp quà, sau đó mở ra.

Đáy hộp phủ kín lông chim, trên đó là dây thừng, còng tay, nhét miệng, vòng cổ, thuốc bôi trơn. Cuối cùng, Thẩm Hữu Bạch còn lấy ra một cái “vật kia” giả màu hồng.

Mọi người chưa kịp tỉnh táo lại thì Thẩm Hữu Bạch chợt nghiêng đầu, ngón cái quẹt vào công tắc. Vật kia bắt đầu rung lên.

Chu Khi Sơn vỗ tay cười to, “Mình có đáng khen không?”

Từ Phẩm Vũ nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, bốc một nắm bỏng lên, ném về phía cậu ta. Cuối cùng biến thành một trận hỗn chiến.

Thẩm Hữu Bạch nhếch miệng, nhìn bọn họ ném nhau bằng đồ ăn vặt, lắc đầu thở dài.

Từ Phẩm Vũ từ bỏ trận chiến, đi tới trước mặt anh. Anh tựa vào quầy bar, nhặt giấy đính trên bánh gato xuống.

Đầu ngón tay Thẩm Hữu Bạch dính bơ bị cô nắm lấy, đặt lên môi mình. Cô thè lưỡi ra, liếm hết phần bơ.

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, giọng trầm xuống, “Từ Phẩm Vũ, em lại đây.”

“Để làm gì?” Từ Phẩm Vũ buông tay anh ra nhưng lại bị anh tóm lấy, kéo về phía mình. Anh ép cô vào quầy bar, “Sao em lại cho rằng có thể dụ dỗ anh mà không mất mát gì hả?”

Từ Phẩm Vũ vừa cười vừa cố tránh thoát, “Em không nghĩ vậy đâu.” Chạy trốn không có kết quả, cô hất cằm, nghiêng đầu ghé sát tai anh, “Đêm nay em không về nhà.”

Trận chiến ngoài phòng khách đang rất kịch liệt, không biết Chu Khi Sơn đạp phải thứ gì mà trượt chân ở huyền quan. Cậu ta đang ôm đầu gối rên rỉ thì cửa ra vào chợt mở ra. Chu Khi Sơn ngửa đầu nhìn từ đôi giày cao gót lên trên.

Sau khi mở cửa, Giản Nguyệt sửng sốt vài giây, còn tưởng mình đi nhầm nhà.

Đương nhiên Chu Khi Sơn nhận ra người phụ nữ này, bà ta có rất nhiều tên gọi. Ví dụ như cổ đông của Tề Đông Thực Nghiệp, người của Giản gia, nữ chủ nhân của Thẩm Thị.

Còn là…mẹ của Thẩm Hữu Bạch.

Chu Khi Sơn há miệng, “Cháu…chào cô.”

/58