Tăng Sản Báo Quốc

Chương 10

/10


Chỉ cần có tiền, cái gì cũng kịp.

Ba năm qua, “Trò chơi dâu tây” đã từ một công ty nhỏ với hai mươi nhân viên đã mở rộng thành một xí nghiệp lớn với hàng trăm nhân viên. Ông chủ chỉ cần hét một tiếng là toàn thể nhân viên sẽ chạy đến giúp đỡ.

Người có tiền thì có gì không làm được.

Mười ngày?

Chỉ cần bảy ngày là đã làm xong.

Từ áo cưới của cô dâu đến lễ đường, danh sách khách mời, chụp ảnh cưới, tất cả đều có người làm hết, không cần phải lo lắng.

Vì Cao Bảo Nhi từng nói là cô bị dị ứng phấn hoa nên lễ đường không hề có một bông hoa tươi nào, bao gồm cả hoa cô dâu cầm.

Nhưng hai bên lễ đường lại được trải kín bằng hoa bách hợp, số lượng không nhiều không ít, vừa đúng chín trăm chín mươi chín bông, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.

Nhưng tất cả mọi thứ đều không thể sánh được với cô dâu, đôi bông tai trong suốt màu tím, chiếc vòng cổ mỹ lệ, và cả cái ngọc lục bảo kia nữa.

Chú rể thật sự rất chu đáo, mọi người có thể cảm nhận được cô dâu chắc chắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

“Cậu xoay qua xoay lại làm cái gì, cái cà vạt kia muốn rơi rồi kìa.” Làm anh cũng muốn bỏ chạy.

“Tớ hồi hộp.” Cái cà vạt cứ muốn bay ra ngoài.

“Hồi hộp cái gì, có ai tới ăn thịt cậu đâu.” Chẳng có chuyện gì xảy ra mà cứ lo lắng, thật vớ vẩn.

“Đây là lần đầu tiên tớ kết hôn, đương nhiên là cảm thấy hồi hộp.” Chờ đợi mười mấy năm, rốt cuộc giấc mơ của anh cũng thành sự thật.

DIệp Vân Bạch tức giận nói: “Kết hôn lần nữa sẽ quen thôi.”

Mạt Đề Á nghe vậy, nhíu mày nói: “Nếu cậu không phải là bạn thân của tớ, tớ đã đánh cậu rồi.”

Cái gì gọi là kết hôn lần nữa, đời này anh chỉ kết hôn một lần, hơn nữa còn phải trải qua trăm ngàn đắng cay, bao nhiêu cửa ải mới có thể đưa cô vào lễ đường, do đó anh sẽ không dễ dàng buông tay.

“Tớ càng muốn đánh cậu hơn.” Kết hôn cái gì chứ, cuộc sống độc thân không tốt sao? Một người tự do tự tại muốn làm gì thì làm.

“Cậu dựa vào cái gì mà muốn đánh tớ?”

“Bởi vì em gái của tớ.” Trên mặt Diệp Vân Bạch hiện lên sự oán trách.

“Chúng tớ kết hôn thì có liên quan gì đến em cậu chứ.”

Diệp Vân Bạch khịt khịt mũi, giống như đang khóc: “Hôm nay là ngày giỗ của em ấy.”

“Cho nên vẻ mặt cậu mới khó coi như vậy, làm như tớ có thâm thù đại hận gì với cậu sao?” Xem ra anh đã chọn sai người để làm bạn.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, điều anh đã hứa thì sẽ giữ lời đến cùng.

“Chẳng lẽ cậu muốn tớ cười sao? Chúc cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử à?” Diệp Vân Bạch nói không nên lời.

Diệp Vân Bạch vô cùng thương yêu em gái, anh đã sớm chuẩn bị tất cả đồ cưới cho cô nhưng đáng tiếc, cô không thể thấy nó.

“Này! Bình tĩnh! Hôm nay là hôn lễ của tớ, cậu nhẫn nhịn một chút đi, ngày mai cho cậu đánh bù.” Cho cậu ta phát tiết một lần, để khỏi phải ấm ức trong lòng.

Diệp Vân Bạch buồn bã nói: “Em gái của tớ rất thích cậu, không phải là cậu không biết. Nếu lúc trước cậu đồng ý quen với nó, có lẽ là nó đã không chết.”

Đây là sự nuối tiếc và cũng là nỗi đau lớn nhất của anh. Không ai hy vọng người thân của mình lại ra đi sớm như thế.

Không phải là anh oán trách, chỉ là có chút không cam lòng. Anh muốn Mạt Đề Á thỉnh thoảng cũng có thể nhớ đến em gái anh, chứ không phải lúc nào cũng nhớ đến vợ cậu ta.

“Trên đời này không có cái gọi là có lẽ, con người nên đi về phía trước, không nên giẫm chân tại chỗ, cậu xem cái cà vạt của tớ có bị lệch không…” Tại sao lại còn chưa bắt đầu? Anh hồi hộp đến mức đổ mồ hôi lạnh ra hết rồi.

Diệp Vân Bạch thấy Mạt Đề Á lại chỉnh cà vạt, anh không chịu nỗi nữa nên đánh một cú vào bụng Mạt Đề Á.

Mạt Đề Á hét lên một tiếng nhưng anh không đánh lại, mà chỉ ười khổ.

Ở phòng nghỉ của cô dâu, không khí lại rất ấm áp.

“Oa! Chị Bảo Nhi, chị thật sự rất đẹp, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lòa làm mắt em mở không ra luôn.” Chị ấy thật sự rất đẹp, cứ như là tiên nữ trên trời lạc đường rơi xuống nhân gian.

“Hương Miêu, miệng có ngọt đến mấy thì lương cũng không có tăng đâu.” Việc này không có gì để thương lượng.

“Chị Tĩnh Ngọc, chị xem kìa! Người ta rõ ràng là thành tâm thành ý khen chị ấy, vậy mà chị ấy lại nói thế.” Làm người thật khó, ở đâu cũng có cạm bẫy.

Trầm Tĩnh Ngọc đang giúp Cao Bảo Nhi sửa sang lại áo cưới, mỉm cười nói: “Biết chị ấy là chủ thì đừng có nói nhiều. Mau đem hoa cài ngực màu tím lại đây, mắc công em lại quên mất.”

“Được! Được! Được! Hai người đều bắt nạt em.” Trí nhớ của cô làm gì kém như vậy chứ! Đứa ngốc mới có thể quên.

Thân là phù dâu, Trác Hương Miêu cũng không kém cạnh. Bộ lễ phục dài đến đầu gối, chiếc vòng cổ xinh xắn, cái vòng tay hình bông hoa, đều là do chú rể tài trợ.

Trác Hương Miêu nói, một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời, nên cô ấy cũng được hưởng ké.

“Không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây.” Về sau muốn làm thế cũng không có cơ hội.

Cao Bảo Nhi vỗ về cái bụng cái mình, trên mặt mang theo nụ cười bình thản hạnh phúc.

“Được rồi! Được rồi! Cho hai người bắt nạt em, ai kêu em lãnh tiền lương từ hai người chứ.” Trác Hương Miêu vừa uất ức vừa nhìn trộm áo cưới trắng noãn, vẻ mặt hâm mộ nói: “Em cũng muốn kết hôn.”

Hôn lễ này rất trang trọng và lãng mạn làm người ta cảm thấy có cái gì đó không chân thật.

“Đừng vì muốn kết hôn mà kết hôn, đừng mang hạnh phúc cả đời ra đùa.” Cô tận tình khuyên bảo.

Trác Hương Miêu nâng cằm, vẻ mặt hâm mộ noi: “Tương lai em cũng có thể tìm được một người yêu em như vậy không?”

“Thay vì mong đợi vào người khác không bằng tin vào bản thân mình.” Nhưng điều đó là rất khó.

Nếu không phải là Mạt Đề Á thì cô sẽ sống độc thân cả đời này.

“Được rồi, đừng nói nữa, không còn nhiều thời gian đâu.” Trầm Tĩnh Ngọc đem hoa cô dâu đặt vào tay Cao Bảo Nhi, xúc động nói: “Chúc mừng, cuối cùng thì chị cũng tìm được nơi để dừng chân, chị nhất định phải hạnh phúc để em còn tin rằng, trên đời này còn có cái gọi là tình yêu chân thật.”

“Tĩnh Ngọc, cám ơn em.” Hốc mắt Cao Bảo Nhi ửng đỏ, cô có thể cảm nhận được là Tĩnh Ngọc cũng mong muốn được hạnh phúc qua lời nói này.

Hôn nhân, không có gì là đáng sợ, chỉ cần ta dũng cảm thừa nhận đó.

“Đi thôi, ba Mạt đang đợi chị.” Trầm Tĩnh Ngọc cười, lau nước mắt trên mặt.

“Tình ting ting ting... ”

Cún con lúc trước bây giờ đã trưởng thành, nó đang mặc bộ lễ phục trang trọng đứng ở cửa lễ đường. Nhìn rất oai phong, trên lưng nó là tiểu đồng Mạt Ái Á mặc lễ phục màu tím.

Cao Bảo Nhi chậm rãi đi về phía ba Mạt, khoác tay ông cùng nhau đi vào lễ đường.

“Ba... ”

“Bảo Nhi, con gọi ba là gì?” Ba Mạt giương môi, ngỡ ngàng nhìn cô.

“Ba.” Cao Bảo Nhi nghẹn ngào thấp giọng gọi.

“Lão Mạc đã mất rồi, hôm nay ba thay ông ấy đưa con đi lấy chồng, sau này chúng ta là người một nhà, ba cũng là ba của con.” Ông thương tiếc nói.

“Vâng! Cám ơn ba, ba, con vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.” Trên đời này còn có người yêu thương cô.

Cao Bảo Nhi bước vào lễ đường, xung quanh cô vang lên tiếng nhạc du dương, thời gian dường như ngừng lại.

Lúc ba Mạt đem tay Cao Bảo Nhi đặt vào bàn tay Mạt Đề Á, ông nói: “Chăm sóc tốt cho con gái ba.” Hơn một nửa khách mời đều bật khóc vì câu nói này.

Đây là một hình ảnh rất cảm động, cho dù là đàn ông cũng không kìm được mà phải rơi nước mắt.

Hôn lễ long trọng mà trang nghiêm, không có mục sư hoặc người đọc diễn văn, chỉ có bạn thân của hai người thay phiên nhau lên đài chúc mừng.

Tiếng cười vang lên không dứt, Mạt Đề Á từ đầu đến cuối đều đỡ lấy thắt lưng cô, chống đỡ toàn bộ sức nặng của cô, chia sẻ sự vất vả khi mang thai với cô.

“Trao đổi nhẫn.”

Người chủ trì nói xong, Tiểu đồng Trầm Thiếu Hiên liền mang một cái hộp được boc vải nhung màu hồng tiến lên.

Vợ chồng trăm năm hạnh phúc, cả đời sống bên nhau, không gì có thể chia lìa. Chiếc nhẫn kim cương chói lọi, chiếu ra tình yêu vĩnh cửu vĩnh kết đồng tâm của hai người.

Đột nhiên, có khách quen trong tiệm cà phê, cố ý bịt mũi hét lớn: “Ai phản đối thì nhanh chân lên, hôm nay là ngày cuối cùng, ván cược này đã kéo dài ba năm, thông sát.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nở nụ cười.

Khách hàng ở tiệm đều rất kiên trì, cược một cái là ba năm! Có thắng có thua đều vui vẻ chờ đợi đến bây giờ, mong chờ hai người trở thành vợ chồng, hạnh phúc bên nhau.

Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, đều mong hai người từ nay về sau vui vẻ, có cuộc sống hạnh phúc.

“Tôi phản đối.”

Cái gì! Thật sự có người nhảy ra ngăn cản sao.

Mấy trăm ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh chú rể.

“Cậu đã kết hôn rồi thì chắc sẽ không để ý đến việc cưới thêm một người nữa phải không, không mất nhiều thời gian đâu.” Diệp Vân Bạch lôi ra một miếng gỗ dài dài từ trong áo khoác.

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi.

Không thể nào! Ngay cả cái này cũng thỉnh mang ra đây sao?

Mọi người rất nhanh lấy lại tinh thần, khiêng người đàn ông trúng tà này ra ngoài.

Hôn lễ lại tiếp tục, dàn nhạc tấu bài “Gia đình chúng ta”, có mấy em bé mặc đồng phục học sinh hát theo dàn nhạc…

“...Gia đình chúng ta thật hạnh phúc, cuộc sống ấm no lại khỏe mạnh, anh em trong nhà lại hòa thuận, cha mẹ đều hiền lành, mặc dù không có một vườn hoa rộng lớn, Xuân Lan thu quế bay theo chiều gió, tuy rằng không có một phòng khách lớn nhưng mùa đông ấm áp mùa hè lạnh, gia đình chúng ta là số một! Con không thể rời đi người, công ơn của người... ”

Mạt Đề Á – Anh đã làm được, hết lòng tuân thủ lời hứa năm ngoài, cho cô bé xinh đẹp một gia đình lớn hạnh phúc.

“Bảo bối, em lại đây một chút, anh muốn em gặp người này.”

“Ai vậy?” Là ai mà thần bí thế.

Tiệc cưới tiến hành được một nửa, vì lo lắng cô không chống đỡ nổi nên anh đã dìu cô vào phòng nghỉ.

Cao Bảo Nhi uống nước trái cây rồi khép hờ mắt tính nghỉ ngơi.

Nhưng cô vừa mới nằm xuống đã bị lay tỉnh, mở mắt ra, là chồng cô đang gọi.

“Trước tiên em hít sâu một hơi, không cần lo lắng, cũng đừng kích động, anh không biết đây là chuyện vui hay là chuyện buồn nhưng anh hy vọng, em có thể bình tĩnh tiếp nhận nó.” Anh thật vất vả mới tìm được người này.

“Anh rốt cuộc đang làm cái quái gì, vì hôn lễ này em đã dậy thật sớm để trang điểm, bây giờ em rất mệt…” Sớm biết mệt thế này, cô sẽ không đồng ý kết hôn với anh.

Ba mẹ anh rất quan tâm đến hôn lễ này nên có nhiều việc làm rất rườm rà, làm cô mệt muốn chết.

“Bảo Nhi... ”

Một tiếng kêu chần chờ làm cô rùng mình. Cô cảm thấy thật căng thẳng, ngã người dựa vào Mạt Đề Á, vẻ mặt ban nãy còn đang làm nũng bây giờ trở nên bối rối, chôn sâu vào ngực anh.

“Không phải sợ, anh ở đây với em.” Mạt Đề Á nhẹ giọng trấn an, vỗ nhẹ lưng cô muốn làm cô an tâm.

“Bà ấy... Có phải… Có khi nào là giọng nói giống nhau không?” Đừng, đừng đối xử với cô như vậy, cô đang muốn sống một cuộc sống mới.

“Sao em không quay đầu lại nhìn.” Đây là bóng ma đè nặng trong lòng cô, cô phải tự mình vượt qua.

“Em không cần.” Cao Bảo Nhi không chịu quay đầu.

Mạt Đề Á cười hôn lên mái tóc cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô: “Dũng cảm lên, bảo bối, anh luôn ở đây với em.”

Anh luôn ở đây, anh luôn ở đây, anh luôn ở đây...

Cao Bảo Nhi từ trong ngực anh ngẩng mặt lên hít lấy không khí, cô nhìn vào đôi mắt dịu dàng kia, mấp máy môi, chậm rãi xoay người.

“Bảo Nhi, con còn nhận ra mẹ không?”

Đó là một gương mặt trung niên, sắc mặt ảm đảm, nếp nhăn che kín khóe mắt, bà ấy gầy, cũng không còn xinh đẹp, mới năm mươi tuổi mà nhìn như sáu mươi.

Mặc dù như thế nhưng cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra bà ngay.

“Mẹ.” Cô chua sót gọi.

Một tiếng “Mẹ” kia làm Đỗ Mỹ Nguyệt bật khóc: “Thực xin lỗi, Bảo Nhi, mẹ xin lỗi con.”

“Không sao, đó không phải lỗi của mẹ, mẹ chỉ là không yêu ba.” Cao Bảo Nhi cố gắng kìm nén, không cho mình bật khóc.

Từ hôm nay trở đi, cô muốn được hạnh phúc.

“Nhưng mà mẹ thương con! Mẹ thật sự rất yêu thương con, con là đứa con do mẹ sinh ra, không ngày nào mẹ không nghĩ tới con.” Bảo Nhi của bà đã trưởng thành, trổ mã xinh đẹp giống bà năm đó.

Đỗ Mỹ Nguyệt rất xúc động nhưng Cao Bảo Nhi thì ngược lại, cô rất bình tĩnh nói: “Mấy năm nay mẹ sống có tốt không?”

Có tốt không? Ánh mắt bà buồn bã: “Mẹ rất tốt, ở biệt thự, mặc đồ hiệu, hưởng thụ cuộc sống của phu nhân.”

Sự thật là mấy năm qua bà rất cực khổ, sau khi tái hôn mới biết chồng mình có một đứa con gái bị bệnh nặng, con bé cần tủy của người cùng huyết thống mới có thể sống được. Ông ta cưới bà chỉ là muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, cứu đứa bé kia.

Ông ta đối xử với bà rất tốt.

Nhưng vì cứu đứa con kia mà lại không ngừng tra tấn một đứa con khác. Mấy đứa con của bà thật tội nghiệp, vì một người chị chưa từng gặp mặt mà không ngừng ra vào bệnh viện, thiếu chút nữa ngay cả tính mạng của bản thân cũng không còn.

Cuối cùng đứa bé kia cũng không sống nổi, tủy đó không hợp nên nó đã chết khi mới mười hai tuổi.

Sau đó, ông ta bắt đầu thay đổi, suốt ngày uống rượu, cả đêm không về nhà, trên người có mùi nước hoa của người phụ nữ khác. Thậm chí ông ta còn nói rằng, quen bà chỉ vì bà giống người vợ đã chết của ông, cưới bà, chẳng qua là vì muốn cứu con gái và có bạn trên giường.

Bà yêu ông ta nên không thể rời xa ông, chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh ông dù biết rằng ông không yêu bà.

“Rất tốt là được rồi, con cũng sống rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng.” Cao Bảo Nhi đã không còn tình cảm nào đối với người mẹ này.

Đã lâu lắm rồi nhưng cô vẫn không quên được vết thương lòng kia.

Đỗ Mỹ Nguyệt lau nước mắt nói: “Giúp mẹ nói với ba con một tiếng xin lỗi, ông là một người đàn ông tốt, là mẹ không giữ đúng lời hứa, là mẹ đã phụ ông.”

Đến bây giờ, bà mới biết ai là người thật lòng yêu bà nhưng đã không còn kịp quay đầu lại.

“Con biết rồi.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh.

Ba, ba có nghe được không, mẹ xin lỗi ba, là mẹ phụ ba. Đó không phải là lỗi của ba, ba đừng tiếc nuối nữa.

Một trận gió thổi qua làm bay mấy sợi tóc của Cao Bảo Nhi, cô dường như có thể nghe được giọng nói của ba văng vẳng bên tai.

Không có gì, bảo bối, ba đã buông xuống, con cũng nên buông đi!

Lúc đó, cô cảm thấy có một thứ gì đó đã biến mất, tâm trạng thật thoải mái.

Cô cảm thấy ngực mình nóng rần lên, cô đột nhiên nhớ ra... còn một câu mình chưa nói.

“Em yêu anh, Đề Á.”

Mạt Đề Á đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng như điên ôm lấy cô: “Anh cũng yêu em, bảo bối.”

Nước mắt, rơi xuống.

Nhưng đó là nước mắt vui mừng.

----------oOo----------

/10